Chương 47: Khởi bẩm hoàng thượng, hôm nay gió thổi trên dưới!



Hoàng Thượng! Nô tài tuân chỉ!
Tiểu Lâm Tử lĩnh mệnh, sau đó bắt đầu nói:
Phía Nam Ngự thư phòng là cung Phượng Ly, phía tây là điện Dưỡng Tâm, phía Bắc là Kiền Thanh các, phía đông là cung Cam Lộ. Đông, Tây, Nam, Bắc bốn phía đều có cung điện san sát nhau, cho nên, Ngự thư phòng và điện Dưỡng Tâm là hai nơi duy nhất trong Hoàng cung không hề có gió vào mùa thu và mùa đông!



Tô Cẩm Bình, ngươi nghe rõ chưa?
Giọng nói kia giống như vọng từ hầm băng ra vậy.


Hoàng thượng, nô tỳ lớn...



Có phải ngươi lại định nói ngươi lớn tuổi rồi, nên cảm nhận sai không? Vậy nếu là cảm nhận sai, trời không có gió, các ngươi cũng thật sự chăm chỉ quét sân, thì đám lá rụng đầy sân này là từ đâu ra?
Hắn thật sự muốn chơi đến cùng với cô nàng chết tiệt này! Hắn không tin hắn đường đường là Hoàng đế của Đông Lăng, mà khi đối mặt với cô nàng chết tiệt này, hắn lại chỉ có thể cam chịu, cam chịu, rồi lại cam chịu!

Tiểu cung nữ kia vừa nghe hắn nói vậy, liền sợ đến mức phát khóc! Nếu chỉ là lười biếng không làm việc, theo quy củ trong cung thì nặng nhất cũng chỉ bị kéo xuống đánh bốn mươi trượng, dưỡng bệnh hai ba tháng là ổn thôi. Nhưng Tô Cẩm Bình này lại chọc giận Hoàng thượng, chỉ e rằng chờ bọn họ ở phía trước tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là bốn mươi trượng!

Tô Cẩm Bình nghe hắn nói vậy lại không hề biến sắc, thậm chí, trên khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia lại đầy vẻ ‘đã tiên đoán trước rồi’. Nàng ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú vô song của hắn nói:
Hoàng thượng, vừa rồi thật sự có gió mà! Nô tỳ vốn là người thật thà, chưa bao giờ dối gạt người khác!


Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiêm mặt, bước thêm vài bước, cúi thân hình cao quý của mình, ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiến răng nghiến lợi nói:
Vậy ngươi thử nói trẫm nghe xem, bốn phương tám hướng đều có cung điện vây kín, hôm nay trước cửa Ngự thư phòng này, có cơn gió nào có thể thổi được vào?


Cô nàng nào đó nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím đậm của hắn, chớp chớp mắt vài cái, sau đó cười hì hì nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, vì hôm nay gió thổi trên dưới ạ!



Rầm! Rầm! Rầm!
Xung quanh vang lên tiếng đám hạ nhân ngã nhào xuống đất. Bước chân Thượng Quan Cẩn Duệ cũng lảo đảo theo...

Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt ngồi bệt xuống đất! Gió thổi trên dưới à??!!!
Tô Cẩm Bình!!!



Có nô tỳ!
Nàng cúi đầu, vẻ mặt rất đắc ý.

Nhìn dáng vẻ hớn ha hớn hở của nàng, Hoàng Phủ Hoài Hàn càng thêm giận dữ:
Trẫm chỉ nghe có gió Đông, Tây, Nam, Bắc, Đông Nam, Đông Bắc, Tây Nam, Tây Bắc. Chỉ có gió trên dưới là chưa từng nghe bao giờ! Ngươi coi trẫm là tên ngốc sao?



Hoàng thượng, thế gian rộng lớn biết chừng nào. Chuyện mà ngài chưa từng nghe thấy, cũng không có nghĩa là chúng không tồn tại.
Cô nàng nào đó còn bày ra vẻ mặt rất chân thật.

Hoàng Phủ Hoài Hàn hít sâu vài hơi, cố gắng kiềm chế cảm giác muốn bổ một chưởng chết tươi cô nàng chết tiệt này, sau đó nghiến răng nghiến lợi nói:
Được! Được lắm! Vậy chi bằng ngươi tới giải thích cho trẫm nghe, gió trên dưới này sẽ thổi thế nào?



Điều này không phải rất đơn giản sao ạ? Bốn phương tám hướng xung quanh Ngự thư phòng đều bị bịt kín, không thể nào có tám loại gió mà ngài vừa nói kia. Nhưng bên trên không có gì ngăn cả, cho nên, gió kia mới thổi từ trên xuống dưới, chạm tới sàn nhà kiên cố này, lại bắn thẳng ngược lên trên. Đây không phải là gió trên dưới hay sao ạ?
Cô nàng nào đó nói xong, còn làm động tác bắn thẳng về phía trước, suýt nữa đập vào mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn.

Vị Hoàng đế nào đó nghiến chặt răng, chỉ hận không thể lôi cô nàng chết tiệt này ra mà thiên đao vạn quả! Hắn hừ lạnh một tiếng:
Sao trẫm sống bao nhiêu năm như vậy, cho tới giờ cũng không phát hiện ra loại gió trên dưới này, thế mà ngươi lại gặp được?



Ôi chao, đó là vì Hoàng thượng quá bận... chính sự, cho nên, kiến thức hạn hẹp. Chẳng phải hôm nay nô tỳ đã nói cho ngài biết rồi đấy thôi? Ngài không cần phải quá cảm kích, nô tỳ thực sự tình nguyện giải thích tường tận cho ngài những chuyện ngài không biết. Nhưng nếu ngài thực sự thấy cảm kích, phi thường cảm kích, đặc biệt cảm kích, thì có thể thưởng cho nô tỳ một ít bạc cũng được!
Cô nàng nào đó lộ ra nụ cười bỉ ổi, trâng tráo bày tỏ ý kiến của mình.

Lần đầu tiên trong đời, Hoàng Phủ Hoài Hàn có cảm giác bất lực! Dường như nói bất cứ chuyện gì với cô nàng này, thì nàng cũng luôn là người có lý vậy!

Hắn nhìn đám thị vệ phía sau nàng, đứng lên, đôi môi mỏng lạnh như băng cong lên hỏi:
Tô Cẩm Bình, ngươi có biết tội khi quân sẽ bị xử thế nào không?



Mất đầu ạ?
Nàng run rẩy hỏi.


Nhẹ, thì mất đầu, nặng thì giết hết cả họ, tịch thu tài sản!
Hắn lạnh lùng nhắc nhở cô nàng không biết điều này.


Hoàng thượng, nô tỳ biết rồi!
Tô Cẩm Bình cúi đầu, lại quay về thái độ không sao cả như cũ. Không sao, vỏ quýt dầy có móng tay nhọn!


Vậy ngươi vẫn kiên quyết nói lúc ấy ngươi đang quét rác, thì ở đây có gió trên dưới sao?
Giọng nói lạnh lẽo khiến người ta run sợ.

Trong lòng nàng bỗng hơi lo lắng một chút, khẽ nuốt nước miếng:
Nô tỳ kiên quyết!
Dù sao hắn cũng đâu có nhìn thấy.


Vậy sao?
Giọng điệu rất nhẹ nhàng, còn mang theo chút thương hại! Nếu hôm nay hắn không giáo huấn cô nàng này một chút, thì hắn sẽ không phải là Hoàng Phủ Hoài Hàn!

Thượng Quan Cẩn Duệ hơi nhíu mày, trong mắt có chút lo lắng.


Các ngươi nói cho trẫm nghe, hôm nay ở đây có chuyện gì xảy ra? Nếu có một chữ dối lừa trẫm, chém cả họ, tịch thu tài sản!
Đôi mắt màu tím đậm quét về phía đám hạ nhân và thị vệ xung quanh.

Thời khắc này, ả cung nữ đã từng bị Tô Cẩm Bình đánh vội vàng đứng ra, quỳ xuống trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn:
Khởi bẩm Hoàng thượng, Tô Cẩm Bình kia thường xuyên lười biếng trốn việc. Từ sáng sớm nay đã kéo con nhóc kia ngồi trên lan can nói chuyện phiếm, nói đến tận khi ngài tới mới nhảy xuống giả vờ giả vịt, mấy ngày trước nàng ta cũng thường xuyên như vậy. Lần trước nô tỳ nhắc nàng, nàng còn tát nô tỳ một cái!


Mấy lời này của ả khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn chợt nhớ lại hôm đó, khi hắn quay về Ngự thư phòng, cung nữ này dường như cũng muốn nói gì nhưng lại bị Tiểu Lâm Tử ngắt lời. Khóe miệng hắn khẽ cong lên, hắn biết ngay cô nàng này sẽ không ngoan ngoãn quét sân như vậy mà!


Còn nữa, còn...
Cung nữ kia hình như vẫn còn muốn nói tiếp.

Hắn nhướng đôi mày rậm, trong lòng có dự cảm xấu:
Còn chuyện gì?


Cung nữ kia chỉ vào tiểu cung nữ đang quỳ cùng Tô Cẩm Bình, nói;
Tô Cẩm Bình còn hỏi nàng ta, ngài có... có... có lúc nào lén ngoáy mũi bị nàng ta bắt gặp không? Hay là, có lần nào vừa tới cửa thì bất cẩn trượt chân ngã không? Còn...
Cung nữ kia còn chưa nói hết đã cảm giác không khí xung quanh mình càng lúc càng lạnh, lạnh đến thấu xương.

Giọng nói cứ nhỏ dần nhỏ dần rồi mất hẳn.


Còn gì nữa?
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên.

Cung nữ kia sợ đến run người, vội nói:
Còn hỏi... ngài có... có lần nào... đi nhà xí mà quên mang giấy bản, sau đó vô cùng hoảng hốt ngồi trong nhà xí hô: ‘Người đâu, mang giấy tới đây’ không?


Xung quanh lặng ngắt như tờ. Mọi người sợ đến mức ngừng thở, nhìn sắc mặt xanh mét của vị đế vương, chỉ hận không thể chui xuống đất chạy trốn.

Tô Cẩm Bình thầm hừ lạnh một tiếng, xem ra, cái tát lần trước vẫn chưa giáo huấn ả đủ, nên hôm nay ả mới dám lên đây tố tội nàng, còn kể lại từng câu từng chữ muốn lấy mạng nàng nữa. Hừ, chỉ cần nàng có cơ hội, nhất định nàng sẽ giết chết ả tiện nhân này!

Vị Hoàng đế nào đó cắn chặt răng, sau đó quét mắt qua đám thị vệ ở cửa, cố gắng kiềm chế sự tức giận hỏi:
Cô ta nói có thật không?


Đám thị vệ cùng thành thành thật thật gật đầu đáp:
Khởi bẩm Hoàng thượng, là thật ạ!
Bọn họ cũng không muốn vô duyên vô cớ phạm tội khi quân!

Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh một tiếng, thong thả bước đến trước mặt Tô Cẩm Bình:
Tô Cẩm Bình, ngươi còn gì để nói không?
Hắn tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, toàn thân hắn, không có một tế bào nào không kêu gào hắn phải làm thịt cô nàng chết tiệt này! Làm thịt nàng!!!

Ai ngờ, cô nàng nào đó không tỏ ra bối rối chút nào, chỉ chậm rãi ngẩng đầu, chỉ tay về phía đám người kia:
Khởi bẩm Hoàng thượng, tất cả bọn họ đều phạm tội khi quân!


Hoàng Phủ Hoài Hàn trượt chân, suýt nữa ngã lăn xuống bậc thang! Xung quanh bốn phía lại tiếp tục vang lên tiếng ngã.

Tiểu Lâm Tử vội vàng chạy tới đỡ hắn:
Hoàng thượng, ngài cẩn thận chút!
Thật ra, chính gã cũng muốn ngã nhào xuống đất ấy chứ!

Vị Hoàng đế nào đó cố gắng đứng vững, đẩy Tiểu Lâm Tử sang một bên, nghiến răng hung hăng nhìn cô nàng vô sỉ với vẻ mặt ‘thẳng thắn thành khẩn’ đang quỳ dưới đất kia:
Tô Cẩm Bình, ý ngươi là tất cả bọn họ đều phạm tội khi quân, chỉ có mình ngươi nói thật thôi à?



Hoàng thượng, ngài thật không hổ là đế vương của Đông Lăng ta, ngài thật quá thông minh!
Cô nàng nào đó cười giả nhân giả nghĩa nói. Đúng là tên ngốc, hễ là người thì đều có thể hiểu nàng có ý gì rồi, vậy mà hắn còn tự hỏi lại lần nữa!

Nhận ra sự châm chọc trong giọng nói của nàng, gân xanh trên trán hắn cũng nổi lên:
Người đời đều nói, ‘chúng khẩu thước kim’, tất cả mọi người đều nói ngươi khi quân, ngươi bảo trẫm làm thế nào để tin tưởng ngươi đây?


Chúng khẩu thước kim: ý nói về sức mạnh của dư luận, có nhiều người nói, thì chuyện sai cũng thành đúng, tốt xấu lẫn lộn.


Hoàng thượng, người ta nói, tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật! Ngài không tận mắt chứng kiến, thì không thể kết luận bừa được, nếu không sẽ phán oan cho một người trung thành tận tâm như nô tỳ mất! Là một minh quân, nô tỳ tin rằng ngài tuyệt đối sẽ không nghe một bên tai! Hơn nữa, nô tỳ cũng tin rằng, Hoàng thượng anh minh thần võ như thế, tuyệt đối sẽ không để đám tiểu nhân kia che mờ mắt, phán tội lên đầu nô tỳ!
Nàng vừa gỡ tội cho mình, còn không quên tâng bốc Hoàng Phủ Hoài Hàn lên tận trời xanh.

Hiện giờ, nếu Hoàng Phủ Hoài Hàn trị tội nàng, thì sẽ trái ngược hoàn toàn với hình tượng ‘minh quân’ và ‘anh minh thần võ’!

Nghe nàng nói vậy, mặt vị Hoàng đế nào đó bỗng biến đổi đủ mọi màu sắc, đẹp vô cùng!!!


Ha ha...
Tiếng cười nhã nhặn, dịu dàng vang lên, người ở dưới cầu thang chậm rãi bước lên:
Hoàng thượng, cung nữ này nói cũng không phải không có lý, mắt thấy là thực, tai nghe là giả. Không tận mắt chứng kiến thì cũng không biết được ai thật ai giả. Đây cũng chỉ là việc nhỏ, Hoàng thượng lệnh cho các nàng quét sạch sẽ đi là được, đừng nên chậm trễ chính sự.


Giọng nói tao nhã như lụa, cười nói đều thể hiện sự nhã nhặn, lịch sự. Tô Cẩm Bình ngẩng đầu, cảm kích nhìn hắn một cái, người này đã giúp nàng nhiều lần! Lần trước Hoàng Phủ Hoài Hàn nói hắn là ai nhỉ? Tả tướng à? Chính là Thượng Quan Cẩn Duệ, Đào Uyên Minh của Đông Lăng, ‘không cúi mình vì năm đấu thóc’ mà Hoàng Phủ Dạ nhắc đến đấy à?

Không biết vì sao, nhìn thấy ánh mắt cảm kích của Tô Cẩm Bình dành cho Thượng Quan Cẩn Duệ, Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy vô cùng tức tối! Hắn quay đầu, lạnh lùng hỏi:
Tả tướng, ngươi đang dạy trẫm phải xử sự thế nào sao?


Nghe hắn hỏi vậy, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng biến sắc, vội cúi người nhận lỗi:
Thần không dám!


Thấy hắn ta như thế, sự tức giận của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng tiêu bớt một chút, lòng dần bình tĩnh lại. Hắn liếc nhìn cô nàng chết tiệt kia một cái, nghiến răng, hừ lạnh một tiếng rồi vung tay áo, đi vào Ngự thư phòng!

Thượng Quan Cẩn Duệ cũng liếc nhìn Tô Cẩm Bình một cái rồi bước vào theo.

...

Xung quanh nhất thời tĩnh lặng lại, không ai có thể ngờ được trong tình huống như vậy mà Tô Cẩm Bình vẫn có thể bình an vô sự! Ả cung nữ hầu hạ ở Ngự thư phòng kia thì tức đến vẹo mũi, thở hồng hộc vài hơi rồi nghiến răng nghiến lợi quay về Ngự thư phòng.

Đám thị vệ vừa bị nàng vu cáo cho tội khi quân cũng cảm thấy như ngu người đi.

Người duy nhất còn giữ được bình tĩnh là Tô Cẩm Bình. Nàng kéo tiểu cung nữ đang quỳ dưới đất lên, nhìn đầu cô ta đầy mồ hôi, liền vênh mặt nói vô cùng tai ngược:
Sợ gì chứ, cứ quậy cùng ta, hắn không dám làm gì cô đâu!


Ai có óc thì cũng biết ngay, từ ‘hắn’ này là nói đến Hoàng thượng! Có điều, không ai dám nhiều lời nữa, tiểu cung nữ kia vừa nghe nàng nói vậy, chân lại mềm nhũn ra, suýt thì sợ đến mức quỳ xuống tiếp! Cô nhìn Tô Cẩm Bình đầy vẻ van xin, bà cô của ta ơi, ngài có thể đừng làm ta sợ nữa được không?!

Hồng Phong đứng cách đó không xa cũng khẽ cười, cô nhóc này rất to gan, mà vận may cũng không tệ. Tiến cung đã lâu rồi, đây là lần đầu tiên bà thấy có một người không để Hoàng thượng vào mắt, võ nghệ trác tuyệt, tài nghệ cũng cao, tâm tư gian xảo, có thể biện luận đổi trắng thay đen, nhưng cũng rất đơn thuần như nàng. Hoàng thượng giận nàng rất nhiều lần, nhưng lại không thể thực sự xuống tay, có lẽ, nàng và Hoàng thượng đúng là tuyệt phối!

Có điều, nghĩ đến kế hoạch của Hoàng thượng, bà khẽ lắc đầu, thầm than trong lòng, Hoàng thượng, nô tỳ chỉ mong sau này Hoàng thượng sẽ không hối hận vì quyết định hôm nay!

Tô Cẩm Bình cầm chổi đứng ở cửa, vui vẻ quét sân, quét một chút, nghỉ một chút, lại quét một chút, vặn vẹo người một chút, miệng còn khẽ hát bài hát mà mọi người chưa từng nghe thấy bao giờ:
Ta cười là cười đắc ý, cười nhìn người trong cõi trần gian không già. Ta cười hả hê, cười hả hê, cầu cho cả đời được vui vẻ ung dung tự tại. Ta cười hả hê, cười hả hê, nâng cốc hát ca vì hôm nay...


Hoàng Phủ Hoài Hàn có nội lực thâm hậu, đương nhiên nghe thấy tiếng hát vô cùng đắc ý không chút giấu giếm của cô nàng nào đó! Gân xanh nơi thái dương nảy mạnh lên, tự ép mình không thèm để ý đến cô nàng chết tiệt kia nữa!

Trong đôi mắt đen như ngọc của Thượng Quan Cẩn Duệ lại như giấu nụ cười dịu dàng. Cười nhìn người trong cõi trần gian không già? Nâng cốc hát ca vì hôm nay? Cầu cho cả đời được vui vẻ ung dung tự tại à? Câu rất hay! Đều là những câu hát rất hay! Hắn cũng không ngờ, cô nhóc kia khi trưởng thành lại có tài năng và tính cách như thế!

Nhìn thấy vẻ thất thần trong mắt Thượng Quan Cẩn Duệ, Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nói:
Ái khanh, nếu trẫm nhớ không nhầm, thì khanh cũng hai mươi tư rồi nhỉ?


Sắc mặt hắn hơi căng thẳng, nhưng môi vẫn nở nụ cười nhã nhặn:
Hồi bẩm Hoàng thượng, qua tháng chạp năm nay thì thần được hai mươi tư tuổi!



Ở Đông Lăng ta, đàn ông vừa nhược quán là lập gia đình, ái khanh cũng nên lo đến chuyện thành gia lập thất đi. Nếu ái khanh không rảnh, thì trẫm có thể giúp ái khanh lựa chọn một hôn sự tốt.
Đôi mắt màu tím đậm nhìn chằm chằm vào hắn, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nhỏ nào trên mặt hắn.

() Nhược quán: con trai vừa tròn hai mươi tuổi, được coi là tuổi trưởng thành.

Đâu ngờ, Thượng Quan Cẩn Duệ cũng chỉ khẽ cười một tiếng, vẫn nho nhã như bình thường, trong giọng nói lại có chút tự giễu:
Hoàng thượng, chẳng lẽ ngài không biết Mộc Nguyệt Kỳ sao?


Mộc Nguyệt Kỳ, con gái của lão tướng quân Đông Lăng, vừa tròn hai mươi, tuyệt sắc khuynh thành. Hiếm thấy nhất là, tuy nàng là con gái, nhưng tài nghệ vô song. Văn có thể làm kinh động bốn phương, võ cũng có thể rong ruổi chiến trường. Sau khi Mộc lão tướng quân hy sinh vì nhiệm vụ, hắn đã từng nghĩ sẽ phong nàng làm Quận chúa, nhưng cô gái đó lại là một người rất thông minh, giống một viên ngọc quý, khéo léo từ chối ý định của hắn, mục đích của nàng đương nhiên là tránh xa sự đấu tranh nơi hoàng thất. Năm đó, ý định của hắn là vì xuất phát từ sự tán thưởng đối với cô gái này, nên cũng không ép buộc.


Ái khanh cũng không tránh được ải mỹ nhân sao?
Hắn như cười như không nói. Người trong thiên hạ đều coi hai người họ là một đôi, cũng thầm thắc mắc không biết vì sao bọn họ vẫn chậm chạp không chịu thành thân, chẳng lẽ...


Vi thần tin rằng, chỉ cần chân thành kiên định, nhất định sẽ có.
Thượng Quan Cẩn Duệ cười đáp, nhưng lại thầm cảm thấy áy náy, dùng Mộc cô nương làm lá chắn, sao có thể không áy náy?!


Ha ha ha... nếu đã vậy, trẫm cũng không nhiều chuyện nữa!
Tuy hắn nói cười như vậy, nhưng dù là ai cũng không thể nhìn ra được, hắn tin hay không tin.

...

Sau khi bàn bạc xong chính sự, Thượng Quan Cẩn Duệ bước ra khỏi Ngự thư phòng, đóng cửa lại.

Lúc này, Tô Cẩm Bình đang vui sướng hát bài ‘cười hả hê’, cầm chổi quét đến quét đi như chú khỉ con. Rõ ràng là tâm trạng nàng không tồi, cũng đúng lúc này, nàng quét tới cửa phòng, cao hứng quơ chổi hát ca không kịp để ý, trán đập thẳng vào người Thượng Quan Cẩn Duệ!


A!
Hai người cùng phát ra một tiếng kêu nhỏ.


Không sao chứ?
Thượng Quan Cẩn Duệ nhướng mày nhìn nàng, giọng nói dịu dàng như mang thêm một chút lo lắng.

Khi Tô Cẩm Bình nhìn khuôn mặt dịu dàng như ngọc của hắn ngay gần sát mình, trong đầu thoáng xuất hiện một khoảng trống, rồi lại thêm một vài hình ảnh, nhanh đến mức nàng không kịp nắm bắt, giống như có thứ gì đó bị phong ấn trong đầu nàng đang muốn nổ tung ra vậy. Nghĩ đi nghĩ lại cũng không thấy có vết tích gì! Nhưng không hiểu sao, nàng lại có cảm giác thân thiết hơn với hắn một chút, liền ngoan ngoãn nói:
Không sao.


Ngón tay thon dài ấm áp chạm nhẹ lên trán nàng, khẽ xoa xoa:
Nhóc, cẩn thận một chút.
Con ngươi đen như ngọc dừng lại trong mắt nàng, như muốn tiến sâu vào tận trong đáy mắt Tô Cẩm Bình.

Mùi hương bạc hà nhàn nhạt bay vào mũi, cảm xúc ấm áp vẫn đọng trên trán. Người này cho nàng một cảm giác rất ấm áp. Chẳng lẽ Thượng Quan Cẩn Duệ thực sự biết chủ nhân cũ của thân thể này sao?! Có điều, những việc này cũng không liên quan gì đến mình nhỉ? Nghĩ vậy, nàng liền lùi về phía sau vài bước, tránh khỏi tay hắn:
Tạ ơn đại nhân quan tâm, nô tỳ không sao.


Bàn tay bỗng trống rỗng trong không trung, hắn hơi nhướng mày nhưng vẫn cười như không thèm để tâm:
Không sao là tốt rồi.
Nói xong, hắn không nhìn nàng nữa, mà quay đầu bước đi.

Hắn hơi ngẩng đầu nhìn lên trời xanh, vừa vui lại vừa buồn. Cẩm Cẩm, muội thật sự không nhớ rõ sao? Không nhớ cũng tốt, tất cả mọi chuyện, cứ để Thượng Quan Cẩn Duệ ta, à không, để một mình Nam Cung Duệ ta gánh vác, muội chỉ cần sống vui vẻ thoải mái là tốt rồi...

Thượng Quan Cẩn Duệ, Thượng Quan, Cẩm, Duệ!!!

Đám cung nữ ngây người nhìn theo bóng Thượng Quan Cẩn Duệ, làm dáng vẻ Tây Thi ôm ngực, ôi, Tả tướng đại nhân thật dịu dàng! Sau đó, họ lại dùng ánh mắt ghen ghét bắn về phía Tô Cẩm Bình! Chỉ có duy nhất tiểu cung nữ quét sân cùng Tô Cẩm Bình là dùng vẻ mặt thiếu nữ hoài xuân bước đến trước mặt nàng hỏi:
Cảm giác thế nào, cảm giác thế nào?



Cảm giác gì?
Nàng ngơ ngác nhìn cô ta, hồn vẫn chưa kịp quay về.

Tiểu cung nữ kia dùng ánh mắt ‘cô khờ thật đấy’ để nhìn nàng:
Ôi trời, là lúc Tả tướng đại nhân sờ trán cô đó. Cảm giác thế nào?


Cô nàng nào đó thoáng hóa đá! Vì sao con gái cổ đại mà cũng phóng khoáng thế này? Sờ nàng à? Sờ nàng á? Không nhầm chứ?! Nàng lườm cô ta một cái:
Chẳng có cảm giác gì!
Cảm xúc trong lòng nàng cũng đang rất hỗn loạn, nàng có thể cảm nhận được, mình và Thượng Quan Cẩn Duệ kia, chắc chắn có quen biết! Hơn nữa, đây cũng không hẳn là trí nhớ của chủ nhân cũ thân thể này, mà là trí nhớ thuộc về chính nàng. Nhưng vì sao lại không nghĩ ra?! Kỳ quái thật!

Hoàng Phủ Hoài Hàn ngồi trong Ngự thư phòng đương nhiên cũng nghe thấy đoạn đối thoại của Thượng Quan Cẩn Duệ và cô nàng kia. Khóe môi lạnh như băng hơi cong lên, nếu không phải có tình huống vừa rồi, thì hắn đã thật sự tin nhưng gì hắn ta nói. Thượng Quan Cẩn Duệ, rốt cuộc ngươi còn giấu trẫm những chuyện gì?


Người đâu!
Hắn dùng nội lực để nói.


Đi điều tra xem! Thượng Quan Cẩn Duệ và Tô Cẩm Bình rốt cuộc có quan hệ gì!
Hắn đã sai Dạ đi điều tra, nhưng hành động của Dạ hơi chậm chạp, đến hôm nay cũng không tra ra kết quả gì.


Vâng!
Một giọng nói đáp lại, rồi bay về phía cửa sổ, biến mất khỏi Ngự thư phòng.

Tô Cẩm Bình đứng ngoài cửa chợt liếc thấy, đôi mắt phượng lóe lên tia sáng lạnh, trầm ngâm nhìn cửa sổ kia. Xem ra, trong hoàng cung này không ít tài ba dị sĩ, người đó, không phải là ám vệ trong truyền thuyết đấy chứ? Tốc độ rất nhanh, nhưng so với nàng thì...

Thoáng một cái đã đến giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn dùng cơm trưa, Tô Cẩm Bình cười hì hì ném chổi xuống, vỗ vỗ tay, rồi lại cười hì hì kéo tiểu cung nữ kia:
Đi thôi, chúng ta cùng đi ăn trưa!


Tiểu cung nữ kia cũng đặt chổi sang một bên, chuẩn bị đi cùng nàng.

Bỗng, một giọng nói lạnh như băng vang lên:
Truyền lệnh! Tô Cẩm Bình đi tới ngự thiện phòng lấy bữa trưa!


Hừ! Cô nàng chết tiệt, làm hắn tức giận đến cả người khó chịu suốt buổi sáng mà giờ còn có hứng đi ăn cơm à? Nằm mơ đi!!!

Vẻ mặt hạnh phúc vì sắp được ăn cơm của cô nàng nào đó thoáng cứng đờ, hung dữ nhìn vào phòng trong, hét lớn:
Hoàng thượng, nô tỳ chỉ chịu trách nhiệm quét rác, không có có nhiệm vụ bê đồ ăn! Còn nữa, tay nô tỳ bẩn, sợ làm bẩn đồ ăn trưa của ngài!


Tiểu Lâm Tử sốt ruột nói:
Ý của Hoàng thượng đã quyết, ngươi nói nhiều thế làm gì? Còn không mau đi tới ngự thiện phòng cho ta?!


Tô Cẩm Bình hung dữ trợn mắt nhìn gã một lúc lâu. Tên hoạn quan này, dám cáo mượn oai hùm, đáng đời gã, cả đời không có hậu duệ! Cứt thối!

Tiểu cung nữ kia nhìn Tô Cẩm Bình nói:
Vậy, hay là cô đi lấy bữa trưa giúp Hoàng thượng đi, ta sẽ lấy bữa trưa mang tới đây giúp cô!



Không cần!
Còn ăn trưa cái em gái nhà hắn ấy! Tức đến no rồi còn gì! Nàng nổi giận đùng đùng chạy tới trước mặt Tiểu Lâm Tử, nói đến phun cả nước miếng vào mặt hắn:
Xin hỏi vị công công này, ngự thiện phòng đi đường nào?


Giọng nàng rất lớn, khiến Tiểu Lâm Tử cảm giác như màng nhĩ sắp bị đâm thủng vậy! Gã ngoắc tay hình hoa lan, giọng the thé chỉ vào nàng:
Nói to thế làm gì hả? Cha gia nghe thấy là được rồi, nếu quấy nhiễu đến thánh giá, ngươi có chịu trách nhiệm được không hả?


Cha gia: một cách tự xưng của thái giám thời xưa.

Gã đâu biết, mục đích chính của nàng là ‘quấy nhiễu thánh giá’ mà! Nàng cười rất giả dối, cũng bắt chước bộ dạng của gã, ngoắc tay thành hình hoa lan, nhưng lại gào lên bằng chất giọng thô lỗ:
Vị cha gia này, thật sự rất xin lỗi! Nô tỳ từ lúc sinh ra đến giờ đã nói to rồi! Bệnh này không chữa được!


Từng câu từng chữ nói ra lại phun thêm nước miếng lên mặt Tiểu Lâm Tử! Tiểu Lâm Tử dùng tay lau thật mạnh, cảm thấy vô cùng ghê tởm! Đang định lên tiếng sửa cái từ ‘vị cha gia’ này của nàng, chợt nghe thấy giọng nói bực bội của Hoàng Phủ Hoài Hàn vang lên từ trong phòng:
Không biết đường thì đi theo đám hạ nhân là được, ồn ào cái gì!


Vì thế, cô nàng nào đó vô cùng oán hận, đi theo một tay tiểu thái giám tới ngự thiện phòng! Bỗng nhiên, trong đầu nàng lại như lóe sáng, nghĩ ra một ý hay. Hừ, Hoàng Phủ Hoài Hàn, không cho bà đây ăn cơm là việc dễ làm như thế sao?

Khi Tô Cẩm Bình trợn trừng mắt nhìn hơn bốn mươi tiểu thái giám, mỗi người đều bê một khay đồ ăn, sắp xếp theo hàng đi ra khỏi ngự thiện phòng, thì nàng mới hiểu được, so với thức ăn của Hoàng Phủ Hoài Hàn, thì những thứ nàng ăn mấy hôm nay quả thực là như đồ ăn của chó vậy! Mẹ kiếp, có cần phải đối đãi khác biệt một cách thái quá thế không?!


Còn nhìn cái gì thế? Không mau đi theo đi! Ngươi cho là mình vẫn còn là Tài nhân chắc?
Tiếng nói chua ngoa của một tay tiểu thái giám vang lên.

Tô Cẩm Bình thầm hung hăng chửi rủa chửi rủa trong lòng. Mẹ kiếp, ngày nào cũng phải quỳ tới quỳ lui, quét tới quét lui, còn bị người ta mỉa mai lên mỉa mai xuống! Đấy chính là kiếp sống sau khi xuyên không đây hả? Là ai dám phóng bút nói rằng sau khi xuyên không thì tiền vàng đầy túi, mỹ nam khắp nơi? Đúng thế, tiền vàng đầy túi, nhưng không phải là của nàng; mỹ nam cũng không ít, tiếc là cơ bản đều không thích nàng! Nghĩ một hồi, lòng nàng như muốn nhỏ lệ, rốt cuộc là nàng đắc tội thần tiên nào mà phải xuyên không bi kịch đến thế này? Không khoa học!!!


Tô Cẩm Bình, bê đi!
Nói xong, gã liền giao một cái khay cho nàng.

Cô nàng nào đó nhận lấy, trong đáy mắt thoáng có nụ cười quỷ dị mà không muốn ai nhận ra, chỉ làm ra vẻ ngây ngô nhận chiếc khay kia, rồi đi cuối cùng...

Đám thái giám đi trước thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng nhai nuốt đồ ăn, hơi kinh ngạc quay đầu lại, nhưng cũng chỉ thấy một hàng thái giám rất dài đang bê đồ ăn, không ai có vẻ gì khác lạ. Gã gãi gãi đầu, hơi bực bội, lại quay người đi tiếp, nhưng không lâu sau, vẫn nghe thấy tiếng nhai nuốt đồ ăn, gã quay đầu, nhưng vẫn không phát hiện gì cả!

Gã day day lỗ tai, chẳng lẽ là gã nghe nhầm?

Đúng lúc này, một giọng nữ chói tai vang lên:
Ôi cha!


Tiếng hét này khiến mấy tiểu thái giám sợ đến suýt ngã. Tay thái giám đi đầu quay lại, mặt thể hiện rõ sự bực bội:
Kêu loạn lên cái gì thế? Nếu rơi mất đồ ăn của Hoàng thượng, ngươi có chịu trách nhiệm được không?


Mặt Tô Cẩm Bình đầy vẻ van xin nhìn gã:
Công công, thứ này thật sự quá nặng. Ngài có thể cho nô tỳ đổi với hắn không?


Tay thái giám đi đầu nhìn chiếc khay của nàng có vẻ cũng nặng, hơn nữa, đó là món mà Hoàng thượng thích nhất, không thể xảy ra sai lầm gì được. Gã liền sốt ruột phẩy tay, chỉ vào tiểu thái giám cạnh nàng nói:
Ngươi, đổi với nàng đi.


Tiểu thái giám này, lại chính là gã vừa châm chọc Tô Cẩm Bình! Y bước tới, đổi khay với Tô Cẩm Bình. Ngay khi vừa nhận chiếc khay đó, y cảm thấy vô cùng bực bội, chiếc khay của nàng, rõ ràng là nhẹ hơn khay của y một chút mà? Có điều, khi nàng nhận khay của y, mặt nàng cũng không có vẻ gì khác lạ, sao thế nhỉ? Hay là đầu cô nàng này có bệnh?

Đi tới cửa Ngự thư phòng, tay thái giám đi đầu dừng lại, nhìn tiểu thái giám vừa đổi khay với Tô Cẩm Bình, cười tủm tỉm rồi thoải mái bước tới, nhận đồ ăn trong tay y:
Đây là món Hoàng thượng thích nhất, để cha gia mang vào!


Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút đến không thể kiềm chế được! Cũng đúng lúc ấy, Tiểu Lâm Tử bước ra, cười lạnh một tiếng với tay thái giám đi đầu:
Đồ ăn Hoàng thượng yêu thích nhất là thứ mà mấy kẻ như các ngươi có thể tự hầu hạ hay sao? Đưa đây!


Vừa dứt lời, gã đã thẳng tay đoạt chiếc khay kia đi, tươi cười rạng rỡ bê vào trong Ngự thư phòng. Tay thái giám dẫn đầu kia vô cùng căm tức nhưng cũng không dám phát tác, chỉ kính cẩn đứng nhận lỗi:
Tiểu nhân đáng chết, tiểu nhân đáng chết!
Chờ Tiểu Lâm Tử đi vào rồi, gã mới không nhịn được lén chửi rủa sau lưng.

Tô Cẩm Bình tâm trạng không yên đi theo đám thái giám vào Ngự thư phòng, mí mắt giật liên tục. Trời xanh ơi, có cần phải xúi quẩy vậy không? Sao lại đúng vào món mà tên cẩu Hoàng đế kia thích nhất chứ?

Khi đi qua trước mặt cung nữ đã từng bị nàng đánh, cung nữ kia bỗng nhỏ giọng nói bên tai nàng:
Tô Cẩm Bình, ngươi chờ đấy. Sớm muộn gì ta cũng giết chết ngươi!
Giọng nói đầy vẻ dương dương tự đắc và tự tin. Nhất tướng công thành vạn cốt khô. Đặc biệt là ở trong Hoàng cung này, càng có thể nghiệm chứng đạo lý đó! Ả có thể bước lên vị trí là một cung nữ hầu hạ tại Ngự thư phòng, đương nhiên cũng đã từng hại không ít người. Cho nên, ả rất tự tin để đối phó với một người chỉ vừa tiến cung chưa được một tháng như Tô Cẩm Bình!

Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Sự thành công của một vị tướng sẽ phải trả giá bằng sinh mạng của hàng vạn con người.

Tô Cẩm Bình dừng bước, hơi nheo đôi mắt phượng. Nàng cũng không thích có thứ gì uy hiếp tồn tại ở bên mình, hơn nữa, sáng nay nàng cũng đã quyết định, có cơ hội nhất định sẽ giết chết ả này! Nàng quay đầu, ánh mắt lộ ra tia sáng lạnh, lướt qua mặt ả cung nữ kia, trong mắt tỏ rõ sát ý khiến cung nữ kia kinh hãi suýt thì hôn mê! Sau đó, nàng cười lạnh một tiếng rồi tiếp tục đi theo các thái giám ở phía trước. Dù sao sớm muộn gì ả cũng đã nghĩ muốn giết chết nàng, vậy thì cứ để Tô Cẩm Bình nàng tiễn ả xuống địa ngục đi!!!

Nàng rất muốn nhìn xem, là ai cao tay hơn ai?! Có điều, nên tự động thủ tốt hơn, hay là mượn đao giết người tốt hơn nhỉ? Nàng còn đang mải suy nghĩ, thì chân đã bước tới bên bàn.

Hoàng Phủ Hoài Hàn ném ngự bút sang một bên, đi về phía chiếc bàn dài bên này. Tiểu Lâm Tử ra vẻ nịnh hót đặt đồ ăn trong tay lên trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn. Tô Cẩm Bình cũng cùng đám hạ nhân đặt những thứ khác xuống.

Đế vương lạnh lùng ngồi ở ghế trên, đám hạ nhân đồng loạt mở nắp các đĩa đồ ăn ra. Tiểu Lâm Tử cũng vội vàng mở cái tô sứ tinh tế trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, dùng ngân châm thử độc, sau đó nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn:
Hoàng thượng, đây là món ‘tôm hầm gạch cua’ mà ngài thích nhất, ngài nếm thử một chút đi!


Mở nắp ra, nhìn vào bên trong cũng chỉ thấy toàn nước canh, không thấy gì khác.

Đôi mắt lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn lẳng lặng quét về phía Tô Cẩm Bình, khẽ nhíu đôi mày rậm, cô nàng này, thế mà lại không tức tối, không cáu giận, còn đứng ngoan ngoãn như vậy, thật khiến hắn phải mở rộng tầm mắt! Có điều, chính biểu hiện khác hẳn với thái độ bướng bỉnh, kiêu ngạo thường ngày của nàng, lại làm cho hắn cảm thấy hơi khó chịu, chỉ là, hắn không thể nói rõ được sự khó chịu này là từ đâu mà đến. Điều này, cũng ảnh hưởng đến việc nhìn thấy món bình thường mình thích ăn nhất, giờ cũng không còn muốn ăn nữa...

Vừa thấy hành động này của Tiểu Lâm Tử, Tô Cẩm Bình lập tức dẹp đi ý muốn muốn giết chết cung nữ kia. Nàng cúi đầu, cảm thấy vô cùng lo lắng! Khóe mắt còn thường xuyên len lút theo dõi cử động của Hoàng Phủ Hoài Hàn. Chi tiết sự việc là thế này, vừa rồi, lúc đi đường, nàng đã lén ăn sạch mọi thứ trong tô, chỉ để lại một đống vỏ và xương. Nàng nghĩ, nhiều đồ ăn thế này, có thể Hoàng Phủ Hoài Hàn sẽ không để ý đến món này, nhưng nghĩ rồi thấy không ổn lắm, nàng lại yêu cầu đổi khay với tay thái giám vừa châm chọc nàng kia.

Có điều, ai mà ngờ được, đây lại là món mà tên cẩu Hoàng đế kia thích nhất, hai tên đại hoạn quan còn giành giật nhau để tự đưa đến trước mặt hắn!... Có nhầm không thế???

Ai ngờ, một tiếng nói lạnh băng vang lên, nhưng lọt vào tai Tô Cẩm Bình lại nghe như tiếng gọi của trời xanh:
Món này hơi ngấy!
Nói rồi, hắn liền vươn đôi đũa quý giá về phía những món khác.

Tô Cẩm Bình thầm vỗ ngực, mẹ kiếp, hù chết nàng mất! Tiểu Lâm Tử lại lộ vẻ mặt thất vọng đứng cạnh hắn.

Cả bữa cơm, hắn lẳng lặng ăn không một tiếng động, chỉ có thể nhìn thấy vị đế vương kia tao nhã nhai nuốt đồ ăn. Dáng vẻ này khiến Tô Cẩm Bình nhớ tới người ở vườn lê, dường như lúc ăn cái gì hắn cũng tao nhã như vậy. Đợi đã, nàng lắc mạnh đâu, tự dưng lại nhớ đến hắn làm gì chứ?!

Hoàng Phủ Hoài Hàn ăn xong mấy món này nọ, tao nhã mím môi, lại bỗng thấy hứng thú, đưa đũa về phía cái tô kia, rốt cuộc cũng vẫn là món mà mình yêu thích nhất. Ăn no rồi, dùng nó để kết thúc bữa ăn cũng không tệ!

Vừa nhìn thấy hành động này của hắn, mặt Tiểu Lâm Tử lộ ra vẻ vui mừng. Tô Cẩm Bình vừa ngẩng đầu, cũng nhìn thấy ngay hình ảnh này, một giọt mồ hôi lớn rơi xuống cái trán mịn màng của nàng...

Hoàng Phủ Hoài Hàn hạ đũa xuống, nhưng lại không gắp được thứ gì đó như bình thường. Hắn hơi nhíu mày, gắp thứ gì đó có vẻ dài dài nhỏ nhỏ kia lên, nhìn một cái, rồi thoáng có cảm giác dạ dày cuồn cuộn sôi trào...

Hắn ngẩn người nhìn miếng xương dài nhỏ kia, miếng xương kia cũng ngẩn người nhìn hắn...

Đám hạ nhân vừa nhìn thấy, đều trợn trừng hai mắt, sợ đến mức không dám thở! Cằm Tiểu Lâm Tử suýt rơi xuống đất!!! Đây... đây là thứ gì??? Hôm nay ngự thiện phòng làm cái trò quỷ gì vậy?

Tô Cẩm Bình khó khăn nuốt nước miếng một cái, mắt đảo vòng quanh...

Thời gian như dừng lại, rồi lại đập từng tiếng, từng tiếng vào màng nhĩ của mọi người, một giây, hai giây, ba giây!!! Bỗng, Hoàng Phủ Hoài Hàn ném đôi đũa trong tay mình ra thật xa, miếng xương kia cũng vang lên lách cách rồi rơi cách bàn ăn chưa tới một thước.

Ngay sau đó, vị đế vương trước giờ vẫn bình tĩnh, thong dong, lạnh lùng cuồng ngạo bỗng quay người, nôn điên cuồng không còn chút hình tượng nào! Dường như hắn muốn nôn ra tất cả những gì mà hắn đã ăn cả một năm trước vậy! Tiểu Lâm Tử vội vàng đi lấy chậu đón lấy, mồ hôi lạnh chảy ướt toàn thân!

Đám cung nhân hầu hạ cũng run rẩy như lá rụng mùa thu, mọi người đều có cảm giác mạng của mình không giữ được bao lâu nữa... Chỉ có mình Tô Cẩm Bình, lo thì có lo, nhưng cũng vẫn thấy hả hê. Cẩu Hoàng đế, không cho ta ăn cơm, ta cứ ăn đấy! Không những ăn, ta còn muốn bắt ngươi ăn rồi còn phải nôn ra đấy!!!

Một lúc lâu sau, chờ cho Hoàng Phủ Hoài Hàn nôn xong hết, đám hạ nhân trong phòng đã quỳ rạp xuống, toàn bộ đều chờ bị xử tội. Tiểu Lâm Tử sợ hãi đến phát khóc. Xong rồi, xong đời rồi, hôm nay gã xong đời rồi!

Một tiếng quát to vang lên:
Ai nói cho trẫm biết, rốt cuộc chuyện này là thế nào hay không?


Tiếng quát này khiến mọi người đang sợ hãi lại càng thêm lo lắng, nhìn quanh nhìn quẩn nhưng cũng không biết phải trả lời thế nào.


Hoàng... hoàng thượng, nô tài... nô tài sẽ truyền lệnh tra xét rõ! Tuyệt... tuyệt đối không tha cho kẻ cắp to gan lớn mật kia...
Tiểu Lâm Tử run rẩy nói.

Luồng khí lạnh trên người Hoàng Phủ Hoài Hàn càng dày đặc hơn:
Kẻ cắp to gan lớn mật à?
Những lời này thật ra lại nhắc nhở hắn, trong Hoàng cung, có lá gan lớn thế này, trừ cô nàng kia ra, thì căn bản không có người thứ hai dám nghĩ đến! Nghĩ vậy, đôi mắt lạnh băng của hắn như đóng đinh trên người Tô Cẩm Bình, dường như muốn trừng nàng đến thủng hai lỗ trên người vậy!

Mặt Tô Cẩm Bình vẫn không hề biến sắc, lẳng lặng quỳ, chuyện này có thể điều tra được gì chứ? Chẳng ai nhìn thấy Tô Cẩm Bình nàng ăn vụng, hơn nữa, cái khay này qua tay nhiều người như vậy, có thể là lỗi của ngự thiện phòng, ai mà tra được ra nàng. Dù có tra được đi chăng nữa, nàng cứ liều chết không chịu nhận là được!


Rầm!
một tiếng, Hoàng Phủ Hoài Hàn vỗ mạnh một chưởng xuống bàn, chiếc bàn vàng vì đón chưởng này của hắn mà hơi nứt ra, mọi thứ trên bàn, từ bát đũa quý giá đến đồ ăn đều văng tung tóe!

Hành động này đã thể hiện tâm trạng tức giận của đế vương!!!

Làm Hoàng đế mấy chục năm, hắn đã luyện cho mình tính cách điềm tĩnh, chín chắn, càng lúc càng che giấu tốt cảm xúc của mình. Dù đối mặt với sự việc nào, hắn cũng có thể không biến sắc, giữ vững vẻ mặt ôn hòa, chưa bao giờ phát hỏa lớn như hôm nay. Hắn thế này, khiến cho chính hắn cũng cảm thấy xa lạ. Nhưng mà... hiện giờ hắn thật sự không thể kiềm chế được cơn tức giận của mình. Hắn thề, đây là chuyện ghê tởm nhất mà Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn từng gặp trong cuộc đời này!!!

Dù ngày đó suýt nữa bị Tô Cẩm Bình đạp xuống hố xí, hắn cũng không thấy ghê tởm như vậy! Bởi vì, hố xí đó có người cọ rửa sạch sẽ, không vương một hạt bụi nhỏ nào, tuyệt đối không bẩn thỉu gì! Vậy mà hôm nay, hôm nay...


Truyền chỉ của trẫm, lôi hết những kẻ đã chạm qua chiếc khay này, bao gồm cả đầu bếp, hạ nhân bê đồ ăn xuống, dụng hình tra tấn, nghiêm ngặt tra khảo! Cho tới khi có người nói ra những gì trẫm muốn biết mới thôi!
Hắn đập mạnh một quyền xuống bàn, trên mu bàn tay còn nhìn thấy rõ cả mạch máu!

Ai cũng biết Hoàng Phủ Hoài Hàn là một Hoàng đế lạnh lùng hà khắc, những thủ đoạn khát máu này cũng là chiêu thức hắn quen dùng, nhưng Tô Cẩm Bình không hề muốn chính mình sẽ phải chịu tra tấn!!! Kiếp trước, dù là nàng làm sát thủ, nhưng cũng chưa từng bị tra tấn bao giờ!


Vâng!
Đám thị vệ đáp, rồi bước vào bắt người, cả Tiểu Lâm Tử cũng bị kéo ra ngoài.

Tô Cẩm Bình ngẩng đầu, nhìn thấy ả cung nữ vừa cảnh cáo nàng, mà ả kia, lúc này cũng đang cười tủm tỉm nhìn nàng, trong mắt đầy vẻ vui sướng khi thấy người khác gặp họa, cùng với vẻ âm hiểm độc ác mà không mấy ai có thể nhìn ra.

Nàng hơi nheo đôi mắt phượng lại, mưu kế ập vào tim! Không phải vừa rồi nàng đã quyết định sẽ tìm thời cơ giết cô ả này hay sao? Đây không phải là cơ hội dâng lên tận cửa thì là gì?

Khi thị vệ ấn mạnh vai nàng dẫn qua trước mặt cung nữ kia, nàng bỗng lên tiếng, cố ép giọng xuống mức nhỏ nhất:
Chính ả ngu ngốc nhà ngươi lúc nào cũng mong ta chết đi đúng không? Ngươi đúng là một kẻ ngu xuẩn!



Là ta thì sao? Ngươi có thể làm gì ta nào? Không phải ngươi bây giờ sắp chết rồi sao?!
Cung nữ kia tức giận gầm lên.

Trong phòng hoàn toàn tĩnh lặng!

Chỉ còn lại duy nhất câu nói của cung nữ kia:
Là ta thì sao!!!


Tô Cẩm Bình thầm cười đắc ý, nếu không phải cung nữ này năm lần bảy lượt đối nghịch với nàng, thì Tô Cẩm Bình nàng còn muốn tán thưởng cái tính nết thật thà của ả ta, tiếc là... theo nàng thì sống, chống nàng thì chết. Tô Cẩm Bình nàng từ trước tới giờ vốn không phải là người tốt. Nếu người khác thiếu nợ nàng, nàng nhất định sẽ bắt họ phải trả lại gấp trăm nghìn lần!

Đôi mắt lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng quét về phía cung nữ kia. Cái nhìn này khiến ả tỉnh táo lại, vội vàng quỳ xuống, giải thích một cách hỗn loạn:
Hoàng thượng, không phải nô tỳ, là ả, là ả tiện nhân kia, là...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.