Chương 40: Huynh như thế này, sẽ khiến ta... rất muốn hôn huynh
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 1631 chữ
- 2021-12-31 05:25:12
Nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc vang lên ngoài cửa, khoé môi hắn hơi nhếch lên… nhưng lập tức lại cứng đờ lại! Nàng đến, nhưng vì sao hắn lại vui mừng đến khó hiểu thế này?!
Cốc cốc cốc!
Tiếng gõ cửa vang lên.
Đôi môi mỏng hơi giật giật, bỗng nhớ lại quyết định vài ngày trước của mình, không phải hắn đã định… phải cách xa nàng một chút sao?
Cô nương, đêm khuya rồi, mời…
Rầm!
một tiếng, cửa bị đá văng ra, cọt kẹt đung đưa ở một bên, khuôn mặt tức giận của Tô Cẩm Bình liền hiện ra trước mắt hắn.
Tên đáng chết này, mấy ngày trước hắn cầu xin cho nàng, nàng đã coi hắn là bạn, nên bây giờ mới tới tìm hắn, vậy mà lại nhận được cái câu mời quay về kia!
Màng nhĩ hắn chấn động, không biết vì sao, nhưng hắn lại không thấy tức giận, ngược lại còn hơi vui vẻ. Hắn, làm sao thế này?
Đang lúc hắn hoang mang tự hỏi, thì Tô Cẩm Bình bước nhanh tới, kéo tay hắn.
Cô… làm gì thế?
Giọng nói vẫn rất lạnh nhạt.
Không phải huynh không thèm quan tâm đến cái gì sao? Huynh quan tâm đến việc ta kéo huynh đi làm gì?
Tô Cẩm Bình nóng đầu, tức giận nói.
Ai ngờ hắn lại thật sự yên lặng, ngoan ngoãn để mặc nàng kéo đi.
Thấy hắn ngoan ngoãn hơn, cơn tức giận trong lòng nàng mới tiêu bớt một chút, lực tay cũng nhẹ hơn.
Hắn lẳng lặng đi phía sau nàng, đôi mắt bạc như ánh trăng bỗng sẫm lại, Tô Cẩm Bình, Tài nhân của Hoàng Phủ Hoài Hàn, bây giờ là cung nữ, hết lần này đến lần khác tìm cách tiếp cận mình, rốt cuộc là có mục đích gì? Hắn cũng muốn tự nhủ rằng nàng không có mục đích gì cả, nhưng mà, có thể như thế thật sao?
Vẫn cái cây đó, sắc mặt cô nàng nào đó vô cùng xấu, nhìn hắn:
Lên đi!
Cô…
Hắn muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói hết.
Nhiều lời gì nữa? Ta bảo huynh lên!
Cái đầu hắn ấy! Thật sự chưa từng thấy ai như hắn, không nói đến chuyện khó chiều, chuyện khiến nàng không thể chịu được nhất là nàng tự dưng lại cứ thích đến trêu chọc hắn, quá không có tự trọng! Cực kỳ thiếu tự trọng!!!
Thấy hắn vẫn đứng im bất động, nàng tức giận, túm áo hắn ném lên trên, sau đó nhanh chóng leo theo. Tô Cẩm Bình ngồi bên cạnh hắn, mặt mũi vô cùng tức giận, đến mức như bốc hơi cả lên…
Tìm ta làm gì?
Bị nàng ném lên cây, hắn cũng không tức giận, chủ động lên tiếng hỏi.
Giọng nói của hắn, giống như một khúc nhạc tiên, không mặn không nhạt, âm thanh rất thanh nhã, khiến lòng người bỗng bình tĩnh hơn. Cho nên, con mèo nào đó vừa bị nhổ lông tức tối đầy bụng, cũng tiêu tan đi ít nhiều! Nàng hít sâu vài hơi, sau đó quay sang nhìn dung nhan tuyệt mỹ của hắn:
Ta muốn hỏi huynh, nếu có người đối xử với huynh rất tốt, rất rất tốt, nhưng mà… huynh căn bản không biết người ta, thậm chí, có lẽ huynh căn bản không phải là huynh, thì liệu huynh có liều lĩnh cứu người đó không?
Có lẽ huynh căn bản không phải là huynh
… những lời này chợt loé lên trong lòng hắn. Sự nhạy bén của hắn khiến hắn cảm nhận được câu nói này không bình thường, nhưng cũng không nói thêm gì. Hắn nhắm mắt lại, lẳng lặng dựa vào thân cây.
Một lúc lâu sau, khi Tô Cẩm Bình nghĩ rằng hắn sẽ không lên tiếng, thì giọng nói trong trẻo lạnh lùng lại vang lên:
Vì sao lại đến hỏi ta?
Vì chúng ta là cùng một loại người!
Nàng nói rất dứt khoát, không hề do dự chút nào! Đúng vậy, tuy tính cách của nàng rất kỳ quái, hắn thì vừa lạnh lùng, vừa cao ngạo; nàng trọng tiền như mạng, còn hắn thì coi tất cả mọi thứ đều chẳng ảnh hưởng gì đến mình. Nhưng nàng vẫn có thể xác định được, bọn họ là cùng một loại người, từ trong cốt cách đều có sự kiêu ngạo và tôn nghiêm không thể xâm phạm được!
Nàng vừa dứt lời, hắn liền mở mắt ra! Đôi mắt vốn bình lặng như nước hồ bỗng hiện lên ánh sáng rất khó nhìn thấy được, trong lòng hắn cũng vô cùng kinh ngạc! Cùng một loại người? Cùng một loại người sao? Nàng… sao có thể nhận xét như thế? Nhưng cũng vì những lời này, mà khiến hắn nảy sinh cảm giác thân thiết hơn rất nhiều.
Cảm nhận được ánh mắt nàng nhìn chằm chằm vào bên mặt mình, hắn lại nhắm mắt, thản nhiên nói:
Không phải bản thân cô nương đã có đáp án rồi sao?
Hắn vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền ngẩn người, lập tức cười:
Ha ha ha… Nếu huynh mà là nữ, ta thực sự bằng lòng cùng huynh đánh thiên hạ, sau đó cùng mở ra một thời thế mới, cùng nhau làm vua!
Nàng không ngờ hắn có thể nhạy cảm và thông minh đến thế! Thật sự khiến nàng tán thưởng, có điều, người như vậy lại không nhìn được, quá đáng tiếc!
Nghe nàng nói vậy, khoé miệng hắn hơi co giật, lời nói đại nghịch bất đạo như vậy mà nàng cũng nói được, nhìn thế nào cũng không giống một cô con gái nhà Tể tướng được nuôi lớn nơi khuê phòng.
Nói đi, sao hôm ấy huynh lại biết ta đang gặp rắc rối?
Vấn đề này nàng đã suy nghĩ rất lâu mà vẫn không hiểu nổi, nếu như nhất định phải nói ra một đáp án, thì đáp án mà nàng cảm thấy hợp lý nhất đó là… người này chính là thầy bói! Ồ, người mù làm thầy bói… Phụt…
Dường như đọc được suy nghĩ trong lòng nàng, đôi môi mỏng hơi nhếch lên, thản nhiên nói:
Tại hạ không phải là thầy bói. Ngày ấy, hạ nhân ở vườn lê bàn tán với nhau, có cung nữ gặp nạn, nên ta đoán là cô nương thôi.
Vấn đề này hắn cũng chưa thể nghĩ cho thông suốt được. Vì sao lại đoán là nàng, vì sao hắn lại không kìm được mà muốn chạy tới giúp nàng?
Khoé miệng Tô Cẩm Bình co rút, người này đúng là nói năng gãy gọn thật! Có điều, còn biết trả lời nàng là tốt rồi.
Huynh đã từng nghe đến một loại độc nào có tên là ‘Hồi sát’ chưa?
Hỏi vấn đề này, chi bằng nói là thăm dò thì đúng hơn. Từ nhỏ hắn đã bị hạ độc, mù hai mắt, có khác gì tiên nhân trên trời đâu, đương nhiên sẽ không biết được nhiều chuyện, không chắc sẽ biết được loại độc này.
Hai chữ
không biết
đang định vuột ra khỏi miệng, lại bị hắn nuốt lại. Nàng trúng độc này sao? Hắn lẳng lặng lắng nghe, hơi thở của nàng rất bình ổn, mạch cũng như bình thường, không có dấu hiệu trúng độc, vậy sao lại hỏi chuyện này?
Không phải ta trúng độc, mà là thị tỳ đã ở bên ta từ nhỏ đến giờ!
Nàng khẽ khàng hít sâu một hơi, có chút chán nản.
Hắn lẳng lặng dựa vào cây, không nói gì. Hôm nay hắn đã nói rất nhiều rồi.
Nếu huynh biết, ta hy vọng huynh có thể nói cho ta biết.
Trong cung này, trừ hắn ra, nàng không biết còn có thể hỏi ai được nữa. Ngự y và cái ả Hoàng quý phi kia chưa chắc đã nói thật. Hoàng Phủ Dật cũng không phải người ở bên phía nàng, mà Hoàng Phủ Dạ và Hồng Phong cũng đều là người của Hoàng Phủ Hoài Hàn, nếu hỏi điều này, chắc chắn sẽ đánh rắn động cỏ. Hợp tác thất bại, e rằng sinh mệnh của Thiển Ức cũng không thể giữ được. Chỉ có một mình hắn, giống nàng, dường như cũng không thuộc về Hoàng cung này, cho nên, cũng chỉ có hắn, mới có thể trở thành bạn của nàng.
Giọng nói của nàng đầy vẻ thành khẩn khiến hắn hơi xúc động. Tuy trong lòng hắn vẫn tự cảnh báo mình, nàng là người của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hắn không thể để lộ chính mình, nhưng mà… hắn vẫn không kìm được, khẽ nói:
Hồi sát là một loại độc dược, một viên thuốc độc thì chỉ có một viên thuốc giải. Ba tháng không có giải dược sẽ mất mạng.
Cảm ơn!
Quả nhiên, giống y như đúc những gì trong tờ giấy gắn trên phi đao kia. Trên đó cũng nói rõ, trong cung không có giải dược, cũng không có ở phủ Thừa tướng. Giấu kỹ thật… Nàng thầm hừ lạnh một tiếng, đám người đó cũng thật coi trọng nàng!!!
Huynh thì sao?
Nàng bỗng quay đầu nhìn hắn.
Hắn hơi khó hiểu. Hắn à? Hắn làm sao?
Ta hỏi mắt huynh trúng độc gì? Có cách nào giải không?
Nàng cũng không quên chính mình đã hứa sẽ tìm cách chữa khỏi mắt cho hắn.
Không biết.
Hai chữ khe khẽ vang lên, giống như hắn không hề quan tâm đến sống chết của chính mình, có nhìn thấy hay không, đối với hắn cũng không có gì khác biệt lắm.
Nhìn bộ dạng lãnh đạm kia, nàng bỗng ghé sát mặt lại gần, giọng nói đầy vẻ quyến rũ:
Huynh có biết không, huynh như thế này, sẽ khiến ta… rất muốn hôn huynh?