Chương 74: Bách lý kinh hồng, chàng sắp làm cha rồi!


Hắn nghiến răng nghiến lợi một lúc, rồi bộc phát, gầm lên giận dữ:
Ai cho ngươi tùy tiện độc thoại linh tinh trước cửa Ngự thư phòng?



Nhưng cũng có ai nói với nô tỳ là ở trước cửa Ngự thư phòng không được tùy tiện độc thoại đâu chứ?
Nàng chớp chớp đôi mắt to nhìn hắn.


Phụt...
Hạ Đông Mai không nhịn được liền bật cười, cô ta vừa phát ra tiếng cười, ánh mắt lạnh của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã quét tới khiến cô ta sợ hãi vội vàng bịt miệng lại, máu toàn thân như đông cứng!

Nếu như bình thường thì Hạ Đông Mai này đã bị lôi xuống chém từ lâu rồi, nhưng hôm nay lại có Tô Cẩm Bình, người còn đáng chết hơn cô ta ở đây, nên sự chú ý của hắn lại quay trở về bên người Tô Cẩm Bình:
Xem ra, tâm trạng của ngươi không tồi nhỉ!
Mấy lời này như rít qua kẽ răng phát ra.


Hôm nay cảnh xuân xán lạn tươi đẹp thế này! Lại có Hoàng thượng anh tuấn, phong lưu, phóng khoáng là thế nói chuyện phiếm với nô tỳ, cho nên tâm trạng của nô tỳ không chỉ không tồi, mà còn cực kỳ tốt nữa ấy ạ!
Cô nàng nào đó không biết xấu hổ trả lời.

Nói chuyện phiếm với nàng à?! Hoàng Phủ Hoài Hàn cảm thấy như có một búng máu dồn lên tới cổ họng, chỉ muốn phun ra ngoài, trong đầu lập tức xuất hiện hàng trăm suy nghĩ, tất cả đều trả lời cho một câu hỏi: làm thế nào để cắt đứt cổ cô gái này ra thành từng đoạn! Hắn tức giận nói:
Chẳng lẽ người không biết gần đây thiên tai liên miên hay sao? Thân là con dân của Đông Lăng ta, vậy mà ở thời điểm này lại vui vẻ ngân nga, thì sao có thể xứng là con dân của Đông Lăng ta chứ? Vậy mà ban nãy ngươi còn ra vẻ tự đắc, hùng hồn ca ngợi quốc uy!


Ngại quá, bà đây là người Trung Quốc mà, ai thèm làm con dân Đông Lăng của ngươi chứ! Nhưng mấy lời này không thể nói ra được, cô nàng nào đó lập tức làm ra vẻ khiếp sợ nhìn hắn, sau đó mặt đầy bi thương nói:
Ôi trời ơi, sao lại xảy ra chuyện như thế chứ?! Hoàng thượng, nô tỳ từng nghe nói, nước có thiên tai đều là do quân vương không có tài đức, cho nên, nô tỳ thực sự nghĩ rằng, ngài nên lập tức hạ một chiếu thư thú tội, cầu xin trời xanh tha thứ đi ạ!


Hoàng Phủ Hoài Hàn suýt thì tức đến không đứng vững nổi. Mặt hắn vừa đen lại vừa xanh, khó coi đến cùng cực! Hắn giơ tay chỉ thẳng vào Tô Cẩm Bình, chỉ muốn lôi cô nàng này xuống băm vằm thành trăm nghìn mảnh nhỏ! Quân vương không tài đức à? Hắn mà phải cầu xin trời xanh tha thứ á?

Tiểu Lâm Tử đứng bên cạnh sợ tới mức không dám thở, chiếu thư thú tội có thể tùy tiện viết hay sao? Làm gì có thần tử nào dám đề nghị như vậy với quân vương chứ, chẳng khác nào cất não dưới thắt lưng. Thế mà Tô Cẩm Bình này lại dám bình thản nói ra mấy lời đó, mặt còn không đổi sắc. Gan nàng thật sự quá lớn rồi!

Vị Hoàng đế nào đó trừng mắt nhìn nàng đầy dữ tợn một lúc lâu, cuối cùng cười lạnh nói:
Giỏi lắm, vậy ngươi thử nói trẫm nghe xem, trẫm không tài đức như thế nào hả?


Những chi tiết kém tài đức của ngươi nhiều lắm, ví dụ như thường xuyên gây khó dễ cho bà đây chẳng hạn! Cô nàng nào đó làm ra vẻ suy tư, mặt rầu rĩ nhìn lên trời xanh, một lúc lâu sau, mới tiếc nuối lắc đầu:
Hoàng thượng, vừa rồi nô tỳ nhìn trời xanh một lúc lâu, mà cũng không hiểu rõ được thiên cơ, có lẽ vấn đề này, ngài nên đích thân đi hỏi ông trời một chút thì hơn!
Chờ ngươi chết là lên trời hỏi được rồi!

Nhìn cô nàng nào đó ra vẻ thần toán, vị Hoàng đế nào đó hừ lạnh một tiếng, rồi châm biếm:
Hừ, ngươi còn biết nhìn số trời nữa cơ à? Để ngươi quét sân đúng là trẫm không trọng dụng nhân tài rồi, ngươi nên làm quan Khâm thiên giám mới đúng!



Hoàng thượng anh minh!
Thuận sườn núi mà xuống là truyền thống tốt đẹp của dân tộc Trung Hoa!


Ngươi!
Hắn nói châm biếm như vậy mà cô nàng này lại có thể hiểu theo nghĩa đen được, thật sự không hiểu nổi nội tâm của nàng mạnh mẽ tới cảnh giới nào nữa! Nói mạnh mẽ chỉ là cho dễ nghe thôi, chứ thực chất phải nói nàng là vô sỉ! Hắn hít sâu một hơi, biết bây giờ mình có nói gì cũng chẳng ra làm sao, lại hừ lạnh, chuyển chủ đề:
Được, cho dù ngươi nói đều là sự thật đi, ngươi đã biết xem thiên cơ như vậy, sao không biết bây giờ thiên tai đang dồn dập, mà lại còn đứng cửa ngân nga là thế nào?!


Không phải ngươi nói ngươi biết đọc thiên cơ sao? Để trẫm xem ngươi định phản bác thế nào!!!

Nghe hắn nói vậy, Tô Cẩm Bình làm ra vẻ oan ức, ai oán nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, vừa rồi có phải là nô tỳ ngân nga bình thường đâu, là nô tỳ đang đọc thần chú, cầu nguyện trời xanh phù hộ cho thiên tai sớm qua mau một chút, để Đông Lăng ta sớm có ngày quốc thái dân an, một rường cột nước nhà như nô tỳ đây, mà ngài chẳng những không khen thưởng, ngược lại còn giận dữ chất vấn nô tỳ, thực sự khiến nô tỳ đau lòng! Nô tỳ chỉ muốn lao đầu vào cột mà chết luôn cho rồi, để chứng minh sự trong sạch và chân thành của mình dành cho Hoàng thượng!


Nàng nói nghe thì rất chân thành, nhưng chân lại như mọc rễ cắm vào mặt đất, hoàn toàn không hề có ý muốn lao đầu vào cột.

Lúc này, ánh mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn đã kinh khủng đến mức không thể dùng hai từ
kinh khủng
để miêu tả nữa, nhìn vô cùng đáng sợ! Thấy cô nàng nào đó cố tình tỏ vẻ chân thành, hắn cười lạnh:
À? Ngươi muốn đâm đầu chết để thể hiện lòng thành với trẫm à? Vậy ngươi đi đi! Trẫm rất muốn nhìn xem ngươi chân thành với trẫm đến đâu!


Hắn vừa dứt lời, trong lòng Tô Cẩm Bình lại thầm sỉ vả hắn đến trăm nghìn lần. Tên cẩu Hoàng đế này, lại dám xuất chiêu độc như vậy! Bảo nàng tự sát à? Mơ mộng hão huyền!!! Cô nàng nào đó nghe vậy, quay sang nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy
lưu luyến
rồi đi tới bên cây cột kia.

Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi ngạc nhiên nhìn theo bóng nàng, cô nàng này sẽ ngoan ngoãn đi đập đầu vào cột thế á? Trong đầu hắn đột nhiên xuất hiện ba chữ rất to - không thể nào!!!

Quả nhiên, cô nàng nào đó đi đến bên cây cột kia, sau đó lập tức quay lại, mặt đầy vẻ kinh hoàng, hành lễ nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ vốn định đâm đầu vào cột để thể hiện sự chân thành đối với ngài, nhưng ngay lúc đó, một ánh sáng vàng lại chiếu thẳng vào tim nô tỳ. Nô tỳ đang hoảng hốt, bỗng nghe thấy một giọng nói nói rằng: Tô Cẩm Bình, nếu ngươi chân thành, thì tuyệt đối không thể chết, phải sống sót để thể hiện lòng trung thành với Hoàng thượng, trung thành với Quốc gia! Nô tỳ nghĩ đây chắc là sự cảnh cáo của trời cao dành cho nô tỳ, nên bây giờ nô tỳ vẫn chưa thể chết được!


Khóe miệng vị Hoàng đế nào đó co rút, hắn biết ngay mà!!! Còn đang định nói gì đó, thì Hoàng Phủ Dật đột ngột xuất hiện sau lưng Tô Cẩm Bình, hắn nhướng đôi mày rậm, nhìn người đứng sau lưng nàng. Ngay lập tức, Hoàng Phủ Dật đi tới trước mặt hắn, cúi người hành lễ:
Thần đệ bái kiến Hoàng huynh!



Không cần đa lễ!
Dật rất ít khi chủ động tới tìm hắn, hôm nay vì sao lại đột ngột tới đây?


Tạ ơn Hoàng huynh!
Hắn ta đứng dậy, vui vẻ nhìn Tô Cẩm Bình:
Tiểu Cẩm, nàng ở đây à?


Tô Cẩm Bình quay sang, liếc nhìn hắn ta một cái, khẽ cười:
À, ừ!
Vì cái lông gì mà tự dưng nàng lại có dự cảm xấu nhỉ, Hoàng Phủ Dật tới làm gì chứ?


Làm càn! Ai cho ngươi nói chuyện với Dật Vương như vậy?
Hắn quát to, muốn nhắc nhở Tô Cẩm Bình, để nàng nhận thức rõ thân phận của mình, cũng nhắc nhở cho Hoàng Phủ Dật biết, sự chênh lệch giữa thân phận của bọn họ.

Cô nàng nào đó lẳng lặng nghiến răng nghiến lợi, ra vẻ sợ hãi nói:
Nô tỳ đáng chết!
Dứt lời, nàng cất cao âm lượng, kéo dài giọng nói:
Khởi bẩm Dật Vương điện hạ, nô tỳ cũng ở đây ạ ~~~!



Ngươi!
Hoàng Phủ Hoài Hàn còn định dạy dỗ nàng một trận, lại bị Hoàng Phủ Dật cười kéo lại:
Hoàng huynh, thần đệ đến tìm ngài là có việc quan trọng!


Hoàng Phủ Hoài Hàn liếc hắn ta một cái rồi quay người đi vào Ngự thư phòng. Hoàng Phủ Dật nhìn Tô Cẩm Bình đầy ẩn ý, sau đó cũng đi theo vào Ngự thư phòng. Chính cái nhìn này, lại khiến sự nghi ngờ trong lòng Tô Cẩm Bình càng dâng lên, tên Hoàng Phủ Dật này muốn làm gì chứ?!

Nàng quay đầu, nhìn thoáng qua Hạ Đông Mai, chợt phát hiện ra trên quần cô ta có vệt gì đó màu đỏ, hơn nữa, nàng còn nhạy bén ngửi ra được đó là mùi máu, liền vội vàng bước tới, nhíu mày hỏi:
Trên quần cô dính gì vậy?


Nghe nàng hỏi, đám thị vệ ở cửa đều quay sang, đồng loạt nhìn về phía quần Hạ Đông Mai. Lúc này cô ta mới cúi đầu nhìn, khuôn mặt nhỏ nhắn chợt đỏ bừng lên, thấy ánh mắt của đám thị vệ nhìn mình đầy kỳ quái, cô ta vô cùng xấu hổ, nhỏ giọng nói:
Đến… nguyệt sự! Ta quên không tính ngày, làm sao bây giờ…


Câu trả lời của cô ta khiến Tô Cẩm Bình hơi giật mình, á, nguyệt sự à? Hình như nàng xuyên không đã được hai mươi sáu ngày, hôm nay là ngày thứ hai bảy, vì cái lông gì lại chưa thấy nguyệt sự chứ?

Thấy nàng ngẩn người, cô hơi lo lắng lay lay tay nàng:
Ta đi thay quần, nếu Hồng Phong cô cô có hỏi, cô nói với bà ấy giúp ta nhé!


Có điều, cô nàng nào đó vẫn còn đang mải ngẩn ngơ!


Này!
Hạ Đông Mai lại lớn giọng gọi.

Lúc này, Tô Cẩm Bình mới giật mình phản ứng:
À à, ừ ừ, cô đi đi!
sau đó mặt như vừa nghe được tin sét đánh, cầm chổi quét quét sân. Hic, nguyệt sự của nàng còn chưa tới, không phải là nàng lại xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn đấy chứ? Nhớ đến chuyện điên cuồng vừa phát sinh ngày hôm trước với Bách Lý Kinh Hồng, nàng nhướn cổ, khó khăn nuốt nước miếng, chẳng lẽ nàng phải làm mẹ khi chưa kết hôn à? Nghĩ vậy, nàng liền lắc mạnh đầu, không thể nào, không thể nào! Tuyệt đối không thể nào đâu, chờ đến lúc về phải hỏi Thiển Ức xem nguyệt sự tháng trước của mình là ngày nào mới được!




Có chuyện gì cứ nói đi, có điều, đừng vượt quá giới hạn!
Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn hiểu Hoàng đệ nhà mình rất rõ, nhìn dáng vẻ của hắn ta là biết hắn ta đến có chuyện muốn cầu xin mình, nên mới cảnh cáo trước một tiếng.

Nghe xong câu cuối cùng của hắn, Hoàng Phủ Dật hơi do dự, bàn tay cầm sáo ngọc siết chặt lại, đang nghĩ xem nên mở lời thế nào.

Nhìn thấy hắn ta do dự, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không vội vàng, nhấc ngự bút chậm rãi khoanh vòng trên tấu chương, chờ hắn ta lên tiếng. Một lúc lâu sau, Hoàng Phủ Dật như đã nghĩ thông suốt xem phải nói thế nào, liền cất lời:
Hoàng huynh, đệ muốn cưới Tô Cẩm Bình làm phi!



Đệ cũng biết vài ngày trước xảy ra chuyện gì chứ?
Ngự bút trên tay không ngừng lại chút nào, chỉ lạnh lùng hỏi, thái độ cũng rất lãnh đạm. Vài ngày trước, tuy hai người kia không xảy ra chuyện gì, nhưng thanh danh cô nàng đó đã bị hủy, có người đàn ông nào tình nguyện đón nhận một người phụ nữ đã bị người khác nhìn thấy hết cơ thể chứ? Hơn nữa, Dật còn là một Thân vương cao quý! Vì thế, bản thân hắn cho rằng, Hoàng Phủ Dật nói ra yêu cầu này, chẳng qua là vì không biết vài ngày trước đã xảy ra chuyện gì thôi.

Ai ngờ, Hoàng Phủ Dật rất nghiêm túc nói:
Hoàng huynh, thần đệ biết, thần đệ tuyệt đối không phải người nông cạn, xin Hoàng huynh tứ hôn cho đệ!


Hắn dừng bút, ngẩng đầu nhìn hắn ta, trên khuôn mặt xinh đẹp rất giống Dạ kia, ánh lên vẻ kiên nghị. Trước đến giờ, Dật luôn là người thờ ơ với mọi chuyện, ánh mắt lúc nào cũng phóng khoáng, tiêu dao, nhưng hôm nay, đệ ấy lại cầu xin mình với vẻ đầy chân thành. Một Dật như thế, hắn thực sự chưa bao giờ nhìn thấy!

Có điều, dù Tô Cẩm Bình vô dụng đi chăng nữa, hắn cũng không thể để một cô gái như vậy trở thành con dâu hoàng thất được! Hắn cúi đầu, lại tiếp tục khoanh tròn trên tấu chương, lạnh lùng nói:
Tiểu Cửu, trẫm nghĩ gần đây đệ thấy Tam Hoàng huynh, Tứ Hoàng huynh của đệ đều đã cưới vợ, nên cũng động lòng phải không? Muốn lập Vương phi cũng không phải chuyện gì lớn. Trẫm thấy Quận chúa Tử Lăng không tệ, thiên kim nhà Mạnh đại nhân và Bạch đại nhân cũng vừa tới tuổi thành thân, đệ nhìn trúng người nào, Hoàng huynh sẽ chỉ hôn cho đệ!


Lời này cũng là một câu từ chối khéo. Hắn nhíu đôi mày rậm, cố ý tỏ rõ cho Hoàng Phủ Dật thấy, chuyện này không thể thương lượng được! Hoàng Phủ Dật đương nhiên cũng hiểu rõ Hoàng huynh nhà mình. Nếu là những chuyện khác, hắn ta cũng sẽ để mặc Hoàng huynh sắp xếp, nhưng chỉ duy nhất chuyện này, thì không được:
Hoàng huynh, thần đệ chỉ cần một mình nàng!


Gân xanh trên tay hắn nổi lên, động tác hạ bút vẫn không hề đình chỉ:
Tiểu Cửu, đệ hẳn phải hiểu ý của trẫm chứ?!
Giọng nói đã ẩn chứa sự tức giận.

Tiểu Lâm Tử nhìn nhìn hai người, đương nhiên gã biết Hoàng thượng đã nổi giận, đang nghĩ xem có nên khuyên nhủ Dật Vương điện hạ không, thì còn chưa kịp mở miệng, giọng nói trong trẻo của Hoàng Phủ Dật lại vang lên tiếp:
Hoàng huynh, thần đệ chưa từng cầu xin huynh điều gì. Chỉ có chuyện này, xin Hoàng thượng nhất định phải đồng ý với thần đệ!
Thấy đối phương tức giận, Hoàng Phủ Dật vẫn kiên quyết nói!


Cạch
một tiếng, ngự bút trên tay bị ném mạnh xuống bàn, nhìn đệ đệ trước giờ vẫn luôn nghe lời, mặt hắn lạnh như băng:
Tiểu Cửu, đệ có biết mình đang nói gì không?



Xin Hoàng huynh nhất định phải đồng ý với thần đệ!
Hắn lặp lại, bàn tay cầm sáo ngọc đã ướt đẫm mồ hôi! Hắn không muốn chọc Hoàng huynh tức giận, nhưng hắn ta đã nói, sẽ chứng minh cho nàng thấy thành ý của mình, hắn nhất định phải làm được. Hơn nữa, hắn thích nàng, rất thích, rất thích. Đối với hắn, nàng vừa là tri kỷ trong âm nhạc, lại là nữ thần trong mộng của hắn. Hoàng Phủ Dật hắn cả đời này không cầu gì nhiều, chỉ cầu có một tri kỷ làm bạn trăm năm, vậy là đủ sung sướng trọn đời rồi. Vì vậy, hắn không ngại chọc giận Hoàng huynh, cũng kiên quyết phải cưới nàng làm phi bằng được!


Làm càn! Hoàng Phủ Dật, đây là thái độ khi ngươi nói chuyện với trẫm sao?
Hoàng Phủ Hoài Hàn thực sự nổi giận!

Tiểu Lâm Tử đi theo hắn nhiều năm, chưa từng thấy hắn nổi giận như thế với Dật Vương điện hạ bao giờ, ngay cả ba chữ
Hoàng Phủ Dật
cũng gọi thẳng ra, gã vội vàng lên tiếng khuyên giải:
Dật Vương điện hạ, xin ngài bớt lời đi ạ. Hoàng thượng cũng vì muốn tốt cho ngài thôi mà!
Chỉ hy vọng Dật Vương có thể nghe gã, tạm thời gạt chuyện này sang một bên, tránh để Hoàng thượng tức giận quá, lại làm ra chuyện không thể cứu vãn được.

Đương nhiên Hoàng Phủ Dật hiểu lòng tốt của Tiểu Lâm tử, nhưng chuyện gì hắn cũng có thể nhường bước, chỉ chuyện này là không thể. Hắn quỳ sụp xuống giữa đại điện:
Thần đệ đáng chết! Xin Hoàng huynh tác thành!
Hắn quỳ thẳng lưng, mím chặt đôi môi mỏng của mình, trong con người màu hổ phách đầy vẻ kiên quyết.


Hừ, được! Giỏi lắm! Có một chút bản lĩnh là bắt đầu học thói chống đối trẫm!
Hắn cười lạnh, phun ra mấy câu đó, hai mắt như muốn bốc lửa, rốt cuộc cô nàng kia có gì tốt mà hai đệ đệ nhà mình cứ như bị bỏ bùa thế cơ chứ? Chẳng lẽ con gái trong thiên hạ chết hết rồi hay sao? Hay là tất cả con gái bây giờ đều không muốn gả vào Hoàng thất?

Hoàng Phủ Dật biết Hoàng Phủ Hoài Hàn rất tức giận nên mới nói vậy, nhưng hắn không hề có ý nhường bước, cao giọng nói:
Hoàng huynh, nếu ngài không đồng ý, thần đệ sẽ quỳ ở đây, quỳ đến khi nào ngài đồng ý mới thôi!


Nghe Hoàng Phủ Dật nói vậy, Tiểu Lâm Tử toát mồ hôi lạnh, Hoàng thượng đã đang giận dữ rồi, Dật Vương điện hạ còn nói thế, không phải là đổ thêm dầu vào lửa hay sao?


Bốp
một tiếng, quyển tấu chương bay về phía Hoàng Phủ Dật, đập mạnh vào người hắn. Trên khuôn mặt lạnh như băng của Hoàng Phủ Hoài Hàn như bừng lên lửa giận:
Hoàng Phủ Dật, ngươi muốn uy hiếp trẫm à? Ngươi dám chắc là trẫm không nỡ để ngươi quỳ đến chết ở đây sao?



Hoàng huynh, thần đệ không có ý đó! Chỉ là, tâm ý thần đệ đã quyết, cuộc đời này không phải Tô Cẩm Bình không cưới. Xin Hoàng huynh tác thành!
Hoàng huynh ném rất mạnh, nếu hắn không nhầm, thì ngực đã bầm tím rồi, nhưng hắn không thể lùi bước được! Tuyệt đối không thể! Trước khi tới đây, hắn đã biết Hoàng huynh hắn không thể nào dễ dàng đồng ý, cho nên, tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự liệu của hắn.


Cút ngay cho trẫm!
Hắn quát to, tức giận ngập trời!

Tiểu Lâm Tử vốn còn định nói gì đó để khuyên giải một chút, giờ lại sợ đến mức hoàn toàn không dám lên tiếng nữa.

Hoàng Phủ Dạ nghe vậy liền đứng dậy nói:
Hoàng huynh, thần đệ sẽ quỳ ngay trước cửa Ngự thư phòng, quỳ đến khi nào ngài đồng ý mới thôi!
Nói xong, hắn đi thẳng ra cửa không quay đầu lại…

Ngực Hoàng Phủ Hoài Hàn phập phồng vì tức giận, trong đôi mắt màu tím đậm tràn ngập sát khí, xem ra, kế hoạch không thể kéo dài hơn nữa. Chuyện này phải giải quyết sớm một chút, Tô Cẩm Bình kia cũng phải sớm diệt trừ, nếu không, không biết Dạ và Dật sẽ biến thành cái dạng gì!!!


Kẹt!
Cánh cửa Ngự thư phòng mở ra, Tô Cẩm Bình vẫn đang cúi đầu quét sân, nghĩ về việc nguyệt sự của mình, chợt thấy một đôi giày màu trắng lướt qua tầm mắt, cái nhìn nóng rực khóa chặt vào cơ thể mình, khiến nàng kinh ngạc ngẩng đầu, thấy ngay Hoàng Phủ Dật vừa bước từ Ngự thư phòng ra.

Nàng khẽ cười, chào:
Dật Vương, huynh về à?
Ngự thư phòng do những nhà thiết kế tài ba tạo ra, nên trong phòng có thể nghe được âm thanh bên ngoài, nhưng bên ngoài lại không thể nghe thấy tiếng động gì bên trong. Vì thế, dù vừa rồi Hoàng Phủ Hoài Hàn giận dữ phát ra tiếng động rất lớn, thì Tô Cẩm Bình ở ngoài này vẫn chẳng nghe thấy gì hết.

Hoàng Phủ Dật cười, gật đầu, không nói gì, bước nhanh vài bước xuống cầu tháng, quỳ xuống ngay ở bậc thang bạch ngọc cách đó không xa!

Á… Tô Cẩm Bình nhìn Hoàng Phủ Dật, lại nhìn cửa Ngự thư phòng đang đóng chặt, trong đầu nhảy ra một câu - huynh đệ nội chiến à? Sau đó nàng lại nhanh chóng lắc đầu, cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn này cũng quá độc ác, ngay cả đệ đệ ruột thịt của mình mà cũng phạt quỳ ngoài cửa, đúng là, độc nhất là lòng dạ đế vương!

Nàng nhìn cửa Ngự thư phòng, đoán chắc tạm thời cẩu Hoàng đế kia sẽ không đi ra, liền lén lút chạy xuống cầu thang nhìn Hoàng Phủ Dật:
Đồ đệ, huynh đắc tội gì với Hoàng huynh huynh thế? Không sao, bây giờ hắn đang ở trong Ngự thư phòng, không nhìn thấy huynh, huynh có thể lén đứng dậy, ngồi nghỉ một chút, chờ hắn đi ra, huynh lại quỳ tiếp!


Khóe miệng vị Vương gia nào đó co rút mạnh, nhìn dáng vẻ bí bí hiểm hiểm của nàng, sau đầu chảy xuống một giọt mồ hôi rất lớn, cười nói:
Không sao, không phải là Hoàng huynh phạt ta quỳ, là ý của ta!



Huynh điên à?
Tô Cẩm Bình bật kêu lên kinh ngạc.


Ta không điên! Cả đời này, ta chưa từng tỉnh táo như bây giờ!
Hắn vội nói, vẻ phóng khoáng, tiêu dao trong mắt như tan đi. Cho tới bây giờ, hắn cũng chưa từng nhận thức rõ ràng mình muốn gì như vậy. Cũng có thể nói, Tô Cẩm Bình chính là ham muốn duy nhất của hắn gần hai mươi năm qua.

Thấy hắn đột nhiên trở nên kích động, Tô Cẩm Bình lại nghĩ, hình như quan hệ giữa nàng và Hoàng Phủ Dật cũng không phải là thân thiết lắm, không cần phải tranh cãi với hắn về điều này. Vì vậy, nàng cầm chổi quay lại trước cửa Ngự thư phòng, tiếp tục nghĩ chuyện của mình.


Hoàng thượng, xin ngài bớt giận, dù sao Dật Vương điện hạ cũng còn trẻ, gặp được cô nương mình thích mới phản ứng như thế. Tuyệt đối không phải là có ý đối đầu với ngài đâu ạ!



Trẻ tuổi à? Qua đông chí đã hai mươi rồi, còn trẻ gì nữa? Nó còn định coi trời bằng vung như thế đến bao giờ? Nó nghĩ quỳ trước cửa thì trẫm nhất định sẽ thỏa hiệp sao? Hừ, lần này trẫm phải cho nó một bài học, thích quỳ, trẫm cho nó quỳ đủ thì thôi!
Lúc này Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng quá tức giận, không muốn nghe Tiểu Lâm Tử khuyên can nữa.

Thấy hắn như vậy, Tiểu Lâm Tử không tiện nói thêm gì. Có điều, Dật Vương điện hạ luôn ra vẻ bất cần, không màng gì hết, nhưng lần này lại có vẻ rất kiên quyết khiến gã cũng hơi lo lắng.

Mặt trời dần lặn ở hướng Tây, hôm nay coi như Tô Cẩm Bình đã quét sân xong, vội vàng định quay về hỏi Thiển Ức chuyện nguyệt sự của mình. Đi tới bên cạnh Hoàng Phủ Dật, thấy ánh mắt nóng rực của hắn nhìn mình chằm chằm, đôi môi đỏ mọng của nàng hơi giật giật, cuối cùng cũng nói được gì. Thôi đi, việc riêng của huynh đệ nhà người ta, mình quan tâm làm gì chứ, nàng cũng không phải con gà mẹ thích quản tất cả mọi việc linh tinh như cái tên Hoàng Phủ Hoài Hàn kia:
Ta về đây, huynh nghĩ thông suốt rồi thì mau đứng lên đi. Hoàng huynh của huynh không có tình người như vậy, huynh có quỳ đến chết ở đây hắn cũng không có cảm giác gì đâu!



Tô Cẩm Bình, ngươi nói cái gì hả?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn đang định quay về điện Dưỡng Tâm, nghe thấy ngay mấy lời to gan lớn mật của cô nàng kia!

Cô nàng nào đó cứng đờ người, quay đầu sang, gượng cười nói:
Ha ha, Hoàng thượng, ý nô tỳ là, ngài không có tình người, vì ngài là rồng, là con trời cơ mà, là tình rồng mới đúng! Nô tỳ cáo lui!
Tình rồng, tức là tình súc sinh ấy, ối chà!!! Nói xong, nàng vội vàng xách chổi chạy mất…

Chỉ để lại một làn khói bụi ngập trời, tốc độ đó, khiến người khác không thể theo kịp!

Hoàng Phủ Hoài Hàn lạnh lùng nhìn theo bóng nàng một lúc lâu, lại nhìn Hoàng Phủ Dật quỳ gối trước cửa, hừ lạnh một tiếng rồi phẩy tay áo bỏ đi…



Quay về cung Cảnh Nhân, việc đầu tiên Tô Cẩm Bình làm là chạy vội đến Thiên điện tìm Thiển Ức. Lúc này, Thiển Ức đang thu dọn y phục, vì cô nhớ rõ mấy hôm trước tiểu thư có nói, chuẩn bị trốn khỏi cung. Tuy không biết tiểu thư nói thật hay đùa, nhưng cứ chuẩn bị trước một chút sẽ tốt hơn!


Thiển Ức, ta hỏi em một chuyện!
Nàng đẩy cửa ra, đột ngột hỏi.


Tiểu thư, người hù chết em!
Thiển Ức vỗ ngực, xoay người lại, mặt đầy vẻ hoảng hốt. Tiểu thư bây giờ lúc nào cũng xuất quỷ nhập thần, đi đường còn không có tiếng động, lại thường xuyên đột ngột lên tiếng, khiến cô sợ chết khiếp đi được.


Thiển Ức, nguyệt sự tháng trước của ta là ngày nào?
Ngàn vạn lần đừng như nàng nghĩ nhé, nếu thực sự như thế, thì rất đáng sợ huuhhu!

Thiển Ức gãi gãi đầu, nhớ lại một chút rồi nói:
Tiểu thư, nguyệt sự tháng trước của người, là vào giữa tháng!
Có điều, không phải nguyệt sự của tiểu thư luôn không đều sao, đột nhiên tiểu thư hỏi chuyện này làm gì?

Giữa tháng! Tô Cẩm Bình cảm thấy như bị năm tia sét giáng thẳng vào đầu! Giữa tháng là ngày mười lăm, mười sáu, hôm nay đã là ngày hai mươi bảy, mẹ kiếp, giờ mà nói mình không mang thai cũng chẳng ma nào tin được:
À, ta biết rồi! Thiển Ức, em có biết cung nữ mà mang thai sẽ có kết cục thế nào không?



Bị tùng xẻo ạ! Tiểu thư, người hỏi điều này làm gì? Đợi đã, cái gì cơ? Không phải là người mang thai đấy chứ?
Thiển Ức há hốc mồm, nắm tay nhét vào miệng cắn, mặt vô cùng sợ hãi.

Tô Cẩm Bình khổ sở khẽ gật đầu, sau đó quay đi, bước về phía phòng mình…

Vừa vào phòng, nàng nhìn xuống bụng mình, không biết vì sao, hôm nay cứ cảm thấy bụng to hơn mấy hôm trước một chút. Cô nàng nào đó sụt sịt mũi, đau lòng không kìm nén được, quả nhiên nàng có thai rồi!

Thiển Ức như bị sét đánh, ngẩn người nhìn theo bóng nàng. Cô thấy hơi khó hiểu, dù là đại phu có y thuật cao siêu tới đâu, cũng phải một tháng mới xác định được là có mang thai hay không chứ? Hay tiểu thư có bản lĩnh tiên đoán trước? Nhưng mà… tiểu thư đã nói mình có thai thì chắc không sai đâu nhỉ?

Đến khi cô chạy vào phòng chính, muốn bàn bạc với tiểu thư một chút xem nên xử lý chuyện này thế nào, thì thấy tiểu thư nhà cô đang nằm trên giường, đắp chăn kín mít, chỉ lộ một đôi mắt ra ngoài, một loạt sọc đen chảy dài sau gáy cô:
Tiểu thư, người đang làm cái quỷ gì thế này?



Ta có thai, là phụ nữ có thai, ta phải chăm sóc bảo vệ thật tốt cơ thể của mình!
Nàng trả lời rất hiển nhiên.

Khóe miệng cô giật điên cuồng, làm gì có phụ nữ có thai nhà nào lại đi quấn kín mít nằm ngủ trên giường giữa ban ngày ban mặt thế này chứ? Tiểu thư nhà cô đã từng nhìn thấy
phụ nữ có thai
rồi sao? Cô bước tới vài bước, do dự một chút, rồi hỏi:
Tiểu thư, chuyện này người định làm thế nào?


Làm thế nào bây giờ? Làm thế nào? Nàng cũng không biết:
Ta chưa nghĩ ra!



Vậy… vậy… người có định tới nói cho cô gia biết không?
Việc này vẫn nên để cô gia biết thì hơn chứ?

Nhắc tới Bách Lý Kinh Hồng, Tô Cẩm Bình thoáng trầm mặc. Tuy nàng rất tùy tiện, đôi khi còn có vẻ điên điên khùng khùng, không giống con gái bình thường, nhưng mục tiêu cuộc sống của nàng, cũng chỉ hy vọng có người quan tâm, có người nâng niu cưng chiều mà thôi. Sáng nay, tuy hắn cứu nàng từ tay Lãnh Tử Hàn, nhưng biểu hiện sau đó của hắn lại khiến nàng rất bất mãn, dù biết đó là bản tính vốn có của người đó, nhưng trong lòng nàng vẫn cảm thấy không thoải mái. Dù bọn họ đã thân mật đến như vậy, mà người đó hình như cũng chẳng mấy quan tâm đến nàng, đúng không? Suy nghĩ này khiến nàng vô cùng chán nản, còn cảm thấy hơi chua xót nữa. Thật ra, cũng không nói rõ được là cảm giác thế nào, chỉ thấy vô cùng khó chịu!!!

Nhìn vẻ mặt chăm chú chờ nghe câu trả lời của Thiển Ức, nàng nghiêm mặt, lạnh lùng nói:
Đây là chuyện của ta, không liên quan gì tới hắn!



Á…
Thiển Ức hơi sững sờ, không phải sáng sớm nay còn tốt lắm sao? Nhưng nhìn sắc mặt nàng như vậy, cô cũng không dám hỏi lại nữa, do dự một lúc, Thiển Ức liền lui ra ngoài, đi nhận cơm chiều của họ. Dù sao thì cũng không thể để tiểu tiểu công tử hay tiểu tiểu thư bị đói được!

Ăn cơm tối xong, Tô Cẩm Bình lại chui vào trong chăn. Thiển Ức nhìn nàng, hỏi:
Tiểu thư, tối nay người không đi vườn lê ạ?



Không đi!
Nhớ đến chuyện hôm nay hắn chẳng thèm an ủi mình được câu nào, cứ thế quay đi là nàng lại tức điên! Đi làm gì chứ, nàng coi hắn như bảo bối, hắn lại coi nàng như cây cỏ, chưa biết chừng, trong lòng hắn thật ra còn chẳng hề muốn nhìn thấy mình chút nào, cảm thấy mình rất phiền phức ấy chứ. Tô Cẩm Bình càng nghĩ lại càng cảm thấy mọi chuyện đúng là như vậy.


À!
Cô cúi đầu đáp, sau đó bê bát đĩa ra ngoài, trong lòng vô cùng buồn bực, hay là hai người này cãi nhau?

Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, chỉ còn một mình Tô Cẩm Bình nằm trên giường, nhìn lên đỉnh màn, càng nghĩ càng cảm thấy mũi cay xè. Cả đời nàng từ trước tới giờ chưa từng dùng hết tim hết phổi đối xử với một người nào như thế, kết quả là mình xảy ra chuyện, người ta còn chẳng thèm an ủi lấy một câu nào! Rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, Tô Cẩm Bình thầm chửi rủa mình trong lòng, mày là đồ ngu ngốc! Bị người ta coi thường!

Nàng chớp chớp mắt thật mạnh, gạt hết hơi nước trào lên trong mắt đi. Từ sau khi bố mẹ nuôi mất, nàng không hề rơi một giọt nước mắt nào nữa, bây giờ cũng tuyệt đối không thể ngoại lệ được. Sát thủ phải máu lạnh, nếu còn rơi nước mắt, tức là máu vẫn chưa đủ lạnh! Nếu còn có nước mắt, chứng tỏ lưỡi đao của mình đã cùn, nàng tuyệt đối không thể chấp nhận mình như vậy được!

Trong lòng nàng đang ngổn ngang trăm mối tơ vò, đột nhiên lại nghe được tiếng bước chân rất nhẹ truyền tới, ngay sau đó, cửa bị đẩy ra.

Nàng quay đầu, vừa nhìn thấy người đang đứng ở cửa, nàng đã ngẩn cả người! Sao hắn lại đến đây?

Ánh hoàng hôn nhuộm đỏ chân trời, những tia nắng cuối ngày đỏ rực chiếu xuyên qua đám mây, phủ lên bộ xiêm y tuyết trắng của người nọ, khiến cho dung nhan lạnh lùng tuyệt trần của hắn như thấm đượm sinh khí của con người hơn. Thời khắc này, người nọ đang đứng ở cửa, đôi mắt không có tiêu cự nhìn về phía nàng ở trên giường, nhẹ giọng nói:
Nàng ốm sao?


Tô Cẩm Bình vẫn ngẩn người, không kịp nghĩ xem vì sao hắn lại chạy tới đây, đột nhiên nghe hắn hỏi vậy, nàng vội đáp:
À, ừ bệnh, à, không phải, không phải!
Mang thai đâu phải là bệnh nhỉ?


Ừ.
Lại một tiếng đáp thản nhiên, dường như không hề quan tâm.

Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút, nàng đã quen với cái kiểu đó của hắn rồi, thật đấy! Chỉ là, có ai có thể nói cho nàng biết vì sao người này lại đột ngột xuất hiện ở đây không? Còn nữa, có ai có thể nói cho nàng biết, vì cái lông gì mà người này vừa bước vào, tâm trạng vốn đang chìm dưới đáy vực của nàng lại nhảy nhót bay lên một cách chết tiệt thế này không? Đây là cái tình trạng quái quỷ gì thế chứ?!


Sao huynh lại tới đây?
Không biết vì cái lông gì mà hắn tới đây, vậy thì tự hỏi luôn đi.


Tới đón nàng.
Nói xong, đầu hắn hơi quay đi, mặt hơi đỏ lên.

Khóe mắt nàng giật giật, nghiêng người sang, ngẩng đầu dậy hỏi hắn:
Đón ta? Hôm nay huynh đổi tính đấy à?
Hay hắn biết tối nay nàng không định tới?


Lãnh Tử Hàn, không an toàn!
Chỉ có sáu chữ đơn giản, hai câu nói đã nói rõ ràng nguyên nhân. Khi nàng làm việc dưới mí mắt của Hoàng Phủ Hoài Hàn thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì, nhưng buổi tối là lúc phòng thủ của hoàng cung lơi lỏng nhất. Nếu Lãnh Tử Hàn lại tới, mà hắn không ở đó… Vì vậy, hắn đi thẳng tới đây để đón nàng.

Vừa nghe mấy từ này, cảm giác cay mũi của Tô Cẩm Bình lại quay về, thì ra người này đang nghi ngờ nàng… Nàng sụt sịt mũi, cố gắng đè nén cảm giác uất ức trong lòng xuống, chui đầu vào chăn, buồn bực nói:
Hôm nay ta không muốn đi!
Có lẽ nàng phải dành thời gian suy nghĩ kỹ càng về quan hệ của bọn họ. Nàng cũng không muốn mình lại biến thành mấy cô nàng óc heo khổ sở vì tình trong tiểu thuyết đâu!


Ừ, vậy ta ở lại, cũng giống nhau thôi!
Hắn thản nhiên nói, giọng điệu vẫn vô cùng lạnh lùng, không thể nhận ra được chút cảm xúc khác thường nào.

Cái gì? Nàng trợn trừng mắt nhìn hắn, cứ như hôm nay là lần đầu tiên nàng biết hắn vậy. Có điều, hôm nay hắn cũng quá khác thường mà:
Huynh… vẫn không ngủ được sao?
Hừ, nàng thành thuốc ngủ của người ta à!!!


Nàng đã nói, sẽ đối xử rất tốt với ta mà!
Hắn không trả lời câu hỏi của nàng, chỉ lặp lại câu nàng nói hôm qua, cũng như ngầm thừa nhận, nhưng bất chợt nhìn thấy ánh nước trong mắt nàng, hắn lại hơi giật mình:
Nàng, sao thế?


Nàng nhướng mày, cái người này, chỉ biết lấy câu nói của nàng ra lấp liếm thôi! Nghe thấy câu hỏi của hắn, nàng lại hơi ngạc nhiên:
Cái gì mà ta làm sao?


Hắn im lặng một chút, rồi khẽ nói:
Không có gì!
Là vì hắn sao? Vì sáng nay hắn quá lạnh nhạt à?! Nhưng mà… trước giờ hắn vẫn thế mà! Ngay sau đó, tâm trạng của hắn lại chùng xuống, có lẽ… là vì… cái người tên
Yêu Vật
kia!


Tiểu thư, nô tỳ…
Thiển Ức vừa đẩy cửa vào, thấy ngay trong phòng có thêm người khác. A…
Cô… cô gia!
Cô ấp úng lên tiếng chào.

Tiếng
cô gia
này khiến cả hai người kia không hẹn mà cùng quay đầu đi, mặt hơi nóng lên.

Nhìn cả hai người, Thiển Ức khẽ nhíu mày, cô nghĩ chuyện kia vẫn nên để cô gia biết thì hơn, nên không cần xin ý kiến Tô Cẩm Bình, nói thẳng:
Chuyện đó, cô gia, có một việc nô tỳ phải nói cho ngài biết, là về chuyện tiểu thư có…
thai! Nhưng còn chưa dứt lời, Tô Cẩm Bình ở trên giường đã nhảy dựng lên!


Này này này, chúng ta mau đi thôi!
Còn đang mặc trung y mà nàng đã đứng bật dậy kéo Bách Lý Kinh Hồng đi. Đùa đấy à, nàng vẫn chưa định nói cho hắn biết đâu! Nói xong, ánh mắt nàng nhìn Thiển Ức đầy uy hiếp.

Thiển Ức sợ đến run người, lại nhìn Bách Lý Kinh Hồng, không dám nói nữa:
Tiểu thư, người mặc quần áo vào đã rồi hãy đi!
Nói xong, Thiển Ức ôm mặt chạy vội ra ngoài, tuy danh tiết này nọ của tiểu thư nhà cô đã không còn, nhưng nha hoàn như cô vẫn còn rất thuần khiết mà!

Nàng lẳng lặng mặc quần áo, liếc nhìn hắn:
Đi thôi!


Hắn cảm thấy hôm nay nàng hơi khác, hình như Thiển Ức cũng muốn nói gì đó, nhưng hắn cũng không hỏi gì, chỉ khẽ gật đầu, hai người cùng đi về vườn lê. Thị vệ qua lại rất nhiều, nhưng với thân thủ của hai người này, thì cứ như đi dạo chỗ không người vậy, hoàn toàn không có chút áp lực, về tới tận vườn lê.


Nàng không vui.
Không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Hắn rất hiếm khi nhìn thấy nét mặt này của nàng, dù không thể hiện rõ, nhưng từ thần sắc của nàng cũng có thể đoán ra được là nàng không vui.


Đúng vậy!
Làm gì có ai vô duyên vô cớ mang thai mà vui được chứ, hơn nữa, cha đứa nhỏ dường như còn chẳng quá nhiệt tình, hào hứng gì với mẹ đứa nhỏ nữa!

Hắn nhẹ nhàng bước tới trước mặt nàng, trầm lặng. Nàng không vui, là vì không muốn đến đây sao? Một lúc lâu sau mới nói:
Sau này, nếu không muốn đến, thì đừng đến đây.
Giọng nói của hắn lạnh tanh, cứ như hoàn toàn không thèm để tâm, cũng chính giọng điệu thờ ơ này, khiến Tô Cẩm Bình nản lòng vô cùng!

Nàng cúi đầu, một lúc lâu sau, rốt cuộc không thể nhịn được nữa, ngẩng đầu gào lên với dung nhan như thần tiên của hắn:
Chẳng lẽ huynh không hỏi được một câu vì sao ta không vui sao? Vừa mở miệng đã nói không muốn đến thì đừng đến. Chẳng lẽ huynh không muốn biết vì sao ta không muốn đến sao? Mẹ kiếp, cưỡng cũng cưỡng rồi, ngủ cũng ngủ rồi, không muốn bà đây chịu trách nhiệm thì huynh cũng có thể nói thẳng ra, huynh cứ thờ ơ không nóng không lạnh như vậy rốt cuộc là có ý gì chứ?!


Nàng giận dữ nói một tràng dài, ầm ầm trút xuống đầu hắn! Đôi mắt không có tiêu cự của hắn lẳng lặng nhìn nàng, đôi môi mỏng phun ra được mấy từ:
Nàng... giận à?
Vì hắn sao? Vì hắn không quan tâm nàng, còn vì hắn độc đoán, chủ quan kết luận như thế?


Không!
Nàng nghiến răng nghiến lợi đáp! Sau đó, chính Tô Cẩm Bình cũng ngẩn người, nàng làm sao thế này? Bản thân nàng chưa từng thế này bao giờ, người ta có quan tâm mình hay không là quyền tự do của người ta, nàng có quyền gì mà can thiệp vào, có lý do gì để tức giận chứ? Tức giận là tối kỵ đối với một sát thủ, nhưng hôm nay nàng lại giận dữ một cách kỳ quái, còn hờn dỗi nữa chứ!

Đang định nói gì để kéo lại một chút hình tượng của mình, thì mùi hương tuyết liên bỗng xộc vào mũi, nàng bị người kia ôm vào lòng. Không kéo mạnh, nhưng lại rất nhanh, cảm giác lạnh như băng cũng khiến nàng giật mình, mặt hơi đỏ hồng lên, mẹ kiếp, chuyện gì thế này?


Đừng giận dữ, được không?
Giọng nói vẫn rất lãnh đạm, trong trẻo, giống như vầng trăng treo trên chín tầng trời, không thể nghe ra cảm xúc trong đó.


Đã nói là không giận còn gì!
Nàng đáp rất nhanh, nhưng lại không đủ khí thế, trong lòng còn hơi chột dạ, cái người này, nói chuyện thì cứ nói đi, tự dưng lại ôm nàng làm gì?

Nghe nàng nói vậy, hắn khẽ cười, tiếng cười trong trẻo như khúc nhạc tiên, hư vô mờ ảo, những lại cực kỳ êm tai, nhẹ nhàng chạm vào màng nhĩ người nghe, khiến người ta thoải mái tới kỳ lạ:
Nàng nói không giận, thì coi như không giận vậy.



Huynh thôi cái trò này đi nhé! Bà đây không sa vào mỹ nhân kế đâu, buông ra!
Miệng thì nói là không sa vào mỹ nhân kế, nhưng thật ra đã bị người ta làm cho mê muội đến điên đảo cả thần hồn rồi, cái tên này, tối rồi còn cười mê người như thế làm gì chứ, không phải là muốn dụ dỗ nàng làm mấy chuyện không hay ho gì kia sao?


Mệt rồi, đi ngủ thôi.
Dứt lời, hắn đặt người trong lòng lên giường, tung chăn ra, phủ lên người cả hai. Bị hắn ôm chặt vào lòng, cô nàng nào đó vốn rất tức tối, muốn phản công, kết quả là một câu nói trong trẻo truyền ra từ miệng hắn, khiến mọi động tác của nàng đều dừng lại:
Nàng đã nói, sẽ đối xử rất tốt với ta.


Vì thế, Tô Cẩm Bình nhụt chí tức thì, dù sao cũng là nàng sai trước mà! Nàng không nhúc nhích, rúc vào lòng hắn, trong lòng thầm chảy nước mắt, nàng làm gì nên tội thế này!!!!

Mùi hương tuyết liên nhàn nhạt bay vào mũi, vô cùng dễ ngửi, dần dần, tâm trạng nóng nảy của cô nàng nào đó cũng bình tĩnh lại, dựa vào ngực hắn, chậm rãi nói:
Ta... ta có thai...


Vòng tay ôm nàng chợt cứng đờ, một cảm giác thê lương tràn ngập cả cơ thể hắn, câu hỏi
là của ai
đang định thốt ra, bị hắn cưỡng ép đè xuống. Là của ai, Lãnh Tử Hàn, Hoàng Phủ Dạ, hay là Yêu Vật? Dù của ai thì cũng không thể nào là của hắn. Thời khắc này, hắn thậm chí còn có cảm giác vạn mũi tên vừa xuyên qua tim mình khiến máu thịt lẫn lộn...


Này, Bách Lý Kinh Hồng, sao huynh sắp làm cha rồi mà cũng không thèm nói gì thế? Có phải huynh không thể chấp nhận được chuyện mình đột nhiên trở thành cha không? Thật ra ta cũng không thể tiêu hóa nổi chuyện mình sắp làm mẹ! Nhưng sự thật là thế, Thiển Ức nói nguyệt sự tháng trước của ta là giữa tháng, nhưng tháng này đã sắp hết tháng rồi mà còn chưa tới nữa, còn xảy ra chuyện trời ơi kia với huynh! Hơn nữa, hơn nữa, ta vừa mới phát hiện ra, hình như bụng ta to hơn rồi, hu hu hu... Huynh nói xem, chúng ta có muốn đứa bé này không?
Tô Cẩm Bình nhanh chóng nói hết những lời mình muốn nói, sau đó vểnh tai chờ câu trả lời của hắn. Trong tiềm thức, nàng vẫn rất muốn biết hắn có muốn có đứa bé này hay không.

Nghe nàng nói vậy, đôi môi mỏng của hắn lặng lẽ run lên một chút. Giữa tháng trước có nguyệt sự, dù có mang thai thì cũng mới chỉ một tháng, bụng làm sao đã to ra được? Phân tích mấy lời nàng vừa nói xong, hắn mới biết, chẳng qua là nàng chưa thấy nguyệt sự tới, nên mới suy đoán lung tung thôi! Câu hỏi cuối cùng của nàng khiến hắn hơi sững lại, đôi môi mỏng cong lên một nụ cười nhẹ không rõ là cảm xúc gì:
Muốn.


Đã vậy, không phải là mình phải nghĩ cách làm cho nàng mang thai thật hay sao?

Cô nàng nào đó nghe xong, cảm thấy tâm trạng sáng sủa lên nhiều, vuốt ve cái bụng phẳng lì của mình theo bản năng, đắc ý nói:
Vậy huynh nói xem, có phải sau này huynh nên đối xử tốt với ta một chút không? Nếu không, bà đây sẽ tiêu diệt con của huynh!



Được!
Hắn thản nhiên đáp, đôi mắt xám bạc như ánh trăng tràn ngập ý cười, thậm chí còn giấu đi vẻ dịu dàng hiếm có.

Tô Cẩm Bình đang định nói gì đó, thì một tiếng
ầm ầm
vang lên! Một luồng sáng lóe lên trên không trung, đã cuối thu rồi mà trời vẫn còn sấm sét! Nàng đột nhiên trắng bệch mặt, lao vào lòng hắn, cơ thể còn hơi run lên. Sợ những ngày mưa bão, đây là nhược điểm duy nhất của nàng, vì quá khứ mà nàng không hề muốn nhắc tới kia.

Cảm giác được sự sợ hãi của nàng, hắn ôm chặt nàng hơn:
Đừng sợ, có ta ở đây.


Nàng thật sự không ngờ, một kẻ kiêu ngạo như tên này lại có thể nói được câu đó! Có điều, nàng không thể phủ nhận rằng, những lời đó khiến nàng vô cùng yên tâm, lẳng lặng chui sát vào lòng hắn hơn. Có lẽ, chuyện mình bất cẩn ăn mất người này, thật ra cũng không tính là chuyện xấu lắm nhỉ.

...


Hoàng thượng, trời mưa ạ!
Mặt Tiểu Lâm tử đầy vẻ lo lắng, lên tiếng nhắc vị đế vương sắc mặt lạnh lùng kia.


Nó vẫn quỳ à?
Đương nhiên hắn muốn hỏi Hoàng Phủ Dật. Nhưng Tiểu Lâm tử không cần nói thì hắn cũng đã biết đáp án, bằng sự hiểu biết của hắn đối với tên nhóc thối kia, thì chắc chắn nó vẫn còn quỳ.

Tiểu Lâm Tử khẽ gật đầu, sau đó vội cúi thấp đầu xuống, không dám nhìn sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn. Lần này Dật Vương điện hạ thật sự chân thành, mà Hoàng thượng dường như cũng thực sự tức giận...

Đôi mày rậm hơi nhướng lên, nhìn ra ngoài cửa sổ. Từng giọt mưa thi nhau trút xuống, đôi môi lạnh lùng mím chặt, cuối cùng bước nhanh ra khỏi điện Dưỡng Tâm!

Tiểu Lâm Tử vội vàng đưa đám hạ nhân chạy theo, che ô cho hắn đi ra ngoài. Hoàng Phủ Hoài Hàn bước nhanh từng bước, đến khi còn cách Ngự thư phòng một đoạn, thì hắn dừng lại từ rất xa, mái tóc đen được cột bằng long quan màu tím đậm xõa xuống bờ vai, dung nhan lạnh lùng như bùng cháy lên những ngọn lửa nhỏ, lẳng lặng nhìn người đang thẳng lưng quỳ trước cửa Ngự thư phòng kia. Từng giọt mưa thi nhau quất vào người hắn ta, xiêm y màu trắng đã ướt sũng từ lâu, mà ngay cả cây sáo ngọc luôn được chủ nhân giữ gìn, nâng niu cũng như mất đi ánh sáng thường ngày.

Tiểu Lâm Tử che ô cho Hoàng Phủ Hoài Hàn, lén nhìn sắc mặt hắn, thận trọng nói:
Hoàng thượng, hay là để Dật Vương đứng lên đi ạ, cuối thu rồi còn mưa to thế này, nếu nhiễm phong hàn thì...


Đôi mắt màu tím đậm như bùng lửa, nhíu mày nhìn chằm chằm Hoàng Phủ Dật, cuối cùng hừ lạnh một tiếng, quay người đi:
Nó muốn quỳ cứ để cho nó quỳ!


Tiểu Lâm tử vội vàng đuổi theo, cũng không dám khuyên thêm nữa...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần.