Chương 284: NỢ TÌNH CỦA TA, TRẢ BẰNG TIỀN, HOẶC BẰNG THÂN THỂ CỦA HẮN!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 3043 chữ
- 2022-02-04 06:27:05
Chuyện gì xong?
Hắn giật mình cúi đầu nhìn bộ dạng đang đứt từng khúc ruột của nàng.
Nam Cung Cẩm lớn tiếng kêu rên:
Vàng đi rồi, Vàng đi8 rồi!
Ừ?
Vàng đi rồi, nếu đau lòng không phải là nên đau lòng lúc đó sao? Sao đến tận bây giờ mới thương tâm.
Binh sĩ đi theo sau bọn họ3 trong hiện lên đầy dấu chấm hỏi trong đầu, sự khó hiểu trong lòng kéo dài ra như một dòng sông, đây là Hoàng hậu nương nương đang không nỡ rời xa 9con sói kia sao, cho nên mới thút thít? Nhưng giờ mới thương tâm, có phải là đã quá muộn rồi không?
Chàng, chàng còn nhớ không... Ô ô...
Nam Cung6 Cẩm lại tiếp tục thút thít nghẹn ngào, câu nói tiếp theo đã không thể nào nghe rõ, toàn bộ chỉ là những tiếng kêu rên.
Đạp xong một phát vẫn chưa cảm thấy hết giận, lại đánh đập một trận! Thế là toàn bộ mọi người đều vô cùng yên tĩnh, nhìn cô ta ở đó đánh người! Còn tên thủ lĩnh áo đen kia thì đau đến kêu la thảm thiết, những người áo đen khác cũng chuẩn bị tâm lý chịu đòn!
Tốt xấu gì người ta cũng coi như là giúp mình, Nam Cung Cẩm và Bách Lý Kinh Hồng nhìn một màn này, mặc dù không biết nói gì, nhưng rời đi thì cũng không được, như thế khó tránh được có chút thất lễ, cũng may sau khi Lạc Niệm Hi mạnh mẽ đánh xong, cuối cùng cũng dừng tay, chân giẫm lên người tên thủ lĩnh kia nói:
Ngươi nên cảm thấy may mắn là hôm nay người gặp ta, nếu gặp phải sư huynh kia của ta, không chừng hắn còn tháo người thành tám khối!
Binh sĩ Nam Nhạc nhìn tên thủ lĩnh áo đen kia vậy mà trong lòng lại sinh ra sự đồng cảm sâu sắc, dù là những người này đứng phía đối lập với bọn họ! Tên thủ lĩnh áo đen bị đánh tơi tả, khuôn mặt hầu như đã bị hủy đi mà cô gái này còn nói cái gì mà nên cảm thấy may mắn, sư huynh của cô ta còn muốn tháo thành tám khối nữa?! Thế là, tất cả mọi người đều không khỏi hiếu kỳ, vị sư huynh hung ác của cô gái này là ai?
Một tiếng
Phụt!
vang lên, sau đó, một thanh kiếm màu trắng lóe lên lãnh quang, bắn ra từ chỗ tối! Bắn thẳng tới Nam Cung Cẩm trên lưng ngựa! Khóe mắt Nam Cung Cẩm nhìn quét qua, không chút để ý. Đợi cho thanh kiểm chỉ cách mình có một khuỷu tay, nàng đang muốn ra tay thì hắn đã đưa tay ra trước nàng. Hai ngón tay thon dài kẹp lấy mũi kiếm, sau đó, nhẹ nhàng bắn ra! Thân kiếm cũng hơi cong giống như thân rắn, sau đó bắn lại phía sau, thân hình người cầm kiếm còn chưa ổn định, ngả người về phía sau một chút, suýt nữa vì một kích này mà ngã ra đất! Ngay sau đó, một tấm lưới lớn trên đỉnh đầu bọn họ buông xuống! Bách Lý Kinh Hồng giơ tay, rút Long Ngâm Kiếm bên hông ra, cũng không ngẩng đầu lên mà vạch một nhát thật nhanh, chỉ trong nháy mắt, thuận tiện phát ra trăm nghìn kiếm chiêu, không có ai thấy rõ chiêu thức của hắn, thậm chí là còn không rõ hắn xuất bao nhiêu chiều, chỉ thấy một trận ánh sáng trắng bay ra, tùy ý cuồng vũ dưới ánh trăng. Rất nhanh, mấy nghìn mảnh lưới rơi xuống đất, mọi người đều chăm chú nhìn lại, đây là lưới cứng rắn nhất thiên hạ ---- lưới được chế tạo từ Thiên Tàm Ti, cứ như thế... rách tan?!
Sau đó, hắn thu tay lại. Kiểm trở lại trong vỏ, từ đầu đến cuối, mặt hắn không tỏ thái độ gì. Đôi mắt đẹp như ánh trăng ẩn chứa lãnh ý, bởi vì hắn đã phát hiện ra, lần phục kích này không nhằm vào hắn, mà nhằm vào nàng.
Người ra tay đầu tiên kia, hiển nhiên cũng không ngờ tằng lưới Thiên Tàm Ti kia lại bị người ta dễ dàng cắt đứt như thế, mà bọn hắn mai phục ở đây hồi lâu, cũng đã hoàn toàn là làm mất công! Lập tức cảm thấy thẹn quá hóa giận, thế nên không để ý tới chênh lệch nhân số, giơ tay lên đâm một kiếm tới Bách Lý Kinh Hồng!
Đôi môi mỏng của hắn mấy máy rất khẽ mấy cái, khế ước bất động sản là cái gì? Hẳn là không khác mấy với khế ước nhà đúng không? Bỗng nhiên, chỉ chốc lát sau hắn nói:
Không sao, người ngoài cũng không lấy được.
Lời này không sai, Vàng là Lang Vương, không phải là đối tượng dễ nói chuyện, tuyệt đối không ai có thể tùy tiện động vào lỗ tai nó, thêm nữa là cũng không ai biết trong tai nó giấu cái gì, như thế càng khó có thể tìm được. Quan trọng nhất chính là, ai cũng biết phủ Tam Hoàng tử chính là phủ đệ trước khi đăng cơ của Hoàng thượng, trên đời làm gì có ai ăn gan hùm mật gấu mà đi đoạt nhà của Hoàng thượng chứ? Tóm lại, phủ Tam Hoàng tử là bất động sản an toàn không ai có thể đụng đến. Điểm này thực ta Nam Cung Cẩm cũng hiểu được, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy rất bất an:
Thể nhưng một ngày giấy tờ bất động sản đó còn không ở bên cạnh ta, ta một ngày cảm thấy ăn không ngon ngủ không yên, chắc chắn đêm nay ta sẽ mất ngủ vì nhớ nó!
...
Hắn im lặng thật lâu, cuối cùng mới nói được một câu:
Lúc trước nàng ở Tây Võ, Vàng ở bên cạnh ta...
Lúc đó giấy tờ bất động sản, không, khế ước nhà cũng không ở cạnh nàng, không phải nàng vẫn ngủ ngon sao?
Bởi vì kể cả lúc đó chàng có lấy khế ước nhà ra, ta cũng có thể khiến chàng giao lại cho ta, nhưng hiện nay Vàng ở tại Mạc Bắc, nếu khế ước nhà bị người khác lấy ra, thậm chí là ai lấy ta còn không biết, ta phải làm sao bây giờ? Trời ơi!
Nam Cung Cẩm cảm thấy mình như muốn điên rồi, đây căn bản chính là chuyện muốn mạng của nàng! Sao lại phát sinh chuyện khổ sở thế này chứ!
Được rồi, đừng suy nghĩ nhiều.
Hắn bất đắc dĩ mà an ủi nàng, cảm không biết phải nói gì đối với kiểu điện cuồng vì tiền này của nàng.
Tuy không ở gần hắn, nhưng Uất Trì Thành liền nhảy ra ngoài, ngăn đằng trước Bách Lý Kinh Hồng rồi nói to:
Hoàng thượng, ngài và Hoàng hậu đi trước đi, thuộc hạ và bọn họ ở lại đoạn hậu!
Nói xong, hắn liền đón nhận mũi kiếm của người áo đen.
Hai người giao chiến, đúng là võ công ngang nhau, điều này cũng khiến cho ánh mắt Bách Lý Kinh Hồng nhìn Uất Trì Thành có chút kinh ngạc, không ngờ là tên tướng quân thiếu niên này không chỉ có tài hoa quân sự, mà võ công cũng không kém, mặc dù không phải là tuyệt đỉnh, nhưng đã có thể coi như là cao thủ hạng hai trên giang hồ. Chẳng qua hắn cũng không để lời nói của Uất Trì Thành trong lòng, chỉ mấy tên đạo chích thế này, mà khiến hắn chạy trối chết, căn bản chính là chuyện tiếu lâm.
Nhưng đúng lúc này, lại có hơn ba mươi tên áo đen nhảy ra khỏi rừng rậm, tấn công đội ngũ bọn họ! Võ công của những binh lính này tự nhiên không thể so được với bọn sát thủ, không bao lâu sau đã hiện ra dấu hiệu thất bại.
Ngược lại, Nam Cung Cẩm lại nhận ra dáng vẻ tùy tiện của người nào đó trên người cô ta, hầu như là không cần nghĩ nhiều, nàng thốt ra một câu:
Chẳng lẽ sư huynh của ngươi là Lãnh Tử Hàn?
Nàng vừa nói xong, trong nháy mắt, cô ta ngẩng đầu lên, hỏi một cách kinh ngạc:
Sao ngươi biết?
Ha ha ha... Bởi vì tính tình người, có vẻ như là... Phụt, không có gì, không có gì!
Nàng muốn nói là tính tình cô ta như là một Lãnh Tử Hàn phiên bản nữ vậy, chẳng qua là Lãnh Tử Hàn còn muốn huyết tinh hơn so với cô ta, ra tay là có người chết! Nhưng dùng cách nói như thế để miêu tả một cô gái thì người ta chưa hẳn đã thích nghe.
Sau đầu Bách Lý Kin5h Hồng hiện lên đầy những đạo hắc tuyến, khóe miệng co quắp mấy lần, cố gắng nói một cách ôn nhu:
Nhớ kỹ cái gì?
Chàng còn nhớ hay không khi phủ Tam hoàng tử được trùng kiến xong xuôi, chàng đã đưa khế ước mua nhà cho ta không!
Nam Cung Cẩm càng thương tâm hơn, hốc mắt đỏ như lửa, giống như là thương tâm gần chết, sống không bằng chết!
Vậy thì sao?
Cô gái nào đó ngẩng đầu lên nhìn hắn, cái mũi lại thút tha thút thít một chút, tiếp tục gào khóc:
Ta gấp gọn khế ước nhà lại, dùng nền phong lại, rồi giấu trong lỗ tai của Vàng! Nhưng mà vừa nãy ta lại quên lấy ra! Ô ô ô... Ông trời ơi, khế ước bất động sản của ta!
Thế là, Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy muốn nhảy cẫng lên! Nói với Uất Trì Thành:
Nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn nhân dịp chúng ta không có mặt mà tiến đánh, chỉ có một ngày, chắc các ngươi cũng thủ được chứ?
Không có vấn đề
Một tháng cũng thủ được, chẳng qua hắn cảm thấy không cần thiết như thế!
Vậy chúng ta đi!
Nam Cung Cẩm hí ha hí hửng quay đầu.
Nhưng Bách Lý Kinh Hồng còn chưa kịp quay đầu ngựa, ánh mắt của hai người đều chăm chú! Bốn phía có một luồng sát khí, lại còn vô cùng nồng đậm!
Phòng thủ!
Hắn nói ra hai chữ, sắc mặt tất cả mọi người đều nghiêm lại, nhìn về phía rừng cây tối đen như mực bên cạnh. Đoạn đường này, nơi đây là địa điểm phục kích tốt nhất, trên đường đi, bọn hắn vì chuyện của Hoàng hậu nương nương mà không để ý đến!
Nếu không bây giờ chúng ta quay lại tìm Vàng?
Nam Cung Cẩm mở to mắt, vô cùng đáng thương mà nhìn hắn, trong mắt đầy vẻ khẩn cầu, đôi mắt ầng ậc nước khiến cho người thấy đáng thương. Nhưng lại khiến cho sau đầu hắn rơi xuống đầy vạch đen hoa lệ, hiện giờ đã là nửa đêm. Nói cách khác, bọn họ đã đi được ba canh giờ, hiện nay mà quay lại... Mà lúc này, Uất Trì Thành ở phía sau cũng nghe được một chút câu chuyện, khóe miệng co quắp nói:
Hoàng hậu nương nương, đi tiếp hai canh giờ nữa, chúng ta có thể đến được thành phải gán, vốn là đất đai của nước ta, mấy ngày trước bệ hạ mới thu hồi lại. Nếu hiện tại chúng ta quay lại thảo nguyên Mạc Bắc, có lẽ đến đêm mai cũng không thể về được thành, nếu như quân đội Đông Lăng thừa dịp loạn mà công kích, vậy thì...
Thực ra bọn họ vốn là không ai tán thành việc Hoàng thượng tự mình ra khỏi thành nghênh đón Hoàng hậu, nhưng Hoàng thượng lại cứ kiên trì như thế, bọn hắn sao cũng không ngăn được, cho nên mới để cho Hoàng thượng đích thân đến. Hiện nay nếu không nhanh chóng đi về, hậu quả khó mà lường được.
Ngược lại, Bách Lý Kinh Hồng lại bất đắc dĩ thở dài một hơi nói:
Thôi, các ngươi cứ về trước đi. Đợi trẫm một ngày, giờ cũng không có chuyện gì to tát. Trẫm và Hoàng hậu tự mình đi, cũng có thể mau chóng trở về.
Hắn cũng biết tính tình nàng, nếu không lấy lại được khế ước nhà kia, nàng thật sự không cách nào yên tâm ngủ được.
Chàng ra tay hay là ta ra tay?
Nam Cung Cẩm ngửa đầu nhìn hắn, dáng vẻ không hề giống như là chuẩn bị ra tay giết người, tùy tiện giống như là đang hỏi lúc nào thì ăn vậy. Bờ môi mỏng của Bách Lý Kinh Hồng hơi nhếch lên, đang muốn nói, ánh mắt lại nheo lại một chút, đồng thời Nam Cung Cẩm cũng cảm giác có chút không đúng. Nàng nghiêng đầu nhìn cái cây cách đó không xa, lại nhìn Bách Lý Kinh Hồng một chút, nơi đó có người! Thêm nữa là võ công người đó không thấp, ấn nấp trong bóng tối, hồi lâu rồi vẫn không đi ra, cũng không biết là địch hay bạn! Nàng đang muốn gọi để hắn ra thì đúng lúc này, từ chỗ đó bay tới mấy chục cục đá, vô cùng tinh chuẩn bắn tới thân thể mấy người áo đen! Càng thêm chính xác hơn chính là, mấy người áo đen kia lại đồng thời bị đánh trúng huyệt đạo, đứng im không nhúc nhích! Sau đó, từ chỗ tối trên cái cây, nhảy ra một cô gái áo đỏ, cho dù là dưới ánh trăng, cũng có thể nhìn thấy dung mạo cô ta, một thân phong hoa, kèm theo đó là một dáng vẻ cuồng ngạo và xinh đẹp, sau khi đi ra, cô ta nói có chút bất mãn:
Ngủ một giấc cũng không yên, đáng ra phải điểm tử huyệt của các ngươi mới đúng!
Ha ha!
Nam Cung Cẩm nghe thể không nhịn được cười, nhìn cô ta và nói:
Không biết cô nương là ai?
Lạc Niệm Hi!
Con gái giang hồ, cũng rất sảng khoái, không hề keo kiệt báo tên mình ra! Sau đó, cô ta nghiêng đầu nhìn Uất Trì Thành bên cạnh một chút, phê phán không chút khách khí:
Dáng dấp quá kém, võ công cũng quá yếu!
Ngươi, ngươi nói cái gì?!
Khuôn mặt Uất Trì Thành lập tức đỏ bừng, vô cùng tức giận! Hắn chỉ kiểm trong tay về phía cô ta:
Ngươi đừng tưởng ngươi là con gái mà ta sẽ hạ thủ lưu tình với ngươi!
Lạc Niệm Hi đánh giá hắn từ trên xuống dưới hồi lâu, sờ cằm mình rồi gật nhẹ đầu:
Mặt trẻ con, so với người đàn ông trên ngựa kia thì kém một chút, nhưng miễn cưỡng cũng có thể coi là tàm tạm. Tính tình thì lại rất thú vị! Nhưng ngươi đòi hạ thủ lưu tình với ta sao? Phải nhìn xem ngươi có đủ trình độ đó không đã!
Trong nháy mắt, Uất Trì Thành đờ đẫn và ngơ ngẩn, đây là chuyện gì? Đây là chuyện gì? Thế này là hắn sau khi bị cô nàng kia khinh bỉ thì lại bị đùa giỡn rồi lại bị khinh bỉ sao? Nam Cung Cẩm lập tức cảm thấy cô gái này rất thú vị, nhưng bọn họ hiện nay còn có chuyện quan trọng cần làm, không thể tiếp tục quay về Mạc Bắc tìm Vàng, vì trên đường còn có không biết bao nhiêu người muốn phục kích bọn họ, do đó vẫn nên sớm quay lại thành Khải Xán rồi tra xem cuối cùng là hôm nay ai ra tay mới tốt! Do đó nàng chắp tay nói với Lạc Niệm Hi:
Lạc cô nương, đa tạ chuyện hôm nay, chỉ là hôm nay chúng ta có chuyện quan trọng, muốn tiếp tục lên đường, ngày khác có cơ hội, sẽ đáp tạ cô nương sau!
Không cần! Thực ra không có ta hỗ trợ, chuyện hôm nay cũng không ngăn được các ngươi, bản cô nương chỉ không vui khi những người này quấy rầy lúc ta ngủ thôi!
Nghĩ đến chuyện này, cô ta lại nhanh chân uất hận xông lên, hung hăng đạp một phát vào đầu người áo đen kia!
Lần này Lạc Niệm Hi không còn bình tĩnh nữa, đứng lên nhìn Nam Cung Cẩm thật kỹ:
Ngươi biết sư huynh của ta sao?
Khi nói đến Lãnh Tử Hàn, như là cô ta đang nghiến răng!
Nam Cung Cấm nghe thấy tiếng nghiến răng kia, trái tim bỗng đập thình thịch một cái, nàng có cảm giác là nếu như mình nói có quen biết thì sẽ là hại Lãnh Tử Hàn, nhưng Bách Lý Kinh Hồng lại rất đúng lúc nói ra:
Có quen, hắn đang ở thành Khải Xán.
Có lẽ cô gái này có quan hệ với Lãnh Tử Hàn, tốt nhất là quan hệ tình lữ, sau đó dẫn hắn đi, vậy là tốt nhất.
Nam Cung Cẩm nghiêng đầu nhìn hắn một cái, ánh mắt đầy khinh bỉ, tên này...
Quá tốt rồi! Bà đây đã tìm hắn bao nhiêu lâu nay! Giờ các ngươi đi thành phải gán sao? Ta cùng các người đi!
Nhắc đến Lãnh Tử Hàn, trong nháy mắt Lạc Niệm Hi như thể đã thân quen.
Nam Cung Cẩm có chút do dự, luôn cảm thấy cô gái này không phải người hiền lành gì, còn Uất Trì Thành ở bên cạnh như là nhảy dựng lên nói:
Không được, chủ nhân, chúng ta không thể đi cùng cô gái không rõ lai lịch này được, nếu như cô ta là đồng bọn với những người này, vậy thì...
Lời hắn còn chưa dứt, trường kiếm của hắn đã không thấy tăm hơi đâu! Thanh kiếm đó đã nằm gọn trong tay cô gái kia, đặt ngay ngắn dưới cổ hắn:
Thằng nhóc này, lại nhiều lời thêm một câu, đêm nay bà đây cưỡng hiếp ngươi đấy!
.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.