Chương 49: Huynh nên giúp đỡ người ngèo
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 7801 chữ
- 2021-12-31 05:25:13
Lúc này Tu mới tỉnh táo lại, nhưng sát ý cuồn cuộn kéo đến trong mắt rõ một một, dược đó sao có thể đưa cho người khác được chứ?! Đưa cho người ta, vậy điện hạ phải làm sao bây giờ?! Hắn bất giác siết chặt cánh tay Phong, suýt nữa bóp nát cả xương cốt của Phong!
Phong lại chỉ cắn răng nhìn về phía bên này, dường như không hề có chút cảm giác nào với sự đau đớn ở cánh tay vậy!
Thiển Ức ngẩn người cầm chiếc bình sứ kia. Giải dược hồi sát à? Là cái gì thế nhỉ? Á, mà quan tâm nó là cái gì làm gì chứ, ngày mai đưa lại cho tiểu thư là được rồi. Có điều, Tam Hoàng tử Nam Nhạc kia, thật sự không nhìn thấy sao? Lấy đồ rồi ném đồ này nọ cực kỳ chính xác, nhưng mắt lại không có tiêu cự, kỳ quái thật!
...
Vườn lê.
Bách Lý Kinh Hồng vừa bước vào phòng, Phong và Tu cũng tiến vào theo. Hắn tao nhã ngồi xuống, chờ họ lên tiếng...
Điện hạ, sao ngài có thể giao giải dược kia cho người khác được!!!
Tu vừa vào cửa đã lớn tiếng nói, thậm chí còn bất giác dùng cả ngữ điệu chất vấn.
Nhưng Bách Lý Kinh Hồng nghe thấy vậy, cũng chỉ lẳng lặng ngồi đó, không nói một lời. Hắn đưa bàn tay thon dài ra, sắc mặt vẫn bình tĩnh như thường, tự rót trà cho mình. Nước trà rót vào chén cũng rất có nhịp điệu, không nhanh không chậm, nhưng cảm xúc kinh hãi nơi đáy lòng kia, thì cũng chỉ một mình hắn biết. Chính hắn cũng không biết vì sao mình phải làm như vậy, nhưng hắn biết rằng, nếu là trước kia, chuyện như vậy tuyệt đối sẽ không có khả năng xảy ra.
Tu.
Phong kéo kéo tay áo hắn ta, cảm thấy hắn ta không nên dùng ngữ điệu chất vấn này để nói chuyện với điện hạ. Có điều, nụ cười vẫn luôn đọng trên mặt hắn hơi lạnh đi, nếu biết điện hạ sẽ làm như vậy, thì hắn chắc chắn đã không để cho cô gái kia tồn tại trên đời này.
Cho thì cho vậy thôi.
Hắn lãnh đạm đáp, không nhanh không chậm, trên gương mặt tuyệt mỹ vẫn không thể nhìn ra được tâm trạng của hắn. Giọng nói vẫn lạnh lùng trong trẻo như ánh trăng, êm dịu như khúc nhạc tiên.
Hắn vừa dứt lời, cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe được tiếng nước trà rót vào chén. Một lúc lâu sau...
Điện hạ!
Rốt cuộc Tu cũng không kìm được lại lên tiếng, thậm chí còn mang theo cảm xúc đau buồn, phẫn nộ:
Ngài biết rõ đó là giải dược duy nhất có thể chữa khỏi hoàn toàn mắt cho ngài, đưa cho nàng, vậy ngài phải làm sao bây giờ?
Lại đi tìm.
Đôi môi mỏng phun ra ba chữ đơn giản, dường như không hề để tâm chút nào. Ba chữ ‘lại đi tìm’ nhẹ nhàng nói ra, nhưng chính hắn cũng biết, khả năng có thể tìm thấy là bao nhiêu...
Lại đi tìm ư?
Tu suýt nữa tức đến bật cười, thậm chí còn quên mất thân phận chủ tớ, gào lên với Bách Lý Kinh Hồng:
Hồi hồn bích ngọc đan có thể giải được trăm loại độc, cả thiên hạ chỉ có ba viên, một viên lão thần y dùng để chữa khỏi cho cháu của lão, một viên ngài đưa cho cô nàng kia đi cứu một thị tỳ nho nhỏ, còn một viên không biết ở đâu, đi đâu tìm đây?!!! Điện hạ, ngay cả bản thân mình mà ngài cũng không cần sao?
Để tìm được viên giải dược này, bọn họ đã mất bao nhiêu công sức? Điện hạ đã tốn bao nhiêu tiền tài, sức lực? Suốt tám năm mới có thể tìm ra! Mà viên giải dược cuối cùng kia, dù có thể tìm ra được, nhưng mắt của điện hạ, còn có được mấy lần tám năm mà chờ???
Tu!
Phong kéo mạnh áo hắn ta, coi như cảnh cáo, nhưng thực ra, chính bản thân hắn cũng muốn gào to lên với điện hạ như vậy!!!
Tu cũng tự biết hôm nay mình đã quá càn rỡ, hơn nữa, giải dược cũng đã đưa đi rồi, còn có cách nào khác được nữa đây? Nghĩ vậy, hắn chán nản quỳ sụp xuống:
Thuộc hạ biết tội!
Ngay sau đó, trong phòng im lặng đến quỷ dị.
Đứng lên đi.
Hắn lãnh đạm nói, mi tâm hơi đau nhức. Chính hắn còn không biết vì sao mình phải làm như vậy, chỉ là... vừa nghĩ đến lúc nàng dốc rượu vào miệng, rồi nói những lời này nọ, thì tim hắn giống như bị thứ gì cào xé, đau đến không thể chịu nổi. Hắn thầm cười khổ, có lẽ hắn thật sự điên mất rồi! Nhưng cũng không biết tại sao, cho đến tận bây giờ, hắn vẫn không hề cảm thấy hối hận, ngược lại, hắn còn cảm thấy vô cùng yên bình.
Mấy năm nay, mắt của hắn vẫn luôn dùng dược để duy trì. Năm đó, sư phụ của hắn, cũng chính là Mặc Khiếu - quốc sư Nam Nhạc, mười sáu năm trước, nhân lúc phụ hoàng sơ ý, mới đưa ‘tuyết ngưng hoàn’ cho hắn, loại giải dược có thể duy trì ánh sáng cho đôi mắt của hắn. Mỗi lần ăn một viên, có tác dụng trong một năm, nhưng cũng chỉ có hai mươi viên. Nói cách khác, là chỉ còn bốn năm nữa, nếu vẫn không tìm thấy viên
Hồi hồn ngọc bích đan
cuối cùng, thì hắn sẽ thực sự trở thành một kẻ mù lòa.
Nghe hắn nói vậy, Tu đứng dậy, nhưng khuôn mặt đỏ như cắt ra máu kia vẫn tỏ rõ sự phẫn nộ. Nếu được, hắn chỉ hận không thể chạy tới mà cướp viên giải dược kia về!
Nói đi, còn chuyện gì nữa?
Hắn lãnh đạm hỏi, đương nhiên chuyện vừa rồi cũng coi như đã xong. Cô gái đó, sau này, hắn vẫn nên cách xa nàng một chút thì hơn. Nếu không, hắn thật sự không biết mình còn có thể làm ra những chuyện kỳ quái gì nữa.
Đúng như ngài dự đoán, Hoàng thượng phái Đại Hoàng tử tra xét phủ Tướng quân. Lão tướng quân Nhạc Trọng bị vu cho tội cấu kết với địch, phản quốc, một vài ngày nữa sẽ bị tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà! Hành động này của Bệ hạ cũng khiến cho không ít đại thần đứng về phía Đại Hoàng tử.
Phong lạnh lùng bẩm báo, Tu vẫn còn đang đứng buồn bực bên cạnh.
Ừ.
Hắn lại lãnh đạm đáp. Bỗng nhiên, đôi mắt xám bạc của hắn thoáng lấp lánh sáng:
Hạ lệnh, cướp pháp trường, cứu Nhạc Trọng.
Điện hạ?
Phong hơi khó hiểu, sao đột nhiên điện hạ lại hạ lệnh này? Không phải điện hạ vốn định ngồi xem trò vui, trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi sao?
Quân của Nhạc gia!
Vài chữ ngắn gọn đã chỉ thẳng ra nguyên nhân. Tuy hắn đã khống chế được một phần ba quân đội của Nam Nhạc, nhưng mượn tay Nhạc Trọng để thu phục quân Nhạc gia, cũng không phải là chuyện không tốt. Có điều, dù cứu Nhạc Trọng, thì Đại Hoàng huynh của hắn cũng không nhanh chóng rớt đài như vậy được...
Thuộc hạ hiểu rồi. Nhưng mà, điện hạ, sao chúng ta không trực tiếp phản án cho lão Tướng quân? Nhạc Trọng có thân phận quang minh chính đại, chẳng phải sẽ càng có khả năng giúp đỡ chúng ta hơn sao? Hơn nữa, việc này là do người của Đại Hoàng tử điều tra, nếu chúng ta có thể đưa ra chứng cứ xác thực để chứng minh sự trong sạch của Nhạc lão tướng quân, thì Đại Hoàng tử cũng sẽ sụp đổ theo.
Phong nói thẳng ra suy tính của mình.
Đôi môi mỏng khẽ nhếch lên:
Phụ hoàng đã muốn vu cho lão tội cấu kết với địch, phản quốc, thì không ai có thể phản án được.
Ánh mắt hắn lúc này bất giác lộ ra sự sắc bén và khí phách cao ngạo, bễ nghễ thiên hạ.
Bễ nghễ thiên hạ là khí phách vương giả, đứng trên tất cả mọi người trong thiên hạ.
Con ngươi mắt của Phong co rút lại, run rẩy hỏi:
Điện hạ, ý ngài là, Hoàng thượng biết Nhạc lão Tướng quân bị oan sao? Nhạc gia, Nhạc gia...
Nhạc gia chính là công thần lập quốc của Nam Nhạc, nhiều thế hệ đều trung thành với Nam Nhạc, quân Nhạc gia vừa dũng mãnh vừa thiện chiến, công trạng nhiều vô kể, vì sao bệ hạ lại...
Công cao chấn chủ.
Bốn chữ chỉ thẳng ra điểm mấu chốt nhất. Tuy hắn rời khỏi Nam Nhạc đã gần mười sáu năm, nhưng hắn vẫn hiểu rõ phụ hoàng hắn như lòng bàn tay vậy. Người đó, ghét nhất là có người uy hiếp đến địa vị của lão. Mặc dù Nhạc gia có trung thành với hoàng thất bao nhiêu, thì sớm muộn gì cũng sẽ đi đến kết cục này.
Phong có cảm giác toàn thân mình đang đổ mồ hôi lạnh. Công cao chấn chủ. Chỉ bốn chữ đơn giản này nhưng lại là tính mạng của biết bao thế hệ trung lương, liên lụy đến cửu tộc, tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà, đây không phải là qua cầu rút ván sao?
Sau khi hờn dỗi chán rồi, Tu mới nhíu mày nói:
Có điều, điện hạ, nhiều thế hệ của Nhạc gia đều là trung thần ái quốc, địa vị trong quân cũng rất cao, mọi người đều biết năng lực của quân Nhạc gia cao như thế nào. Hành động này của Bệ hạ, không sợ...
Không sợ quân Nhạc gia sẽ gây nội loạn sao?
Vì thế, vụ việc lần này, ngoài Nhạc gia bị loại bỏ ra, còn có... cả Đại hoàng huynh của ta nữa.
Đôi môi mỏng khẽ cười nhạt, dường như cái gọi là sống chết của vị Đại hoàng huynh kia, chẳng liên quan gì tới hắn vậy. Mà thực tế cũng chẳng liên quan gì thật.
Phong và Tu nhíu mày suy nghĩ ý nghĩa của những lời này, rồi chợt tỉnh ngộ, nói cách khác, khi Đại Hoàng tử đắc ý vì nghĩ rằng đã được Hoàng thượng trọng dụng, và thời điểm hắn nhận được mật chỉ đi thanh lý Nhạc gia, thì bệ hạ cũng đã liệu trước được thần dân sẽ gây nội loạn. Lúc đó, lão chỉ cần nói rằng Đại Hoàng tử điều tra sai lầm, sẽ có thể phủi sạch chuyện này, hoàn toàn không liên quan đến Hoàng thượng! Dùng Đại Hoàng tử làm vật hi sinh. Vậy... vậy... vậy những đại thần nghĩ Đại Hoàng tử được Hoàng thượng trọng dụng và đứng về phía Đại Hoàng tử cũng sẽ...
Hoàng thượng...
Phong không còn biết phải nói gì nữa. Dù sao cũng là con trai mình, hổ dữ còn không nỡ ăn thịt con, vậy mà lão có thể dễ dàng loại bỏ con trai mình như vậy sao?
Bách Lý Kinh Hồng cầm chén trà lên, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, rồi đặt xuống:
Đi đi, làm theo những gì bản cung đã dặn.
Phụ hoàng của hắn, từ khi lão vì Nam Nhạc của mình mà đẩy hắn tới đây làm con tin, sau đó, lại lo đến cái danh ‘tài chấn tứ quốc, diễm kinh cửu châu’ của hắn, sau này sẽ có ngày hắn quay về tìm lão để báo thù, nên mới hạ độc làm mù hai mắt của hắn, thì hắn đã hoàn toàn nhìn thấy rõ bộ mặt của lão.
Chỉ là, hắn không nhìn thấy, thì cái người gọi là phụ hoàng của hắn kia, có thể ngồi yên trên ngai vàng của Nam Nhạc sao?
Nghĩ đến đây, chén trà trong tay bất giác bị hắn bóp nát! Bách Lý Kinh Hồng hắn sẽ làm cho lão hiểu được rằng, mắc nợ hắn sẽ phải trả cái giá đắt như thế nào! Chỉ cần là những gì người đó quan tâm, dù là người hay là vật, hắn đều sẽ từng bước, từng bước một giúp lão phá hủy hết! Đầu tiên là người thừa kế mà lão kỳ vọng nhất, Nhị Hoàng tử. Sau đó là đến quyền điều quân mà lão nằm mơ cũng muốn khống chế chặt trong tay, còn cả ngai vàng mà lão không tiếc bỏ đi tất cả cũng không chịu buông tay nữa... Hắn sẽ khiến cho lão, mất dần mất dần từng thứ một, không còn lối thoát!!!
Điện hạ!
Phong và Tu hơi lo lắng nhìn hắn, từ trước tới giờ, điện hạ chưa từng để lộ cảm xúc ra ngoài, hôm nay lại bóp nát chén trà.
Thế nhưng, tuy hắn bóp nát chén trà, tuy hắn hận đến thấu xương, nhưng trên mặt lại không hề có cảm xúc gì khác lạ, chỉ lãnh đạm nói:
Lui xuống đi.
Giọng nói vẫn nhẹ nhàng, êm ái như khúc nhạc tiên.
Vâng!
Hai người hành lễ, rồi cấp tốc quay về nước thực hiện nhiệm vụ mà điện hạ giao cho họ.
Chờ hai người đi xa, hắn chậm rãi đứng dậy, bước từng bước đến bên cửa sổ, ánh trăng chiếu xuống khiến dung nhan tuyệt mỹ của hắn nhìn đẹp đến lộng lẫy, nhưng sắc mặt hắn lại vô cùng u ám, không có chút cảm xúc nào khác thường. Trong đầu hắn vang lên rõ ràng từng câu từng chữ nàng nói:
Huynh có biết không, thật ra, có đôi lúc, ta rất muốn xé rách lớp da giả dối kia của huynh, để cho huynh thật sự nhìn thấy chính bản thân mình! Mỗi lần nhìn bộ dạng làm ra vẻ không thèm quan tâm đến mọi chuyện của huynh, ta thấy phiền chết đi được! Rõ ràng huynh tức giận, vì sao không quát ầm lên? Rõ ràng huynh vui vẻ, vì sao không cười to lên? Huynh cũng chỉ biết tạo áp lực cho chính mình! Huynh là một kẻ giả dối!
Đôi môi mỏng khẽ cong lên, cười khổ, nhưng nụ cười cũng rất mờ nhạt, mờ nhạt đến mức gần như không nhìn thấy rõ. Làm ra vẻ cái gì cũng không cần ư? Dương như... đã lâu, lâu lắm rồi, hắn đã quên mất diện mạo vốn có của mình. Cười to lên? Quát ầm lên sao? Những cảm xúc đó, dường như đã cách hắn rất xa, có lẽ nàng nói đúng, hắn chính là một kẻ dối trá, chỉ biết tự gây áp lực cho chính mình, dối trá đến mức khiến người ta chán ghét!
...
Huyệt đạo trên người Tô Cẩm Bình tự động giải.
Trong khoảnh khác nàng mở mắt ra, trong đầu vẫn hơi hoảng hốt, sau đó là cảm thấy toàn thân đau nhức, cả đêm nằm yên ở một tư thế, người đau nhức cũng là chuyện tất nhiên. Tô Cẩm Bình ngồi dậy, đưa tay lên ôm đầu, đầu nàng đau như muốn nứt ra vậy. Xem ra, nàng thực sự đã uống quá nhiều!
Nàng đưa mắt nhìn quanh bốn phía, đây là phòng ngủ của nàng, là giường của nàng. Thiển Ức đang gục đầu bên cạnh giường nàng ngủ, điềm tĩnh như một con mèo nhỏ, khiến lòng nàng thấy ấm áp vô cùng. Uống rượu say lại có một người chăm sóc cho mình không rời đi một khắc. Sự ấm áp này khiến nàng cảm thấy dù có vì cô nhóc này mà làm việc gì cũng đều đáng giá. Không phải nàng đồng tính luyến ái gì gì đó, chỉ là thật sự coi cô nhóc này thành người thân của mình thôi.
Thiển Ức ngủ cũng không sâu, tỉnh dậy nhìn thấy nàng cũng đã tỉnh liền vui mừng hỏi:
Tiểu thư, người tỉnh rồi à?
Một loạt sọc đen chảy thẳng xuống sau gáy nàng, hình như câu nói thông dụng nhất giữa nàng và cô nhóc này chính là câu:
Tiểu thư, người tỉnh rồi à?
thì phải!
Ừ!
, nàng đưa tay lên ôm đầu, hỏi:
Hôm qua ta về đây thế nào?
Chẳng lẽ tự nàng quay về à? Sao nàng không nhớ gì cả?
Tiểu thư, người còn hỏi nữa. Là Tam Hoàng tử Nam Nhạc đưa người về đó. Người còn ôm người ta, quấn quấn quít quít nhất quyết không chịu buông nữa.
Nói xong, Thiển Ức chỉ hận không thể che mặt mình lại. Hành vi của tiểu thư nhà cô thật dọa người mà.
Đầu Tô Cẩm Bình cũng nổ ầm một tiếng, cảm giác máu toàn thân như đông lại, rồi từ từ xông thẳng lên đỉnh đầu, cuối cùng là cả khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đều đỏ bừng lên! Không phải chứ? Sao nàng không biết tửu lượng của mình lại kém như vậy nhỉ? Còn nữa, từ trước đến giờ, nàng luôn rất cảnh giác, rất đề phòng, sao có thể uống say trước mặt hắn chứ? Còn say thành cái đức hạnh như Thiển Ức miêu tả nữa chứ...
Khóe miệng nàng co rút, tuy nàng vẫn chưa đến mức cảm thấy không còn mặt mũi mà gặp người khác, nhưng cũng không kém nhiều lắm. Nàng sẽ không vì say xỉn đến mức thần trí không rõ ràng mà nói năng điên khùng gì chứ? Oh! My! God!!! Tô Cẩm Bình buồn bực ôm đầu, bỗng Thiển Ức chợt nhớ ra một chuyện, lấy chiếc bình sứ trong ngực áo ra đưa cho nàng:
Tiểu thư, Tam Hoàng tử Nam Nhạc dặn em đưa cái này cho người!
Cái gì vậy?
Nàng hơi buồn bực đón lấy chiếc bình sứ, mở nắp ra, một mùi hương nhàn nhạt dễ chịu xộc vào mũi.
Người đó nói là giải dược Hồi sát.
Thiển Ức gãi gãi đầu, chính cô cũng không hiểu lắm hồi sát là cái gì.
Tô Cẩm Bình khựng lại, không phải giải dược Hồi sát chỉ có một viên duy nhất thôi sao? Sao hắn lại có? Nhưng nàng cũng lười nghĩ ngợi nhiều, thậm chí còn chẳng thèm quan tâm đây có phải giải dược thật hay không, liền đổ ra tay, đưa cho cô:
Ăn đi.
Xem ra, lần này nàng đã thiếu hắn một ân tình lớn. Sau khi đưa giải dược cho Thiển Ức, nàng lơ đãng ôm chiếc bình sứ còn mang theo mùi hương tuyết liên nhàn nhạt vào lòng.
A?
Thiển Ức không hiểu gì, há hốc miệng.
Ăn đi. Ả Hoàng quý phi kia đã hạ độc hồi sát lên người em.
Nàng sốt ruột đáp.
Cái gì?
Thiển Ức ngẩn người nhìn nàng, rồi sau đó máy móc đưa viên thuốc vào miệng, nuốt xuống. Sao cô trúng độc mà không có cảm giác gì cả? Mấy ngày nay tiểu thư thường xuyên xuất quỷ nhập thần là vì cô sao?
Giải quyết được một chuyện lớn trong lòng, Tô Cẩm Bình khẽ nhếch môi cười tà ác, hừ, dám uy hiếp nàng à? Hiện giờ độc của Thiển Ức đã được giải, nàng sẽ khiến ả tiện nhân kia đẹp mặt!!! Đang lúc ý chí chiến đấu của nàng cao ngút nghìn, Thiển Ức lại ngốc nghếch hỏi:
Tiểu thư, người nghĩ, có phải tam Hoàng tử Nam Nhạc kia thích người không?
Phụt... Khụ khụ...
Tô Cẩm Bình ôm ngực, ho khan kịch liệt, liếc mắt khinh bỉ nhìn Thiển Ức. Cái tên lạnh lùng cao ngạo kia mà có thể thích nàng, thì ngày mai mặt trời chắc chắn sẽ mọc ở hướng Tây.
Thiển Ức vội vàng chạy tới vỗ lưng cho nàng:
Tiểu thư, người cẩn thận! Nô tỳ chỉ thấy, hình như ngài ấy có bệnh thích sạch sẽ, nhưng lại bế người về, khi đó, người còn đắp áo của ngài ấy nữa. Cho nên, nô tỳ mới đoán vậy mà.
Hắn bị bệnh thích sạch sẽ sao? Vì sao nàng không nhận ra nhỉ? Trong đầu nàng đột nhiên xuất hiện hình ảnh ngày ấy nàng nướng thịt gà cho hắn, hắn do dự mãi, cuối cùng mới nhận lấy. Còn hình ảnh nàng vô tình vỗ vai hắn, hắn sẽ khẽ nhíu mày, đây... chẳng lẽ thật sự bị bệnh cuồng sạch sẽ sao?
Bế nàng về à? Trên người nàng còn đắp áo của hắn ư? Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút điên cuồng, nếu tất cả những chuyện này đặt vào một người khác, thì có thể sẽ là thích nàng thật, nhưng lại đặt trên người Bách Lý Kinh Hồng, thì... thôi đi! Tô Cẩm Bình nàng còn chưa tự kỷ tới mức ấy đâu. Có lẽ, trong tiềm thức của nàng đã cho rằng, cái người luôn cao cao tại thượng như tiên nhân trên trời kia, sẽ không có tình cảm như những người phàm trần thường có chăng.
Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, trời vẫn còn chưa sáng. Còn sớm, nàng vốn định ngủ thêm một lúc nữa, vừa kéo chăn lại bỗng nghe thấy một tiếng động lạ ngoài cửa sổ. Nàng vội vàng đưa tay ra, rút chiếc trâm cài tóc của Thiển Ức, phóng ra ngoài cửa sổ.
Âm thanh kim loại chạm vào nhau vang lên ‘đinh’ một tiếng. Giọng nói tà mị của người bên ngoài vang lên đầy vẻ bất đắc dĩ:
Tiểu Cẩm Cẩm, vì sao mỗi lần nàng gặp bản vương đều muốn động thủ thế?
Vừa nghe thấy giọng nói này, tâm lý nàng lập tức thả lỏng. Tô Cẩm Bình nhảy xuống giường, bước ra ngoài cửa, mà Thiển Ức vẫn còn ngẩn người ôm ngực ngồi bên giường. Sao tiểu thư lại có thân thủ tốt như vậy???
Ra đến cửa, hai tay nàng vòng qua ngực, nhìn dung nhan còn diễm lệ hơn con gái của hắn, cười nói:
Sao thế, dạo này rảnh rỗi thế à?
Tuy lần trước có chuyện hắn tỏ tình với nàng, nhưng nàng cũng không cảm thấy xấu hổ chút nào. Nếu chỉ vì một việc nhỏ đó mà cũng đáng để nàng xấu hổ, thì nàng sẽ không phải là Tô Cẩm Bình!
Khóe môi anh đào cong lên, lộ ra một nụ cười xinh đẹp, ghé sát vào mặt nàng:
Nếu bản vương nói, là nhớ nàng thì sao?
Vẫn nhớ quả đấm của ta phải không?
Nàng đáp không chút khách khí.
Ha ha ha...
Nghe nàng nói vậy, Hoàng Phủ Dạ ngửa đầu lên trời cười to, tuy hắn không hy vọng nàng có thể có lúc dịu dàng với hắn, nhưng nghe mấy lời này, hắn vẫn thấy rất buồn cười.
Hắn ôm lấy nàng, nhún chân nhảy lên nóc nhà. Thật ra, hắn cũng không hề nói dối, hắn nhớ nàng. Cả đêm hắn thay đổi vô số thị thiếp, nhưng đều bị hắn đá xuống giường, không có cảm giác như bình thường, trong đầu chỉ tràn ngập hình bóng nàng. Cho nên, cuối cùng hắn đành quyết định vào cung. Dù sao, hắn làm chuyện gì cũng đều tùy hứng, nhớ nàng, thì tới gặp thôi.
Lần sau phải hỏi ý kiến ta trước!
Tuy nàng thường xuyên thẳng tay kéo Bách Lý Kinh Hồng chạy lung tung, nhưng cũng không có nghĩa là nàng thích người khác tùy tiện kéo nàng lên mái nhà.
Hắn không đáp lời, mà hơi nhíu mày:
Tiểu Cẩm Cẩm, trên người nàng có mùi rượu nồng nặc!
Ừ.
Nàng đáp, thả người nằm xuống mái nhà, bắt chéo chân nhìn lên không trung.
Nhìn tư thế không có chút hình tượng nào của nàng, hắn cũng chỉ khẽ cười, cũng bắt chước tư thế đó nằm cạnh nàng:
Nàng uống rượu à?
Hỏi thừa!
Cảm giác ở bên cạnh Hoàng Phủ Dạ giống như cùng với một người bạn thân, rất thoải mái. Cho nên, chỉ cần không nhắc đến lợi ích của hoàng gia, thì nàng nghĩ nàng và Hoàng Phủ Dạ vẫn có thể làm bạn với nhau được.
Cùng với hắn sao?
Tuy là câu hỏi, nhưng thực chất lại là khẳng định. Trong đôi mắt màu tím nhạt thoáng hiện lên vẻ đau đớn, có lẽ... nàng thật sự thích người kia rồi.
Ừ.
Nàng cũng không hỏi vì sao hắn đoán ra, chỉ gác hai tay ra sau đầu, dáng vẻ vô cùng lười nhác.
Hắn quay sang, nhìn nghiêng khuôn mặt nàng:
Vì sao không tìm ta? Không phải đã nói, ta và hắn, đều là bằng hữu của nàng sao?
Đôi mắt hắn nhuốm vẻ u buồn như đóa La Lan tím.
Nàng liếc nhìn sang dung nhan yêu nghiệt của hắn, khóe miệng hơi nhếch lên:
Huynh muốn nghe nói thật, hay nghe nói dối?
Hắn khẽ cười, quay đầu đi, tiếp tục ngắm bầu trời đêm, đã là rạng sáng, nhưng vẫn còn có thể nhìn thấy bầu trời đầy sao. Một lúc lâu sau mới đáp:
Nói thật hay nói dối cũng đều muốn nghe.
Ha ha...
Hoàng Phủ Dạ quả thật cũng khá thú vị:
Nói dối là, huynh không ở Hoàng cung, không tiện tìm huynh. Còn nói thật à, đó là... huynh có biết không, khi người ta uống quá nhiều, khó tránh khỏi bị say bét nhè, nếu lỡ nói gì đó không nên nói thì...
Nói tới đây, nàng cũng muốn cười, xem ra, trước khi nàng đi gặp Bách Lý Kinh Hồng, nàng cũng đã lường trước mình sẽ uống say rồi. Nhưng nàng lại càng thắc mắc hơn, vì sao nàng lại vô duyên vô cớ mà tin tưởng hắn đến như vậy?
Tiểu Cẩm Cẩm, có đôi khi, ta thực sự chỉ hận không thể bịt kín cái miệng nàng lại!
Hắn nghiến rẳng nghiến lợi nói, tim đau như bị hàng nghìn mũi kim đâm vào! Uống nhiều quá, sợ nói điều gì không nên nói. Nói thẳng ra là, nàng không tin hắn. Nhưng hắn muốn không thừa nhận cũng không được, nàng nói rất thẳng thắn, rất đúng với hiện thực đẫm máu, nếu nàng nói điều gì đó bất lợi cho nàng, nhưng lại có lợi với hoàng huynh, hắn có thể chắc chắn mình sẽ lựa chọn như thế nào. Cũng chính sự thực tàn khốc này, đã biến thành một bức tường ngăn, vĩnh viễn ngăn cách bọn họ, không thể nào vượt qua...
Nàng hơi mím môi, không thèm bận tâm, nói:
Là huynh muốn ta nói mà.
Để cho hắn sớm nhìn nhận rõ sự thật cũng tốt, tên nhóc này vẫn còn chưa hết hy vọng với nàng. Nàng cũng không hy vọng mình phải bám vào hắn để kiếm tìm hạnh phúc.
Tiểu Cẩm Cẩm, gần đây ta thường nghĩ một chuyện.
Hắn nhìn vào hư không, nụ cười dường như hơi mờ ảo.
Chuyện gì?
Nàng nghiêng đầu nhìn hắn.
Đôi môi mỏng như cánh anh đào khẽ nhếch lên, ngừng lại một chút rồi khẽ cười:
Thôi, cũng không có gì.
Hắn muốn hỏi, nếu bây giờ hắn muốn cưới nàng, hứa cho nàng ngôi vị chính phi, nàng có thể chấp nhận hắn hay không? Chỉ là, hỏi câu này, cũng chẳng có ý nghĩa gì, dù nàng đồng ý, hoàng huynh cũng sẽ không đồng ý.
Thần kinh!
Nàng phỉ nhổ hắn không chút khách khí.
Khụ khụ... Đợi đã, trên người nàng... có mùi gì thế?
Hắn quay đầu nhìn nàng, mặt nghiêm lại.
Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút:
Mùi với không mùi cái khỉ gì? Huynh là chó đấy à? Này, huynh làm cái gì? Huynh....
Nàng còn chưa kịp phản ứng, đã thấy hắn nhanh nhẹn duỗi tay ra, đột kích về phía ngực nàng. Nàng cũng vội vàng đưa tay lên chặn, nhưng đang lúc giằng co, chiếc bình sứ trong ngực áo nàng lại rơi ra! Một bàn tay thon dài nhặt chiếc bình sứ kia lên, không thèm để ý đến vẻ mặt tức giận của Tô Cẩm Bình, hắn mở ra ngửi, sắc mặt cũng lạnh đi.
Hắn quay sang nhìn nàng hỏi:
Là hắn đưa cho nàng sao?
Nàng giật lại:
Hoàng Phủ Dạ, tốt nhất là huynh đừng khiêu chiến cực hạn của ta!
Dám cướp đồ từ ngực nàng, hắn thực sự nghĩ nàng tuyệt đối không dám giết hắn sao?
Nàng trúng độc à?
Hắn làm ngơ không để tâm đến lời nói của nàng, lại hỏi tiếp.
Không phải hắn đưa. Thị tỳ của ta trúng độc.
Đôi mắt phượng lạnh đi, Bách Lý Kinh Hồng bị nhốt ở hoàng cung còn có thể có giải dược, điều này đã chứng tỏ hắn không hề đơn giản. Nếu nàng thừa nhận với Hoàng Phủ Dạ rằng dược này do hắn đưa, chắc chắn sẽ làm hại hắn. Cho nên, nàng tuyệt đối sẽ không thừa nhận.
Hoàng Phủ Dạ lại cười:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng có biết đây là dược gì không?
Hồi hồn bích ngọc đan, không chỉ có thể giải được trăm độc, mà còn có tác dụng khải tử hoàn sinh, trong thiên hạ chỉ còn hai viên. Một viên ở trong tay Hoàng Phủ Dạ hắn, còn viên cuối cùng... lại bị dùng để cứu một hạ nhân sao? Lãng phí! Thực sự quá lãng phí!
Dược gì?
Nghe ngữ điệu của hắn, nàng thoáng cảm thấy có gì đó không ổn.
Nghe câu hỏi của nàng, hắn không trả lời, chỉ nằm lại xuống mái nhà, chậm rãi nói:
Tốt nhất là dược này không phải do hắn đưa cho nàng. Nếu không, lần này nàng nợ hắn, e rằng cả đời cũng không trả nổi!
Đôi mắt màu tím nhạt của Hoàng Phủ Dạ như thoáng có ý cười thanh thản, không còn viên giải dược cuối cùng, mắt của Bách Lý Kinh Hồng coi như không còn thuốc chữa. Hắn và hoàng huynh cũng có thể yên tâm hơn rất nhiều. Dù sao, Nam Nhạc tuyệt đối không thể nào chấp nhận cho một kẻ mù lên làm Hoàng đế. Còn những người kế vị khác của Nam Nhạc, thì không có ai đáng để hắn bận tâm.
Mắt nàng như căng lên, nhưng trên mặt vẫn không có cảm xúc gì, ra vẻ lười nhác nói:
Nghiêm trọng thế sao? Rốt cuộc là dược gì?
Nếu không phải là hắn đưa, thì đây là dược gì cũng không quan trọng. Chúng ta nói chuyện khác đi. À, vài hôm nữa là lễ Trung thu, nàng nghĩ, chúng ta có nên tập thử một vở kịch khác để vui đùa một chút không?
Tâm trạng của Hoàng Phủ Dạ rõ ràng không tệ.
Tuy trong lòng Tô Cẩm Bình có nghi ngờ, nhưng cũng không hỏi lại. Nếu tiếp tục hỏi sẽ khiến hắn nghi ngờ. Nghe hắn nói vậy, nàng khinh bỉ đáp:
Diễn cái em gái nhà hắn ấy, Hoàng huynh của huynh là cái đồ keo kiệt. Lần trước cả một trăm lượng vàng mà cũng tiếc, chỉ cho ta tăng có năm lượng bổng lộc, uổng công ta mệt chết đi bao nhiêu ngày. Giờ còn bắt ta diễn kịch cho hắn xem tiếp hả? Có mà đầu ta bị lừa đá ấy!
Ha ha ha ha...
Hoàng Phủ Dạ ôm bụng cười cực kỳ thoải mái:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng... nàng chọc bản vương cười chết mất! Chuyện này cũng không thể hoàn toàn trách Hoàng huynh ta được! Lần trước nàng yêu cầu gì nhỉ? À, vạn lượng vàng, trăm mẫu ruộng tốt đúng không? Nàng có biết, cả quốc khố cũng không có được hơn trăm vạn lượng vàng không? Hoàng huynh sao có thể đồng ý được?!
Á... Chẳng lẽ nàng đòi nhiều quá sao? Hình như nàng còn chưa biết được giá trị tiền bạc ở triều đại này thế nào, nàng làm như lơ đãng hỏi:
Tiểu Dạ Da, một lượng vàng tương đương với bao nhiêu bạc?
Một trăm lượng. Đợi đã, sao ngay cả cái này nàng cũng không biết?
Đây là kiến thức cơ bản nhất mà?
Trước kia cả ngày ta chỉ ru rú trong phủ Thừa tướng, cũng chẳng đi ra ngoài mua đồ gì cả, thì sao biết được? Vậy một lượng bạc bằng bao nhiêu tiền đồng?
Nàng quay sang nhìn hắn, mắt đầy vẻ tò mò.
Nhìn dáng vẻ hiếu kỳ của nàng, không chờ nàng hỏi lại, hắn liền kiên nhẫn giảng giải:
Một lượng bạc là một nghìn tiền đồng. Dễ hình dung hơn chút là, ở tửu lâu, một bữa cơm tốn khoảng hai lượng bạc, một cái bánh bao thì giá một tiền đồng.
À! Hiểu rồi!
Nói cách khác, một lượng bạc là khoảng năm trăm đồng nhân dân tệ, một lượng vàng là năm vạn đồng. Nàng lại đòi cẩu Hoàng đế kia cho nàng vạn lượng vàng, tương tương với năm tỷ nhân dân tệ rồi! Khóe miệng nàng co rút mạnh, hắn không đồng ý hình như cũng là chuyện bình thường.
Nàng lại nghiên cứu tiền lương hiện giờ của mình. Một tháng mười lăm lượng, chẳng phải là bảy nghìn năm trăm nhân dân tệ hay sao? Nếu là ở hiện đại, thì cũng miễn cưỡng được liệt vào mức thu nhập trung bình rồi, cao hơn nhân viên quét dọn! Nghĩ vậy, tâm trạng nàng cũng khá hơn nhiều.
Hoàng Phủ Dạ, ta mạo muội hỏi huynh một chuyện!
Nàng cười hì hì nhìn hắn.
Hắn khẽ cười:
Nàng còn có lúc ‘mạo muội’ cơ à? Hỏi đi!
Chuyện đó, mỗi tháng bổng lộc của huynh là bao nhiêu?
Nàng vừa hỏi vừa như lơ đãng nhìn lên trời, thật ra, ở hiện đại, một tháng được bảy nghìn năm trăm tệ là đã đủ để khiến không ít người mơ ước rồi. Cho nên, nàng nghĩ, chắc Hoàng Phủ Dạ cũng không khác nàng mấy.
Kết quả là... vị Vương gia nào đó hơi buồn bực gãi đầu:
Bao nhiêu lượng bạc à...
Cho tới giờ hắn vẫn chưa từng thiếu tiền tiêu, nên cũng chưa từng để ý đến vấn đề này. Bỗng nhiên, trong đầu hắn chợt lóe sáng:
À, nhớ rồi, năm nghìn lượng!
Vì thế, nụ cười đắc ý của cô nàng nào đó thoáng cứng lại, quay đầu nhìn hắn, năm nghìn lượng bạc... cũng tức là... hai nghìn năm trăm vạn tệ!!! Rốt cuộc nàng đã hiểu, vì sao nữ chính xuyên không trong tiểu thuyết lại làm Vương phi nhiều như vậy! Còn không phải là vì đám Vương gia đều rất nhiều tiền hay sao?! Vì thế, hình tượng của Hoàng Phủ Dạ trong lòng Tô Cẩm Bình vốn rất mơ hồ, bỗng trở nên cao lớn hơn nhiều. Trong khoảnh khắc đó, nàng như nhìn thấy toàn thân Hoàng Phủ Dạ đều đang điên cuồng gào thét:
Ta là tiền, ta là tiền! Mau tới làm thịt ta đi!
Mặt cô nàng nào đó bỗng đầy vẻ nịnh bợ, nói:
Vương gia!
Tiếng gọi đột ngột này khiến lông tơ toàn thân Hoàng Phủ Dạ dựng đứng hết lên, run rẩy quay đầu nhìn nàng:
Sao... Sao thế?
Vì sao hắn lại có cảm giác nổi hết cả da gà lên thế này?
Vương gia, quốc gia đang phát triển, xã hội tiến bộ, kinh tế cũng dần dần được đẩy mạnh, sự lưu thông tiền tệ có ảnh hưởng rất lớn đối với nền kinh tế của quốc gia. Nhưng hiện giờ, sự chênh lệch giàu nghèo vẫn quá lớn, khoảng cách để có thể tiến đến mục tiêu mọi người đều giàu có còn rất dài...
Cô nàng nào đó nghiêng đầu nói hươu nói vượn.
Đợi đã, đợi đã, Tiểu Cẩm Cẩm, rốt cuộc nàng muốn nói gì?
Cái gì mà ‘xã hội’, ‘tiền’, ‘lưu thông’, ‘mọi người đều giàu có’ là sao? Bốn chữ ‘chênh lệch giàu nghèo’ tuy mới mẻ, nhưng hắn cũng thoáng đoán được ý nghĩa của nó.
Ta muốn nói là!
Cô nàng nào đó quay sang, cười toét miệng, để lộ ra hàm răng trắng bóc nhỏ xinh, lóe sáng trong bóng đêm:
Vương gia, nếu ngài giàu có như thế, có thể... nghĩ đến việc... cứu trợ người nghèo một chút không?
Nói xong, nàng giơ ngón cái, xoa xoa với ngón trỏ và ngón giữa...
Vị Vương gia nào đó nhìn thấy hành động này, khóe miệng liền co rút đến không thể kiềm chế. Động tác này, là nghìn năm trước, thời năm quốc gia vẫn còn hùng mạnh, chính Vũ Văn Tiểu Tam, Vương phi của vị Vương gia chiến thần Hiên Viên Ngạo trong truyền thuyết đã sáng tạo ra. Hiện giờ vẫn còn được lưu truyền rộng rãi, nhưng chủ yếu chỉ lưu truyền trong đám lưu manh, côn đồ nơi đường phố, rất ít Vương tôn quý tộc sử dụng động tác này.
Hắn cốc nhẹ vào đầu nàng một cái, chỉ hận rèn sắt không thành thép, nói:
Nàng học cái động tác này ở đâu ra thế? Học toàn thứ xấu!
Mặt Tô Cẩm Bình đen lại, nàng không lường trước được tên này sẽ cốc đầu nàng. Nàng nghĩ một chút, lại ôm đầu, vẻ mặt bi thương nói:
Vương gia, đầu ta bị ngài cốc đến có vấn đề rồi. Ngài phải bồi thường tiền thuốc men!
Khụ khụ khụ...
Hắn ho khan kịch liệt, Hoàng Phủ Dạ nhìn nàng với ánh mắt không thể chịu nổi:
Tiểu Cẩm Cẩm, bản vương cũng chỉ gõ nhẹ một cái, thế mà nàng còn...
đòi tiền thuốc men nữa à?
Huynh có chịu bồi thường không hả? Không bồi thường ta sẽ đi tố cáo huynh!
Tô Cẩm Bình nhìn hắn với ánh mắt như nhìn Hoàng Thế Nhân, còn mình thì giống như Bạch Mao Nữ bị ức hiếp đủ đường vậy.
Vị Vương gia nào đó cười đùa giỡn:
Tiểu Cẩm Cẩm, nàng không bầm tím, không chết, cũng chẳng thấy máu chảy, đến sưng còn chẳng thấy sưng lên chút nào. Nếu bản vương không nhầm, thì giờ ngay cả cảm giác đau đớn còn không có. Nàng định tố cáo bản vương thế nào?
Tô Cẩm Bình đắc ý cười:
Vương gia, có những vết thương mà mắt thường không nhìn thấy được. Chắc chắn huynh sẽ không biết, cái cốc vừa rồi của huynh khiến đầu ta bị thương tích nặng nề đến đâu đâu. Ta bị huynh đánh đến choáng đầu, huynh phải bồi thường cho việc trí thông minh của ta bị tụt giảm! Huynh phải biết rằng, mấy thứ như là tài năng, trí tuệ, không phải là thứ có thể dùng tiền mua được. Cho nên, mỗi người đều biết nó quý giá thế nào! Nếu ngài không bồi thường, thì đúng là không còn gì để nói nữa!
Ha ha ha... Nàng chèn ép bản vương!
Hoàng Phủ Dạ bật cười, nhìn cô nàng đang kêu bị đánh đến choáng váng này, tâm trạng càng thấy thoải mái hơn.
Có bồi thường không?
Nàng đã rất bực mình, hỏi.
Bồi thường chứ! Làm sao dám không bồi thường được!
Hắn tuyệt đối tin tưởng rằng, nếu mình nói không bồi thường, cô gái nhỏ này nhất định sẽ hoàn trả gấp trăm lần cái cốc đầu vừa rồi của mình:
Tiểu Cẩm Cẩm, không biết ngài bị tụt giảm bao nhiêu trí tuệ, muốn bản vương bồi thường bao nhiêu?
Nhìn thấy rõ vẻ đùa cợt trong đôi mắt tím nhạt của hắn, đột nhiên Tô Cẩm Bình lại cảm thấy chẳng thú vị gì cả, mím mím môi nói:
Thôi, quên đi.
Mắt quét qua hắn, lườm một cái.
Sao thế?
Nhìn khuôn mặt nghiêng xinh xắn của nàng, hắn không phản ứng kịp, vừa rồi không phải còn rất cao hứng bắt bí hắn hay sao?
Huynh không có chút thành ý nào cả!
Nàng nhìn hắn với vẻ đầy bất mãn.
Ặc! Bản vương mà không có thành ý à?!
Hắn ngồi dậy, rất nghiêm túc nhìn nàng:
Vậy nàng nói xem, bản vương cần bồi thường bao nhiêu?
Thế này đã đủ thành ý chưa?
Nếu huynh có thành ý, thì huynh tự mình nói đi!
Bảo nàng nói, nói cao một chút hắn không đồng ý, nói thấp lại thiệt thòi. Hơn nữa, dù gì hắn cũng là Vương gia, ra giá chắc cũng không quá thấp chứ? Thật ra, nàng cũng chẳng muốn bao nhiêu, vì rõ ràng đây là nàng bày trò lừa tiền hắn, chỉ một nghìn lượng là đủ rồi.
Ha ha, nàng đúng là!
Hắn khẽ phe phẩy quạt, đôi mắt màu tím nhạt đầy ý cười:
Một vạn lượng được không?
Được!
Mặt Tô Cẩm Bình đầy vẻ kích động, chỉ hận không thể nắm tay hắn để thể hiện sự xúc động của mình.
Kết quả là, Hoàng Phủ Dạ liếc nhìn nàng một cái, đôi môi anh đào phun ra ba chữ khiến người ta tức chết:
Nằm mơ đi!
Cứt thối!
Nàng biết ngay hắn tuyệt đối không tốt bụng thế mà!
Tiểu Cẩm Cẩm, tiểu cô nương không nên tùy tiện nói thô tục như thế!
Giọng Hoàng Phủ Dạ đầy vẻ đắc ý.
Một tiếng quát to vang lên khiến chim chóc sợ hãi bay tán loạn:
Chắc chắn là huynh muốn ăn đòn mà!
...
Sáng sớm, sau khi Hoàng Phủ Dạ lăn đi, Tô Cẩm Bình liền trưng bộ mặt thối ra đi làm việc. Sự chênh lệch giàu nghèo lớn thế thế, khiến nàng vô cùng khó chịu, khó chịu đến mức phải lôi kéo tiểu cung nữ kia nói chuyện trên trời dưới biển. Ban đầu, tiểu cung nữ kia còn không muốn, nhưng dần dần cũng bị vẻ mặt tươi cười hớn hở của cô nàng nào đó làm ảnh hưởng. Hơn nữa, cô ta nghĩ có vẻ Hoàng thượng cũng không quay lại nhanh như vậy, liền yên lòng ngồi lắng nghe cô nàng nào đó kể chuyện khắp tứ phương.
Thật sự có nơi đẹp như thế sao?
Mặt tiểu cung nữ đầy vẻ chờ mong nhìn nàng.
Có chứ! Có chứ! Nhưng mà, đi máy bay cũng phải mất vài tiếng mới tới nơi!
Tâm trạng không tốt thì ngồi ba hoa một chút đi, nàng cũng không quan tâm người nghe có tin hay không, chỉ cần thời gian này đỡ nhàm chán là được rồi.
Vì thế, không bao lâu sau, đám thị vệ canh cửa cũng từ từ dựng thẳng tai, háo hức nghe nàng kể những chuyện rất mới mẻ này. Cô nàng nào đó thì đang say mê nói về những cuộc hành trình của mình. Từ Hawaii đến London của nước Anh, rồi về NewYork của Mỹ, sang Venice, Đông, Tây, Nam Bắc, nói hươu nói vượn.
Đang nói hăng say, bỗng một cung nữ chạy tới báo:
Tô Cẩm Bình, Hoàng quý phi nương nương truyền ngươi qua!
Tiểu cung nữ ngồi cạnh nàng nhanh chóng nhảy xuống khỏi lan can, Hoàng quý phi cho truyền, đây là chuyện lớn. Có điều, không phải hiện giờ các nàng đang phải quét sân sao? Làm sao có thể tự ý rời khỏi nơi làm việc được?
Biết rồi, đến ngay!
Đang muốn tìm ả, ả lại tự dâng lên tận cửa à?
Tô Cẩm Bình!
Tiểu cung nữ kia có vẻ lo lắng gọi một tiếng, dù sao nhóm các nương nương tìm, thông thường đều không phải việc gì tốt.
Cô nàng nào đó thoải mái phất tay:
Không sao, chờ ta trở lại! Nếu Hoàng thượng có hỏi, cứ nói ta bị Hoàng quý phi ‘mời’ đi rồi!
Nàng muốn đi ‘hầu’ bọn họ vui đùa một chút, nhưng dù sao mình vẫn không hiểu rõ thế giới này, nếu tự dưng có một tài ba dị sĩ nào đó, chỉ e người chịu thiệt lại chính là mình. Cho nên, cứ để lại đường lui là hơn.
Ừ!
Tiểu cung nữ khẽ gật đầu, ánh mắt nhìn theo bóng nàng vẫn có chút lo lắng. Không biết là đang lo nàng sẽ xảy ra chuyện gì, hay là lo nếu nàng có chuyện gì, sẽ không có ai kể chuyện cho mình nghe nữa.
Đi theo cung nữ kia tới cửa tẩm cung của Tô Cẩm Thu, cung nữ kia lền bảo nàng chờ:
Ta vào báo với nương nương đã.
Ừ.
Khóe môi nàng khẽ nhếch lên cười lạnh, nghe tiếng bước chân lo lắng đi qua đi lại trong phòng, đôi mắt phượng hơi nheo lại, hẳn là trong phòng còn có người khác. Tô Cẩm Thu bị nàng đả thương, trong một khoảng thời gian ngắn không thể nào đi qua đi lại như rồng cuốn hổ chồm như vậy được. Vậy, ai ở bên trong?
Không bao lâu sau, tiếng bước chân ngừng lại, rồi lại một vài phút sau, cung nữ vào thông báo cũng đi ra:
Hoàng quý phi nương nương tuyên ngươi vào!
Nàng bước nhanh vài bước vào. Trong phòng không có gì khác hôm qua, Tô Cẩm Thu vẫn nằm nghiêng trên tháp quý phi, có điều, trong khoảnh khắc nhìn thấy nàng, đáy mắt ả xuất hiện rõ vẻ kinh hãi, nhưng dần dần bị dằn xuống.
Một người phụ nữ mặc áo gấm ngồi trong điện, vòng đá, trâm ngọc, dung nhan không phải tuyệt sắc, nhưng cũng coi như là dễ nhìn.
Quý phi tỷ tỷ, người tỷ nói là nàng ta sao?
Ngay khi nhìn thấy Tô Cẩm Bình, trong mắt ả thể hiện rõ sự khinh bỉ. Ả biết cô gái này, chính là Tô Cẩm Bình. Biểu ca của ả làm phó thống lĩnh trong cung, ngày ấy cũng từng nhìn thấy cách cư xử của cô gái này ở trước mặt Hoàng thượng, dường như là hao tâm tổn trí vì muốn được Hoàng thượng chú ý. Một cô gái như vậy thì có thể có bản lĩnh gì?
Đúng vậy!
Tô Cẩm Thu vẫn kiên quyết gật đầu, cố gắng tự trấn định nói với Tô Cẩm Bình:
Tô Cẩm Bình, chắc ngươi cũng biết chúng ta gọi ngươi đến đây là vì việc gì.
Chuyện ngày hôm qua vẫn khiến trong lòng ả thấy sợ hãi. Tô Cẩm Bình nói sau ba ngày nữa phải cho nàng một đáp án, nhưng mà, bảo ả bỏ qua một cơ hội tốt như vậy, ả thật sự không làm được!
Xin Hoàng quý phi chỉ giáo cho!
Thái độ rất khiêm nhường, kính cẩn, trong lòng cũng đã nghĩ xong cách đối phó. Thật ra, chuyện này, trừ cách tự nàng động thủ ra, thì khiến cho cẩu Hoàng đế và ả tiện nhân này đấu với nhau còn hay hơn. Dù sao, cả hai người nàng đều không thích, nhìn thấy kẻ thù tranh đấu với nhau, không phải là chuyện rất sảng khoái hay sao?