Chương 81: Bách lý kinh hồng, huynh to gan thật!!!
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 5828 chữ
- 2021-12-31 05:25:18
Sảy thai à?! Khóe miệng mọi người đều co rút không kìm nổi, Hạ Đông Mai lại sợ đến mức bịt chặt miệng mình, Tô Cẩm Bình mang thai á?!
Hoàng Phủ Hoài Hàn đi đến bên
tử thi
đang nằm trên mặt đất, khóe môi lạnh băng hơi run lên. Một tháng trước, Tô Cẩm Bình vào cung tham gia tuyển phi, mà tất cả những người con gái tham gia tuyển phi, trước đó đều phải nghiệm thân xem có phải là xử nữ hay không, vậy mà nàng vào cung có một tháng ngắn ngủi đã - sảy thai à?!
Hắn cảm thấy thực sự không biết phải nói gì, mà người nằm trên mặt đất cũng không hề nhúc nhích, giống như đã hôn mê thật vậy. Vị Hoàng đế nào đó giơ ‘chân rồng’ cao quý ra, đá đá nàng vài cái, giọng nói lạnh lùng như vừa bước ra từ hầm băng, lên tiếng đầy vẻ thiếu kiên nhẫn:
Tô Cẩm Bình! Ngươi đứng lên cho trẫm!
Tô Cẩm Bình nằm trên mặt đất, nhắm chặt hai mắt, bỗng cảm thấy có gì đó hơi kỳ quái. Không phải bình thường sảy thai đều ngất xỉu sao? Sao nàng vẫn còn ý thức nhỉ?! Hơn nữa, Hoàng Phủ Hoài Hàn đá nàng, nàng vẫn tỉnh táo cảm nhận được! Hay là nàng bị đá nên mới tỉnh dậy? Nghĩ vậy, nàng liền tức tối mở mắt, rồi nheo lại nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn:
Không được đá, vì sao ngay cả chuyện bà đây ngất xỉu mà ngươi cũng muốn quấy rầy chứ?!
Quát xong, nàng lại nghiêng đầu ngã xuống, tiếp tục nhắm mắt lại!
Khóe miệng vị Hoàng đế nào đó co rút mạnh, suýt thì ngã nhào xuống đất! Hai người Tiểu Lâm Tử và Hạ Đông Mai đứng bên cạnh cũng phải quay sang đỡ nhau, cố gắng đứng vững!
Tô Cẩm Bình! Ngươi mau cút lên cho trẫm!
Hắn gầm lên một tiếng! Cô nàng chết tiệt này, đang yên đang lành đi nằm lăn ra trước cửa Ngự thư phòng đã đành, lại còn dám to gan lớn mật quát mình, đúng là không muốn sống nữa rồi!
Tiếng gầm này khiến nóc Ngự thư phòng cũng phải rung lên vì chấn động, chim chóc ở quanh cửa đều kinh hoàng bay mất!
Mà Tô Cẩm Bình cũng nghe rõ ràng từng tiếng, từng tiếng một. Nàng hơi bực bội, sao nàng vẫn nghe thấy nhỉ? Chẳng lẽ mình không ngất xỉu à?! Nàng nheo mắt thành một đường chỉ, rồi chầm chậm mở ra, trong ánh mắt mơ mơ màng màng là gương mặt như ướp lạnh của vị Hoàng đế kia, a…
Ngay sau đó, dưới ánh mắt vô cùng âm u và lạnh lẽo của vị Hoàng đế nào đó, nàng chậm rãi đứng dậy, bụng vẫn đau quặn lên từng cơn. Nàng ôm bụng, nước mắt lưng tròng nhìn đối phương nói:
Hoàng thượng, nô tỳ sảy thai thật rồi, khó chịu chết mất, ngài tạm thời tha cho nô tỳ được không?
Nói xong nàng còn sụt sịt mũi, nhìn vô cùng đáng thương.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nhướng mắt, đây là lần đầu tiên hắn thấy cô gái này có vẻ mặt như vậy, nhìn rất giống có chuyện thật, cứ như là sảy thai thật ấy. Hắn còn chưa kịp nói gì, Hạ Đông Mai đã chạy vội lên kéo tay áo Tô Cẩm Bình:
Hoàng thượng, gần đây đầu óc Tô Cẩm Bình hơi rối loạn, nên mới nói năng linh tinh, nàng không mang thai đâu ạ!
Nếu mang thai thật sẽ là tội chết, sẽ bị lăng trì đó!
Đương nhiên Tô Cẩm Bình biết cô ấy có ý tốt, nhưng cơn đau của nàng càng lúc càng rõ ràng, thậm chí còn có cảm giác đau đến mức đứng không nổi nữa, ánh sáng của tình mẫu tử như tỏa ra từ người nàng, mũi cay xè, thật sự rơi nước mắt:
Hoàng thượng, xin ngài cứu mẹ con chúng ta đi! Nô tỳ biết mình không nên suốt ngày đối đầu với ngài như vậy, nhưng đứa bé không có tội tình gì mà!
Nói xong, nàng càng khóc đến đau lòng, khổ sở hơn, đôi môi đỏ mọng còn thường phát ra những tiếng
hu hu
nho nhỏ.
Một vạch đen to tướng sổ thẳng xuống sau gáy Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhìn cô nàng đang khóc đến đứt gan đứt ruột, khóc như cha mẹ chết ở trước mặt kia, khóe miệng hắn run rẩy nói:
Tô Cẩm Bình, rốt cuộc ngươi có biết mình đang nói gì không hả?
Cứu mẹ con họ à? Đứa bé không có tội tình gì sao?
Soạt
một tiếng, Tô Cẩm Bình quỳ sụp xuống chân rồng của hắn, to giọng kêu lên:
Hu hu hu… Hoàng thượng, xin ngài cứu con ta đi, tuy ta cũng không mong có đứa bé này, nhưng dù sao nó cũng là máu mủ ruột thịt của ta mà! Hu hu hu…
Tô Cẩm Bình vừa khóc vừa cố gắng kìm nén lửa giận đang bốc lên tận trời xanh của mình, đang yên đang lành làm sao có thể sảy thai được, nhất định có người hại nàng!
Nhìn nàng khóc đau đớn như vậy, hoàn toàn không giống giả vờ, trong lòng Hoàng Phủ Hoài Hàn thoáng nghi hoặc, nhướng mày nói:
Tô Cẩm Bình, có phải ngươi nhầm lẫn gì không?
Hả? Nhầm gì chứ? Tô Cẩm Bình ngẩn người ra một chút, trên khuôn mặt nhỏ nhắn đầy nước mắt. Đây là lần đầu tiên nàng khóc suốt mười mấy năm quá, tấm lòng của người mẹ dành cho con mình quả nhiên là thật nhất. Một lúc lâu sau, nàng sụt sịt mũi, lại khóc ầm lên:
Hoàng thượng, nô tỳ không nhầm mà! Nô tỳ không nhầm một chút nào hết! Van xin ngài, từ nay về sau, nô tỳ sẽ không bao giờ đối đầu với ngài nữa, cũng không bao giờ… thầm mắng ngài là cẩu Hoàng đế, Chu lột da nữa… nô tỳ…
Khóc đến lúc này, tự dưng nàng cảm thấy nhiệt độ quanh mình dần giảm xuống tới mức đóng băng! Tô Cẩm Bình mới giật mình nhận ra những lời mình vừa nói thực sự không ổn, thút thít thêm một lúc nữa, nàng khó khăn nuốt nước miếng xuống, ngẩng đầu nhìn gương mặt đen thui của vị Hoàng đế kia, lông tơ ở sống lưng dựng thẳng đứng…
Hoàng Phủ Hoài Hàn cười lạnh một tiếng, nhìn nàng một lúc lâu rồi nói:
Thì ra trong lòng ngươi luôn thầm mắng trẫm là cẩu Hoàng đế và Chu lột da à?
Gân xanh trên mu bàn tay hắn nảy lên bần bật, cứ như chỉ một giây sau đó thôi sẽ tung một chưởng đánh cô gái trước mặt mình đây bay đến tận chân trời vậy!
Khụ khụ, Hoàng thượng à, đó là một sự hiểu lầm xinh đẹp thôi, vì nô tỳ sốt ruột quá, nên mới nhất thời nói sai, ngài ngàn vạn lần đừng tưởng là thật ạ!
Nói xong, nàng vừa quỳ vừa lê lùi lại phía sau vài bước.
Hiểu lầm xinh đẹp à?
Khuôn mặt lạnh băng đen thui như cứt trâu vừa ra lò, thối hoắc, vô cùng nóng sốt!!!
À…
Nàng lại khó khăn nuốt nước miếng,
Đúng thế ạ, là sự hiểu lầm xinh đẹp, chà, xem kìa, sự hiểu lầm đó mới xinh đẹp làm sao… Hu hu hu, Hoàng thượng, nô tỳ biết sai rồi!
Nói được một nửa, nàng thật sự không chịu nổi khí lạnh toát ra từ người hắn, đành phải nhận lỗi.
Hắn hừ lạnh:
Ngươi mà cũng có lúc biết nhận sai cơ à?!
Không phải trước giờ cô gái này rất biết cách giả mù giả điếc à? Sao hôm nay lại ngoan ngoãn nhận lỗi thế?
Vâng, Hoàng thượng, nô tỳ biết sai rồi. Xin ngài nể tình nô tỳ trung tâm với Đông Lăng và ngài, thương tình nô tỳ đã biết nhận lỗi, mà truyền ngự y tới khám cho nô tỳ đi. Nô tỳ cảm thấy, chỉ một lát nữa thôi mình sẽ ngất xỉu mất!
Mặt Tô Cẩm Bình buồn rười rượi nói.
Tiểu Lâm tử và Hạ Đông Mai cứ như vừa được xem kịch, á khẩu đứng một bên nhìn Tô Cẩm Bình khóc lóc kể lể, sắc mặt các cung nhân khác ở cửa thì rất khác nhau, ánh mắt lại cùng nhìn về phía cô nàng nào đó, y như đang nhìn người điên vậy!
Vị Hoàng đế nào đó hít sâu vài hơi, nhớ tới mấy lời nàng vừa nói, trong lòng lại thầm trấn an mình, cô gái này vẫn còn tác dụng, vẫn còn tác dụng, dù tức giận cũng không thể giết nàng được! Một lúc sau, hắn mới lạnh lùng nói:
Tiểu Lâm Tử, mời ngự y đến đây!
Hắn có thể xác định mười phần mười rằng cô nàng này không sảy thai, còn máu kia thì… Nếu hắn không nhầm, đó là nguyệt sự phải không? Có điều, chính hắn hiểu rõ, nếu hắn không gọi ngự y đến đích thân nói cho cô nàng này nghe, thì nàng tuyệt đối sẽ không chịu thôi!
Hiện giờ chúng đại thần đều đang ở linh đường chịu tang, cho nên, muốn tìm một ngự y tới cũng không cần tốn nhiều công sức. Tiểu Lâm Tử đáp lời rồi chạy về phía hậu viện. Tô Cẩm Bình đang gào khóc cũng chuyển thành thút tha thút thít, nàng lau nước mắt trên mặt, nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn đầy vẻ cảm kích, không ngờ tên cẩu Hoàng đế này không phải chuyện gì cũng tệ, nghĩ vậy, bỗng bụng dưới nàng lại đau quặn lên! Nước mắt lại thi nhau rơi xuống… Tuy không phải nàng hoàn toàn chào đón đứa bé này, nhưng bây giờ có lẽ sẽ bị sảy thai khiến lòng nàng vô cùng khó chịu, chẳng lẽ đây là tình mẹ con trong truyền thuyết sao?
Khóe môi Hoàng Phủ Hoài Hàn run lên, nhìn nàng không nói gì, cảm xúc phức tạp trong lòng khiến hắn không thể nào nói rõ được, cô nàng này, đúng là đầu óc có bệnh mà!
Một lúc lâu sau, một ông lão mặc áo tang trắng chạy theo sau Tiểu Lâm tử tới:
Vi thần tham kiến Hoàng thượng!
Đứng dậy đi, xem bệnh cho cô gái này!
Hắn thờ ơ nói, không nghĩ là đúng.
Ngự y kia đáp:
Vâng!
rồi bước tới chỗ Tô Cẩm Bình. Tô Cẩm Bình vội đưa tay mình ra, nước mắt lưng tròng nhìn ông ta…
Vài sọc đen sổ thẳng xuống sau gáy ngự y, sau đó bắt mạch cho nàng, vừa bắt mạch vừa vuốt râu, vẻ mặt càng lúc càng kỳ quái chẳng hiểu ra sao. Ông ta thu tay lại, khó hiểu nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, vị cô nương này không có bệnh gì cả ạ!
Mạch vững vàng như bình thường, không có một chút dấu hiệu gì của bệnh tật, chỉ có một chút vấn đề duy nhất đó là đến nguyệt sự thôi.
Nói bậy!
Tô Cẩm Bình bực tức đứng dậy:
Rõ ràng là ta sảy thai, sao ông lại nói ta không có bệnh!
Sảy thai á? Ngự y kia cảm thấy sọc đen đan dày đặc sau đầu mình, khóe miệng run lên, ngay cả chòm râu cũng nhúc nhích:
Vị cô nương này, nếu ngay cả việc có phải sảy thai hay không, mà vi thần cũng không chẩn đoán được, thì vi thần đã không có tư cách gì làm việc trong viện thái y nữa rồi.
Vậy ta tự dưng đau bụng như thế là sao? Còn máu này nữa là chuyện gì chứ?
Nói tới máu, Tô Cẩm Bình còn định quay người cho ông nhìn thử, nhưng lại cảm thấy không ổn nên không quay ra.
Ngự y vuốt râu, nói:
Vị cô nương này, chẳng lẽ ngay cả nguyệt sự của mình mà cô nương cũng không biết sao?
Vừa rồi ở trước mặt Bắc Minh hoàng, biểu hiện của cô gái này đã thuyết phục hết cả đám người bọn họ, ông ta vốn nghĩ nàng vô cùng thông minh, cơ trí, không ngờ ngay cả một chuyện nhỏ như thế này mà nàng cũng hồ đồ như vậy.
Nguyệt… nguyệt sự?
Tô Cẩm Bình trợn mắt há hốc mồm nhìn đối phương, không phải nàng mang thai sao? Sao lại có nguyệt sự?
Hơn nữa, xin thứ cho bản quan nói thẳng, cô không chỉ không sảy thai, mà vẫn còn là xử nữ, căn bản không thể mang thai được!
Ông gằn từng tiếng rõ ràng, đập thẳng vào tai Tô Cẩm Bình. Thầy của ông là đệ tử cuối cùng của Quỷ Y, rất hiểu biết về phương diện này, vì thế, căn bản có thể khẳng định cô gái trước mặt mình là một xử nữ.
Hả?
Cô nàng nào đó há hốc mồm, dường như rất kinh ngạc.
Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng hơi kinh ngạc. Hắn biết đêm nàng trúng xuân dược, nàng và Bách Lý Kinh Hồng không xảy ra chuyện gì hết. Nhưng sau đó hai người này lại nhiều lần ngủ cùng nhau, cô nam quả nữ, trong tiềm thức hắn đã cho rằng quan hệ của họ không đơn thuần như vậy, nhưng nghe ngự y nói thế này… Thật sự khiến hắn có cảm giác như một đám mây u ám trong lòng đang tan ra, tâm trạng thoải mái hơn nhiều.
Nhìn nét mặt này của nàng, ngự y thực sự không biết phải nói gì. Chẳng lẽ trên đời này còn có người mà không biết mình có phải là xử nữ hay không nữa à?!
Sở dĩ cô thấy đau bụng không chịu nổi, là do đau bụng kinh mà ra, kê mấy thang thuốc điều dưỡng uống vào là tốt rồi!
Nói thì nói vậy, nhưng từ xưa đến nay, làm gì có cung nữ nào được đãi ngộ đến mức đau bụng kinh còn được kê thuốc uống chứ? Vì thế, chuyện này ngự y cũng chỉ nói cho có mà thôi.
Ai ngờ Hoàng Phủ Hoài Hàn lại lạnh lùng nói:
Lui xuống kê thuốc đi!
Hắn vừa dứt lời, Tiểu Lâm tử, Hạ Đông Mai và ngự y kia đều ngẩn ra, có phải Hoàng thượng đối xử với Tô Cẩm Bình này quá tốt rồi không? Vậy mà Tô Cẩm Bình kia còn ngẩn người đứng đó, không cả nói được một lời tạ ơn nào, đúng là có phúc không biết hưởng mà! Tuy trong lòng họ nhiều cảm xúc, nhưng cũng biết chuyện này bọn họ không nên nói xen vào. Ngự y nghe vậy, liền cung kính cúi người hành lễ, nói:
Vi thần tuân chỉ!
rồi lui xuống.
Người đang có phúc mà không biết hưởng kia, vẫn đứng ngây ra đó, đầu óc càng lúc càng trở nên mơ hồ, nàng không mang thai, vẫn là xử nữ, chứng tỏ nàng và tên kia chưa hề xảy ra chuyện gì cả, nhưng mà… nhưng mà… mấy chuyện lung tung rối loạn sau đó là thế nào? Đầu nàng như vừa bị người ta cầm gậy đập mạnh cho vài cái vậy, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì.
Cuối cùng, suy nghĩ của nàng dần trở nên rõ ràng hơn, những lời ngự y kia nói, chỉ làm bật lên một sự thật rằng - tên kia dám lừa nàng! Mà nàng, vua sát thủ thông minh cơ trí, chưa từng có bất cứ kẻ nào dám chơi tiểu xảo trước mặt người đứng đầu giới sát thủ là nàng đây. Vậy mà… lần đầu tiên nàng lại bị người ta lừa! Lại bị lừa đến thê thảm!
Nhìn thấy sắc mặt xanh tím hồng trắng thay đổi liên tục của đối phương, Hoàng Phủ Hoài Hàn cũng không biết nàng đang nghĩ gì, chỉ lạnh lùng nhìn nàng một cái, không kìm nổi nữa, liền lườm nàng đầy khinh thường rồi quay người bước vào Ngự thư phòng. Tiểu Lâm Tử nhìn Hoàng thượng trợn trắng mắt, sợ hãi suýt chút nữa thì kêu thành tiếng.
Hạ Đông Mai rợn tóc gáy khi nhìn gương mặt dữ tợn của Tô Cẩm Bình, bất giác thấy hơi sợ hãi. Ngay lúc đó, cô nàng kia hung dữ nghiến răng, rít ra từng chữ một:
Hay cho Bách Lý Kinh Hồng huynh, lại dám lừa bà đây à!
Lừa nàng rằng nàng cưỡng bức hắn đã đành, còn lợi dụng câu
Ta sẽ đối xử tốt với huynh
mà nàng nói, để liên tục uy hiếp nàng hết lần này đến lần khác, còn được voi đòi tiên yêu cầu nàng ngủ cùng. Nhớ tới biểu hiện mấy ngày nay của mình, nàng chỉ muốn đập cho mình vài cái!
Bảo sao lần trước khi nàng nói với hắn chuyện đứa bé, miệng hắn dường như hơi run lên, chắc chắn là lén cười nàng đây mà! Từng ngọn lửa giận bốc lên ngút trời, tức giận vì bị lừa gạt, lại xấu hổ vì những hành vi của mình, khiến nàng chỉ muốn đào hố mà chôn mình luôn xuống cho xong! Đương nhiên, trước khi chôn mình, nhất định phải đánh cho tên kia một trận tơi bời!
Hạ Đông Mai không nhịn được nữa, liền đi tới trước mặt Tô Cẩm Bình, kéo tay áo nàng:
Tô Cẩm Bình, cô làm sao thế?
Không mang thai không phải là tốt quá rồi sao? Nếu mang thai thật, chỉ e sẽ mất luôn cả cái mạng nhỏ này mất, nhưng sao nhìn Tô Cẩm Bình lại không quá cao hứng nhỉ?
Ta làm sao chứ?
Giọng cười vô cùng u ám, khiến Hạ Đông Mai sợ đến mức suýt tháo dép chạy mất:
Ta! Rất! Ổn!!!
Ba chữ rít qua kẽ răng mà ra, sự tức giận bùng lên ngập trời, ánh mắt quắc lên nhìn về phía Lê viên, nhếch môi, y như hồn ma oan uổng đến từ địa ngục, mang theo sự oán hận đến cùng cực!
Sau đó, nàng nhấc chổi lên, mạnh mẽ khua trên mặt đất, cơn đau quặn ở bụng dưới, giờ đây dường như cũng không còn đau nữa! Quét sân! Quét xong, sẽ báo thù!!!
…
Điện hạ, hôm nay ở trước mặt mọi người, Quân Lâm Uyên nói muốn đưa Tô Cẩm Bình đi, cuối cùng lại bị cô gái đó hoa ngôn xảo ngữ hóa giải được!
Diệt đứng bên cạnh bẩm báo, thời khắc này, trong lòng hắn ta cũng vô cùng sùng bái Tô Cẩm Bình. Cô gái đó thật giỏi bao biện, chưa nói đến chuyện điện hạ thích nàng tới cực điểm, nếu thật sự gả cho điện hạ, làm quốc mẫu của Nam Nhạc bọn họ, nếu có giao tiếp với bên ngoài, chỉ e không ai có thể chiếm được lợi dưới miệng lưỡi của nàng.
Ừ.
Hắn lãnh đạm đáp, nhấc ấm trà lên, rót vào tách. Tiếng nước róc rách cực kỳ giống như tiếng nhịp đập của trái tim hắn, không nhanh, không chậm, nhưng lại ngầm chứa đựng sự vui sướng.
Điện hạ, còn chuyện nữa ạ!
Diệt hơi do dự! Chuyện đó… hình như Tô Cẩm Bình đã biết chuyện mang thai là do điện hạ nói dối, nhìn tình hình lúc đó, dường như nàng cũng rất tức giận, e rằng không lâu nữa sẽ tới tính sổ với điện hạ, liệu hắn có nên nhắc nhở điện hạ một chút không nhỉ?
Thấy hắn do dự, Bách Lý Kinh Hồng vẫn làm ra vẻ thờ ơ lãnh đạm, quả thật, không có chuyện gì có thể khiến tâm trạng của hắn dao động, trừ… nàng!
Diệt đang định nói tiếp, bỗng nhiên, Tu đột ngột xuất hiện trong phòng như một làn gió, nhìn thấy Bách Lý Kinh Hồng, hắn ta vội quỳ xuống hành lễ:
Điện hạ, có chuyện lớn rồi! Phủ Mộ gia bị tra ra là phản quốc, cấu kết với Tây Võ. Bệ hạ đã hạ chỉ bắt giam hết cả nhà. Đại Tướng quân cũng bị áp giải về kinh thành! Thuộc hạ đã tra ra được, bức mật thư mưu phản kia, đều là do Tấn Vương phái người bỏ vào trong phủ. Có điều, khi thuộc hạ bắt được kẻ kia, thì y đã tự tử. Thuộc hạ bất tài, xin điện hạ trách phạt!
Mộ gia là nhà mẫu phi của điện hạ, là nhà mẹ đẻ của Cẩn phi nương nương, đương nhiên cũng là hậu thuẫn lớn nhất của điện hạ. Mộ gia vốn là danh môn vọng tộc của Nam Nhạc, lão thái gia là thái sư đương triều, có hai người con trai, con trai trưởng là Đại Tướng quân nắm trong tay ba mươi vạn binh mã, con trai thứ là Binh bộ thị lang. Các chi khác cũng không thiếu người làm quan, coi như cũng một đời phồn vinh, nền móng vững chắc. Phàm là những gia tộc lớn, thì đương nhiên cũng có vô số kẻ thù, nhưng người Mộ gia cũng không phải kẻ ngốc, trước giờ chưa từng thực sự chịu thiệt bao giờ. Thế mà lần này lại bị tra xét ra có giữ thư mật có âm mưu tạo phản trong nhà! Một khi Mộ gia thất thế, thế lực của điện hạ đương nhiên sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn!
Nghe hắn ta bẩm báo, Bách Lý Kinh Hồng khẽ khép đôi mắt xám bạc lại, sắc mặt không hề thay đổi. Một lúc lâu sau, khi hắn mở mắt ra, trong đôi mắt màu bạc của hắn như xuất hiện những luồng khí lạnh như băng, giống như dòng lốc xoáy, không ngừng xoay tròn, rồi dần khuếch trương ra, cuối cùng, đôi môi mỏng khẽ hé mở:
Ăn miếng trả miếng, gậy ông đập lưng ông.
Giọng nói thanh thanh, lạnh lùng, thờ ơ, giống như khúc nhạc tiên lại khiến lòng người run sợ.
Nhưng…
Ý của điện hạ là cũng ném một phong thư tạo phản vào phủ Tấn Vương sao? Vậy còn Mộ gia? Có cứu không?
Thấy đối phương không hiểu ý mình, hắn lại chậm rãi nói:
Phủ Tấn Vương có thể giấu một phong thư cấu kết với Tây Võ, âm mưu tạo phản vào phủ Mộ gia, vì sao bản cung không thể ném vào phủ Tấn Vương một phong chứ? Tất cả mọi chuyện đều là vì Tấn Vương cấu kết với Tây Võ, muốn mưu hại mọi người của Mộ gia bằng lá thư mưu phản đó thôi.
Nhưng mà, nếu làm như thế thật, Hoàng thượng sẽ tin sao?
Tu hơi lo lắng hỏi.
Đôi môi mỏng cong lên nở nụ cười trào phúng, có điều, gương mặt như tiên giáng trần của hắn vẫn đẹp như trăng sáng trên cao. Hắn liếc nhìn Tu một cái, rồi cất giọng ngạo mạn, tuyệt tình, đáp:
Quan trọng, không phải là lão có tin hay không. Mà là, lão có muốn tin hay không!
Tu và Diệt đều nhíu mày, hiểu ngay ý hắn. Thật ra, nếu nói là Mộ gia cố ý mưu phản, thì chỉ cần Hoàng thượng còn có chút lý trí, sẽ tuyệt đối không tin tưởng. Bởi vì, đấng quân vương cũng không phải hoàn toàn là hôn quân. Nếu Mộ gia thực sự muốn mưu phản, dù có thành công, cũng là danh không chính, ngôn không thuận, chỉ tổ rước lấy sự phỉ báng của người dân! Hơn nữa, Mộ đại Tướng quân cầm binh trong tay lại ở biên quan xa xôi, hoàn toàn không có khả năng khởi binh ép vua thoái vị!
Nhưng, nếu Hoàng thượng đã
tin
, vậy thì chỉ có một mục đích duy nhất, đó là mượn cơ hội này để loại bỏ Mộ gia! Còn ý của điện hạ thế này, chính là muốn vu cáo ngược lại phủ Tấn Vương. Trước giờ, phủ Tấn Vương và phủ Mộ gia đều như nước với lửa, thanh thế ngang nhau, chỉ khác là, mấy năm gần đây, Tấn Vương đã dần bộc lộc dã tâm muốn soán ngôi đoạt vị của mình. Tuy Hoàng thượng tức giận, nhưng cũng không có chứng cứ xác thực nào. Bây giờ, nếu hai nhà đều rơi vào chuyện này, Bệ hạ chỉ cần so sánh một chút xem mối nguy nào lớn hơn, thì kẻ bị diệt trừ chắc chắn sẽ là phủ Tấn Vương!
Nghĩ thông suốt, ánh mắt hai người họ nhìn Bách Lý Kinh Hồng càng thêm phần khâm phục. Đương nhiên bọn họ biết chủ nhân của mình cơ trí hơn hẳn người thường, nhưng không ngờ có thể thông minh đến mức này, chỉ trong giây lát đã nhìn thấu hết thế cục. Khi nghe thấy Mộ gia gặp chuyện không may, ngài cũng không hề lúng túng, lập tức nghĩ ra đối sách ngay, quả nhiên không hề phụ thanh danh
Tài chấn thiên hạ, diễm kinh cửu châu
của điện hạ!
Điện hạ, thuộc hạ hiểu rồi ạ!
Tu hiểu ý, liền nhận mệnh rời đi.
Diệt, cậu ta cũng già rồi!
Hắn lại lãnh đạm nói, nhẹ nhàng phun ra năm chữ, rồi đưa tách trà lên môi, chậm rãi nhấm nháp. Mộ gia lại để người ta gài bẫy đến mức này, cái chuôi đó, vốn phải là thứ vũ khí sắc bén để hắn sử dụng, nhưng bây giờ dường như cũng cùn rồi, hơn nữa… không phải là hắn không nhìn thấy dã tâm của cậu cả.
Diệt ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, ý của điện hạ, tức là đã không còn tin tưởng thực lực và sự trung thành của Mộ gia đối với mình nữa. Nếu vậy, vị trí của Đại Tướng quân, bọn họ cũng nên nghĩ cách để thay người được rồi:
Điện hạ, thuộc hạ hiểu rồi. Thuộc hạ sẽ đi xử lý ngay!
Nói xong, Diệt cùng Tu nhanh chóng bay ra ngoài. Nhưng khi đang bay giữa không trung, hắn ta vẫn cảm thấy như mình quên mất chuyện gì đó. Thấy sắc mặt hắn ta không ổn, Tu liền hỏi:
Huynh sao thế?
Hình như ta quên không bẩm báo với điện hạ chuyện gì đó, hơn nữa, chuyện này còn rất quan trọng!
Nói xong, hai người cùng nhảy ra khỏi Hoàng cung.
Tu không đồng ý, nói:
Còn chuyện gì quan trọng được nữa chứ? Hôm nay đầu óc điện hạ đều bị cô gái kia mê hoặc hết rồi, nàng còn làm chuyện gì không thể cứu vãn được nữa đâu?
Hắn vừa dứt lời, Diệt lập tức nhớ ra:
Đúng rồi, chính là chuyện về nàng đó!
Nói xong, hắn ta liền kể lại cho Tu nghe chuyện mà thủ hạ hắn ta nhìn thấy ở trước cửa Ngự thư phòng. Tu nghe xong, sắc mặt bất giác cũng biến đổi, á khẩu nhìn hắn ta chằm chằm, nói năng cũng không trôi chảy:
Á… vậy… vậy điện hạ…
Không phải sẽ rất thảm sao?
Diệt cũng chảy mồ hôi sau gáy, cảm thấy không yên lòng:
Hay là ta quay lại báo cho điện hạ một tiếng?
Ta thấy không cần đâu. Dù huynh không báo, thì sớm muộn gì điện hạ cũng biết mà!
Tu nuốt nước miếng, cũng hơi lo lắng cho tương lai của điện hạ nhà mình.
Nhưng mà…
Nếu ta không nói, chẳng phải là điện hạ sẽ không thể chuẩn bị trước được chút nào hay sao?
Có điều, hắn còn chưa dứt lời thì người đã bị Tu kéo đi xa thật xa:
Nhanh nhanh đi thôi, nếu quay về đúng lúc điện hạ bị
xử lý
, thì những người chứng kiến
chuyện không nên thấy
như chúng ta cũng không hay ho gì đâu!
…
Trong vườn lê, sau khi Diệt và Tu đi rồi, Bách Lý Kinh Hồng bỗng khẽ nhíu mày, hình như lúc nãy Diệt còn muốn nói gì đó. Xong, hắn lại dần giãn chân mày ra, nếu có chuyện gì quan trọng, với tính cách của Diệt, sau khi nhớ ra chắc chắn sẽ quay về bẩm báo chứ? Nhưng một lúc lâu sau cũng không cảm nhận được đối phương có dấu hiệu quay về bẩm báo, nên hắn nghĩ chắc cũng không phải chuyện gì lớn.
Có điều, vừa nghĩ đến đây, mí mắt hắn bỗng giật lên vài cái, không hiểu sao trong lòng cũng xuất hiện dự cảm xấu…
Đến chiều tối, Tô Cẩm Bình quét sân xong, mặt càng lúc càng dữ tợn, cười lạnh một tiếng rồi xách chổi đi về cung Cảnh Nhân. Trong lòng nàng đã thầm nhẩm qua tất cả các thủ đoạn để băm vằm tên đàn ông kia ra thành trăm nghìn mảnh, nhưng sau đó lại gạt đi hết, không phải vì nàng nhân từ, mà vì nàng cảm thấy, những thủ đoạn đó cũng không thể biểu lộ được lửa giận ngập trời của mình!
Tiểu… tiểu thư, người sao vậy?
Từ xa Thiển Ức đã nhìn thấy gương mặt dữ tợn của nàng, bản thân cô cảm thấy vô cùng đáng sợ.
Không sao cả, chỉ là bị người ta lừa thôi, cũng chẳng phải chuyện gì lớn! A ha ha ha… Con người ta vốn luôn rộng lượng mà, tuyệt đối sẽ không so đo tính toán với hắn, thật đấy!
Vừa nói nàng còn vừa nghiến răng nghiến lợi, ngay cả tiếng cười
a ha ha ha
kia cũng là rít qua kẽ răng mà ra!
Thiển Ức khó khăn nuốt nước miếng, gượng cười nói:
Tiểu thư, ai dám lừa người vậy ạ? Người đừng tức giận, tức giận không tốt cho đứa bé trong bụng người đâu!
Không nhắc đến đứa bé còn đỡ, vừa nhắc tới đứa bé, cơn giận của Tô Cẩm Bình lập tức bùng lên tận trời xanh, khiến nàng còn không có tâm trạng mà ăn cơm tối nữa, quay đầu đi thẳng về phía vườn lê!
Ôi… tiểu thư!!!
Thiển Ức vội gọi với theo nàng, nhưng người kia không hề quay lại, cứ như bị lửa đốt mông chạy như điên đi mất. Lửa đốt mông à? Đợi đã, vết máu đỏ trên mông tiểu thư là sao?! Cô hoảng hốt bịt miệng lại, chẳng lẽ là… nguyệt sự sao? Trước đó vài ngày, tiểu thư đã nói cô gia cũng biết có đứa bé này rồi… A… không phải là… không phải là… Ôi, cô gia, ngài tự cầu phúc đi!
…
Rầm
một tiếng, nàng đá văng cánh cửa phòng ở vườn lê, cửa vừa mở ra, nhìn thấy ngay người đó đang ngồi bên bàn ăn cơm, cử chỉ tao nhã, dáng vẻ bình thản, lãnh đạm. Bỗng, hắn nghe thấy tiếng động lớn này, liền nhẹ nhàng quay đầu nhìn về phía cửa, như đang muốn thầm hỏi nàng làm sao.
Dưới ánh chiều tà, dung nhan như tiên giáng trần kia khiến người khác như bị hút hồn vào vậy.
Có điều, cô nàng nào đó bình thường cứ thấy khuôn mặt này là sẽ chảy máu mũi, hôm nay càng nhìn lại càng tức giận, hai tay vòng trước ngực, cười lạnh một tiếng rồi bước vài bước về phía hắn, hỏi:
Bách Lý Kinh Hồng, huynh có biết con của chúng ta làm sao không?
Tim hắn nhảy dựng lên, đặt đôi đũa trong tay xuống, thản nhiên nhìn nàng, như đang đợi câu tiếp theo của nàng, đứa bé làm sao?
Thấy đối phương bày ra vẻ mặt này, ngọn lửa trong lòng Tô Cẩm Bình càng bùng cháy mạnh hơn, dùng giọng điệu vô cùng trào phúng nói:
Ý ta là, bà đây đã mang thai rồi, huynh làm cha, chẳng lẽ không cần phải quan tâm đến mấy thứ tã lót, quần áo này nọ của đứa bé hay sao?
Dứt lời, nàng giẫm một chân lên ghế, ghé sát vào mặt hắn, mặt nàng vô cùng hung dữ!
Không biết vì sao, hình như hôm nay hắn thoáng ngửi thấy mùi thuốc nổ trên người nàng, hơn nữa, cũng cảm thấy mấy lời của nàng… hơi lạ lạ. Tuy nhiên, khi mà chưa rõ ý của đối phương là gì, hắn vẫn giữ im lặng theo thói quen, vì thế, nghe nàng nói vậy, hắn cũng không nói gì.
Bà đây đang hỏi huynh đấy, huynh có nghe thấy không hả? Huynh không sợ bà đây xóa bỏ con của huynh sao?
Ý châm biếm vô cùng rõ ràng! Tên đàn ông chết băm chết vằm này, vô duyên vô cớ lại lừa mình, lãng phí cảm xúc đã đành, cứ nhớ đến chuyện mấy ngày trước, hắn còn lột hết đồ của nàng, hai người ngủ cả đêm không sợi vải che thân, móng vuốt hắn còn đặt trên ngực nàng, ngủ dậy còn dám nói như vậy tốt cho đứa bé, là nàng lại có cảm giác muốn cắn chết hắn luôn! Vậy mà lúc ấy nàng còn bị dáng vẻ ngạo kiều kia của hắn hù dọa, còn chủ động kiếm cớ giùm hắn - có phải bị người khác lừa không nữa chứ!!! Mẹ kiếp!
Nghe nàng nói vậy, hắn khẽ nhíu mày, trong đôi mắt xám bạc như thoáng lóe sáng, hơi buồn cười, thì ra nàng đang tức chuyện này à. Một lúc lâu sau, hắn mới nhẹ nhàng đáp:
Ta, sẽ sai người đi chuẩn bị.
Hắn nhấn mạnh từng chữ một rõ ràng.
À! Thì ra ngài sẽ sai người chuẩn bị cơ đấy!
Giọng nàng cao vút, ý khiêu khích gây sự cực kỳ rõ ràng! Từ
à
kia còn đặc biệt kéo dài ra.
Đến giọng điệu này, thì hắn đã không còn ngồi yên được nữa, cũng không biết vì sao đối phương không vui, chẳng lẽ, nàng mong hắn sẽ tự chuẩn bị sao?
Trong mắt hắn thoáng lướt qua vẻ khốn đốn, im lặng một chút, lại hỏi:
Nàng, mong rằng ta sẽ tự chuẩn bị sao?
Tuy hắn hỏi, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng.
Vẫn còn giả vờ! Vẫn còn giả vờ nữa!!! Tô Cẩm Bình cười lạnh…
Bách Lý Kinh Hồng, huynh to gan thật đấy!
Giọng nàng lúc này âm u đến kinh khủng…
Á… tim hắn nảy lên, thế này… chẳng lẽ nàng biết rồi sao? Lẽ nào, chuyện lúc đó Diệt định bẩm báo là chuyện này? Dung nhan vốn lãnh đạm của hắn thoáng xuất hiện cảm xúc rất quỷ dị, trong đầu đã nhanh chóng suy nghĩ xem nên làm thế nào để hóa giải tình thế khốn quẫn này của mình. Cuối cùng, hắn quyết định thẳng thắn để nhận khoan hồng:
Nàng… biết rồi à?
Bốp!
Tô Cẩm Bình tung một quyền đập thẳng vào khuôn mặt tuyệt mỹ của hắn, sau đó gầm lên giận dữ:
Cái con mẹ nó chứ, Bách Lý Kinh Hồng! Huynh biến thành gấu mèo cho bà đi!!!