Chương 86: Tình ý ngọt ngào
-
Nhất Sinh Nhất Thế Tiếu Hồng Trần
- Quân Tử Giang Sơn
- 7508 chữ
- 2021-12-31 05:25:18
Thấy nàng lại châm biếm, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn tối sầm đi, chỉ thẳng vào mũi đối phương, quát to một tiếng:
Tô Cẩm Bình, ngươi còn dám bất kính, không sợ trẫm giết ngươi sao?
Nghe hắn nói vậy, trong mắt Tô Cẩm Bình thoáng hiện lên vẻ trào phúng không muốn người khác biết, đúng là nàng thật sự không sợ đối phương giết mình. Hoàng Phủ Hoài Hàn hết lần này đến lần khác dễ dàng tha thứ cho mình, ắt là vì mình vẫn còn tác dụng, trong khi nàng còn chưa
cống hiến sức lực
vì hắn, thì hắn sao có thể giết nàng được! Nhưng cũng không thể nói ra miệng như thế được:
Hoàng thượng, xin thứ cho sự cả gan của nô tỳ, nô tỳ quốc sắc thiên hương như thế, quả thực là tuyệt thế giai nhân xưa nay hiếm có, nên tạm thời ngài hẳn là không nỡ giết nô tỳ đâu, đúng không?
Chân vị Hoàng đế nào đó lảo đảo, suýt thì đứng không vững, trên đời này còn có người nào vô sỉ hơn nàng nữa không? Im lặng một lúc lâu sau, đôi mắt tím đậm chợt lóe lên, rít răng nói:
Không giết được, chẳng lẽ trẫm còn không đánh được ngươi sao? Người đâu?
Quát một lúc lâu cũng không ai tiến vào, vì đám người Tiểu Lâm Tử đã ngất xỉu ở cửa từ lâu rồi. Vị Hoàng đế nào đó lại hét lên:
Người đâu?!
…
Vẫn không có ai trả lời.
Trong lòng Tô Cẩm Bình thầm cười trộm, ngoài mặt vẫn không tỏ thái độ gì, giống như tiếc nuối nói:
Hoàng thượng, điều này đã chứng tỏ, ý muốn đánh nô tỳ của Hoàng thượng, hoàn toàn đi ngược với ý dân, tất cả mọi người đều cho rằng, hạ độc thủ với một người quốc sắc thiên hương như nô tỳ, là hành vi không chính đáng, nên là, ngài cũng đừng kêu nữa, có kêu cũng không ai đáp lại ngài đâu.
Sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn xanh mét, đừng nói là sau khi kế vị, ngay cả lúc còn làm Hoàng tử, hắn cũng chưa từng phải nín nhịn tức giận như lần này. Tiểu Lâm Tử chết tiệt kia, thực sự chán sống rồi sao? Đang định cất cao giọng gọi một tiếng
người đâu
nữa, thì một tên Ngự lâm quân vội vội vàng vàng chạy vào nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, Thượng Quan đại nhân có việc gấp cầu kiến!
Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi sững lại, ánh mắt chợt lóe lên, trong mắt cũng thoáng hiện lên vẻ nghiền ngẫm, trời còn chưa sáng hẳn, Thượng Quan Cẩn Duệ có thể có chuyện gì gấp được chứ? Hơn nữa, cũng sắp đến giờ lên triều rồi, có chuyện gì mà không thể nói trên triều? Bỗng, mắt hắn quét về phía người con gái kia, không phải là vì nàng chứ? Đôi môi thoáng hiện lên nụ cười lạnh:
Truyền!
Vâng!
Ngự lâm quân kia hơi do dự, lại nói tiếp:
Hoàng thượng, Tiểu Lâm Tử công công và hạ nhân trong cung của ngài đều đang ngất xỉu ngoài cửa, có cần truyền ngự y tới khám cho họ không ạ?
Bây giờ Hoàng Phủ Hoài Hàn mới hiểu vì sao mình gọi mãi cũng không có ai đáp lời, mặt hắn lạnh đi, nói:
Kéo mấy tên vô dụng đó tới chỗ của ngự y đi!
Vâng!
Ngự lâm quân kia vội vội vàng vàng lui ra ngoài, cũng không quên gọi vài người tới đây hầu hạ.
Không bao lâu sau, Thượng Quan Cẩn Duệ mặc áo lam liền bước vào, kỳ lạ là hôm nay hắn lại chưa mặc triều phục, tay cầm cây quạt thủy mặc của hắn, vẫn đôi mày kiếm, mắt sáng, vô cùng tuấn tú đó, gương mặt dịu dàng nhã nhặn vẫn treo một nụ cười máy móc, vừa thấy Hoàng Phủ Hoài Hàn đã cúi người hành lễ:
Thần tham kiến Hoàng thượng!
Ái khanh chạy tới hậu cung cầu kiến trẫm, có chuyện gì sao?
Thông thường, nếu không có chuyện quan trọng, hoặc không được cho truyền thì ngoại thần không được phép vào hậu cung.
Tô Cẩm Bình cũng hơi ngạc nhiên nhìn Thượng Quan Cẩn Duệ, sau lần trước Mộc Nguyệt Kỳ tới nhắc nhở chuyện của nàng, ấn tượng của nàng đối với con hổ biết cười này cũng không tồi, hơn nữa, hôm nay hắn đến lúc này, cũng giúp nàng thoát việc bị đánh, vì thế, vài lần qua lại, trong lòng nàng đã thầm coi hắn là người mình.
Đôi mắt ôn hòa của Thượng Quan Cẩn Duệ nhìn lướt vào trong phòng, thấy Tô Cẩm Bình đứng bên giường, mắt hắn thoáng hiện lên vẻ dịu dàng không dễ nhận ra, sau đó nói với Hoàng Phủ Hoài Hàn:
Hoàng thượng, việc này e không nói thẳng được!
Hừ! Thì ra người ta không tin mình! Tô Cẩm Bình lườm một cái đầy khinh thường, làm ra vẻ
ta không thèm nghe
, quay lưng về phía họ.
Thượng Quan Cẩn Duệ hơi buồn cười, hắn sao có thể không tin nàng chứ, chẳng qua, biết chuyện này không có lợi cho nàng, có rất nhiều thời điểm, càng biết nhiều sẽ càng nguy hiểm! Hắn chậm rãi đi tới trước mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn, nhỏ giọng thì thầm, không lâu sau, sắc mặt Hoàng Phủ Hoài Hàn biến đổi mấy lần, nói:
Nếu vậy, hôm nay ái khanh miễn lâm triều, chuyện này, ngươi đi lo liệu đi!
Vi thần cẩn tuân thánh dụ!
Thượng Quan Cẩn Duệ cung kính cúi người đáp, rồi đi thẳng ra ngoài. Càng khiến Hoàng Phủ Hoài Hàn ngạc nhiên hơn là, khi đối phương rời đi thậm chí còn không liếc mắt nhìn Tô Cẩm Bình một cái, điều này khiến hắn không đoán được suy nghĩ của Thượng Quan Cẩn Duệ.
Nghe bước chân Thượng Quan Cẩn Duệ rời đi, Tô Cẩm Bình mới quay đầu lại, mà cơn giận dữ của Hoàng Phủ Hoài Hàn giờ cũng tiêu tan gần hết, sau khi nhìn nàng một lúc, hắn hừ lạnh rồi vung tay áo bào rời đi. Ra tới cửa, hắn bỗng quay lại, nói với Tô Cẩm Bình:
Mấy ngày này, ngươi nên an phận một chút cho trẫm, nếu còn giống lần trước đắc tội với Hoàng đế Bắc Minh, lỡ có gặp phải chuyện gì, đắc tội người không nên đắc tội, thì trẫm cũng mặc kệ ngươi đấy!
Khởi bẩm Hoàng thượng, nô tỳ vốn là người thực sự rất an phận mà, ngài nói lời này là sao?
Một chiêu hiểu rõ mà lại giả ngu rất điển hình, nhưng trong lòng lại thầm cân nhắc lời nói của hắn, chẳng lẽ sắp có người nào tới Hoàng cung này sao?!
Nàng là một người an phận sao? Vậy thì khắp thiên hạ này làm gì còn ai không an phận chứ? Hoàng Phủ Hoài Hàn biến sắc mấy lần, cuối cùng cũng biết không đấu lại được miệng lưỡi của nàng, bản thân hắn không phải là đối thủ của cô nàng mồm mép xảo quyệt này, vì thế cũng không tranh cãi nữa, chỉ cảnh cáo:
Mấy ngày này, ít nói đi một chút, sẽ tốt với ngươi hơn!
Không phải hắn lo cho sự an nguy của cô gái này, mà là trước khi diệt trừ Bách Lý Kinh Hồng, nàng vẫn không thể chết được! Mấy ngày trước, Tiểu Cửu đã phái người tới truyền tin, nói Bách Lý Kinh Hồng không đơn giản như vẻ bề ngoài, sự nghi ngờ của họ suốt mấy năm nay đã được chứng thực, vì thế quyết tâm diệt trừ hắn càng trở nên kiên định hơn!
Hoàng thượng, cái miệng này chỉ để ăn cơm và nói chuyện, nếu không nói lời nào, nô tỳ sẽ rất khó chịu!
Dù nàng cũng không phải người thích nói nhiều, nhưng nhìn Hoàng Phủ Hoài Hàn bị mình chọc đến tức điên lên, không hiểu sao nàng lại đặc biệt thích thú!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy, cơn giận thoáng ngập tràn đôi ngươi tím đậm, nghiến răng giận dữ nói:
Không nói lời nào thì ngươi chết à?
Khởi bẩm Hoàng thượng, không nói lời nào, thì nô tỳ cũng không chết, nhưng mà sẽ sống không bằng chết ạ!
Tô Cẩm Bình thật thà đáp.
Tiếng nghiến răng ken két phát ra từ miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn, sau khi nhìn Tô Cẩm Bình một lúc lâu, hắn bỗng cười lạnh:
Nếu đã vậy, thì để trẫm giết ngươi luôn cho xong, tránh cho người phải sống những ngày tháng đau khổ!
Tô Cẩm Bình ngẩn ra, cũng cảm giác đối phương thực sự nổi sát khí, trước khi hắn tiến lại gần mình, liền ngẩng đầu, nịnh bợ nói:
Hoàng thượng, không cần làm phiền ngài đâu ạ, nô tỳ cam đoan những ngày này sẽ cố gắng thật ít nói ạ!
Ồ? Vậy ngươi sẽ không cảm thấy sống không bằng chết nữa?
Hắn hừ lạnh, khuôn mặt tuấn tú đen đi.
Cô nàng nào đó gãi gãi gáy, thật thà nói:
Khởi bẩm Hoàng thượng, so với chết thì nô tỳ thích sống không bằng chết hơn ạ!
Vị Hoàng đế nào đó trượt chân, suýt thì ngã! Lẳng lặng nhìn nàng một lúc lâu, khuôn mặt hắn biến sắc vài lần nữa, cuối cùng phẩy tay áo bào, quay người rời đi. Nói thêm với cô nàng này vài câu nữa, thì sớm muộn gì hắn cũng chết vì tức!
Thấy trời đã không còn sớm, sắp đến giờ mình phải đi làm việc, Tô Cẩm Bình bỗng cảm thấy buồn ngủ không chịu nổi, bước vài bước đến bên giường, ngã
rầm
một cái xuống, chỉ muốn chợp mắt một lát thôi…
Trời nắng đã lên đến ba sào, Thiển Ức hơi lo lắng đứng bên cạnh Tô Cẩm Bình, không biết nên đánh thức nàng dậy thì hơn, hay không gọi dậy thì hơn. Hiện giờ chỉ e là Hoàng thượng đã hạ triều rồi, không biết tiểu thư cứ ngủ như lợn chết thế này thì liệu có bị trách phạt không nữa. Nghĩ một lát, cô liền cắn răng, thay y phục của Tô Cẩm Bình, đi về phía Ngự thư phòng. Nếu có người hỏi, cứ nói tiểu thư bị ốm, mình đến làm thay là được rồi!
Hoàng Phủ Hoài Hàn bước ra khỏi điện Kim Loan, đi thẳng về phía Ngự thư phòng, bên cạnh hắn còn có một người đàn ông mặc xiêm y màu đen có khí phách tương đương. Trong khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông áo đen kia, Thiển Ức dường như còn nghĩ mình vừa nhìn thấy Lãnh Tử Hàn, vì khí chất của người kia có vài phần gióng Lãnh Tử Hàn, nhưng rồi lại thấy hoàn toàn khác nhau. Hai người đều có loại khí tà ác, cuồng ngạo, nhưng người này lại khiến người ta thấy rất lạnh lẽo, hơn nữa, con ngươi của hắn ta màu xanh biếc, hơi lóe lên những tia âm u, ngón tay áp út và ngón giữa đều đeo nhẫn, phía trên có khảm đá mắt mèo và ngọc điền quý giá nhất. Toàn thân hắn ta tỏa ra vẻ cao quý, tao nhã, nhưng lại tàn nhẫn, hung ác vô cùng.
Hai người vừa bước tới cửa, nhìn thấy Thiển Ức, khóe miệng Hoàng Phủ Hoài Hàn hơi run rẩy, sao lại là cô ta? Cô nàng chết tiệt kia đi đâu rồi?
Sao lại là người?
Hắn lạnh giọng hỏi.
Thiển Ức sợ đến run người, vội quỳ xuống đáp:
Hoàng thượng, tiểu thư bị ốm, hiện giờ đang nằm trên giường không động đậy được, nô tỳ lo không có đủ người quét tước trước cửa Ngự thư phòng, nên tự động đến làm thay tiểu thư ạ!
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghiêm mặt nhìn cô một lúc, sáng sớm còn giương nanh múa vuốt chọc tức hắn, mà giờ đã bị ốm sao? Còn ốm đến mức không ngồi dậy được? Coi Hoàng Phủ Hoài Hàn hắn là kẻ ngốc đấy à?! Nhưng nghĩ một lúc, cuối cùng cũng thấy cô nàng chết tiệt kia không ở đây có khi lại tốt hơn, nếu nói vài câu đắc tội Mộ Dung Thiên Thu, chỉ e rằng sẽ khó lo liệu hơn cả đắc tội Quân Lâm Uyên. Tuy hai người đều tàn ác như nhau, nhưng Mộ Dung Thiên Thu lại không băn khoăn đến thể diện của bậc đế vương như Quân Lâm Uyên, coi mạng người như cỏ rác, hành động tùy theo cảm hứng, tự định đoạt sinh tử của người khác! Nghĩ vậy, hắn cũng không lên tiếng trách cứ, nói với Mộ Dung Thiên Thu:
Mộ Dung huynh, mời!
Đôi mắt xanh lục của Mộ Dung Thiên Thu đảo qua Thiển Ức, đáp:
Hoài Hàn huynh cứ gọi ta là Tử Thần đi.
Khóe môi lạnh lùng của Hoàng Phủ Hoài Hàn cong lên, cũng hiểu ngay ý đối phương. Dù sao Mộ Dung Thiên Thu cũng âm thầm tới Đông Lăng, nếu để lộ thân phận, e là phiền phức không nhỏ, nên cũng nói:
Cung kính không bằng tuân mệnh!
Lúc trước khi còn ở Tây Võ, ta đã nghe nói ở trước cửa Ngự thư phòng của Hoài Hàn huynh có một cung nữ ngự tiền quét dọn rất hiểu đạo nghĩa, thậm chí còn được Hoàng đế Bắc Minh ái mộ, không biết có thể cho ta gặp vị ấy một lần không?
Nói xong, ánh mắt xanh lục của hắn ta lại lướt về phía Thiển Ức và Hạ Đông Mai, trong mắt đầy vẻ dò xét và trêu tức. Có thể được Quân Lâm Uyên nhìn trúng, thì không cần biết là giả hay là thật sự coi trọng, cũng sẽ là một nhân vật không đơn giản, đương nhiên hắn ta cũng hơi hứng thú.
Hoàng Phủ Hoài Hàn nghe vậy chỉ lãnh đạm đáp:
Thật không khéo, nha đầu kia là thị tỳ của cô gái ấy, xem ra hôm nay nàng bị ốm, Tử Thần huynh không gặp được rồi!
Hả? Vậy thì tiếc thật.
Dứt lời, hắn ta lại liếc nhìn Thiển Ức một cái, làm như không để ý, thở dài:
Hoài Hàn huynh đối xử với hạ nhân cũng rộng rãi thật, ngay cả ngự tiền quét dọn thôi mà còn có thể cáo ốm xin nghỉ cơ à.
Hắn ta vừa dứt lời, sắc mặt Thiển Ức liền trắng bệch, nếu để Tô Cẩm Bình nghe thấy mấy lời này, chắc chắn sẽ thầm mắng ầm lên trong lòng cái tên đáng ghét thích xen vào việc người khác này!
Nghe hắn ta nói vậy, Hoàng Phủ Hoài Hàn vẫn lãnh đạm, mặt không đổi sắc, đáp:
Chỉ là mấy việc nhỏ không ảnh hưởng đến toàn cục thôi, Tử Thần huynh, mời!
Mộ Dung Thiên Thu nghe vậy liền khẽ gật đầu, đi theo Hoàng Phủ Hoài Hàn vào Ngự thư phòng.
Thiển Ức quỳ trước cửa đã sớm chảy mồ hôi lạnh ướt sũng toàn thân, vậy mà cô còn nghĩ khí chất người này giống Lãnh công tử chứ, rõ ràng là hoàn toàn không giống chút nào cả! Lãnh công tử cuồng ngạo, lãng tử, nhưng người này lại lạnh lẽo, hung ác. Cô lau mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy tiếp tục quét sân…
…
Tô Cẩm Bình ngủ một giấc tới tận buổi chiều, sau khi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, nàng giật mình ngồi bật dậy, thôi rồi, mẹ nó chứ, muộn mất rồi! Xong rồi xong rồi, sắp tối đến nơi rồi, sao Thiển Ức không đánh thức nàng chứ?! Tên cẩu Hoàng đế Hoàng Phủ Hoài Hàn kia chắc chắn sẽ mượn chuyện này mà dạy dỗ nàng một phen! Sẽ không bị trừ bổng lộc chứ?!
Sau khi ngồi dậy, nàng nhìn quanh một lúc lâu, không thấy chổi của mình đâu cũng hơi kỳ quái, gọi
Thiển Ức, Thiển Ức
vài lần cũng không thấy ai đáp lời. Tô Cẩm Bình hơi nghi hoặc ôm đầu, tình hình này là sao? Không có chổi thì chắc chắn nàng không thể làm việc được, có điều, kỳ lạ là bây giờ nàng còn chưa thèm đến Ngự thư phòng, mà sao tên cẩu Hoàng đế kia cũng không phái người tới gây sự nhỉ?!
Thôi quên đi, kệ vậy! Nàng ngáp dài, lại ngồi lên giường, mệt mỏi chờ Thiển Ức quay về.
Mặt trời dần ngả về hướng Tây, cuối cùng Thiển Ức cũng lau mồ hôi trán, vác chổi quay về. Cô không giống với Tô Cẩm Bình, Tô Cẩm Bình thì tận dụng hết khả năng có thể để nhàn hạ lười biếng, còn cô ấy lại rất chăm chỉ, thành thật quét từng tấc đất một, chỉ sợ sơ sảy một cái, sẽ khiến tiểu thư bị chỉ trích vì mình. Vừa vào phòng, thấy Tô Cẩm Bình, cô liền cười nói:
Tiểu thư, người tỉnh rồi à? Lúc ấy nô tỳ thấy người ngủ say quá, nên mới không làm phiền người, cầm chổi của người đi Ngự thư phòng. Cũng may là tuy Hoàng thượng phát hiện nhưng cũng không chỉ trích nô tỳ!
Nghe cô ấy nói vậy, Tô Cẩm Bình hơi ngạc nhiên, tên cẩu Hoàng đế bụng dạ hẹp hòi kia mà cũng có lúc độ lượng như vậy sao? Chẳng lẽ gần đây hắn bị kích thích gì đó, rốt cuộc cũng nhận ra mình đáng ghét như thế nào, nên quyết định sửa chữa lỗi lầm sao? Không, không thể nào!
Thấy Tô Cẩm Bình không nói gì, Thiển Ức lại nói tiếp:
Tiểu thư, vừa rồi nô tỳ nhìn thấy một người rất kỳ quái, hắn ta đi cùng Hoàng thượng, hơn nữa còn xưng huynh gọi đệ, toàn thân mặc màu đen, rất giống Lãnh công tử, nhưng mắt của hắn ta màu xanh biếc!
Xưng huynh gọi đệ với hắn à? Tên cẩu Hoàng đế kia còn không đối đãi với đệ đệ ruột Hoàng Phủ Dạ của mình như vậy mà? Chỉ có duy nhất một lần, xưng hô với tên mỹ nhân rắn rết Quân Lâm Uyên kia thôi, hay là người lần này cũng có thân phận tương đương với Quân Lâm Uyên? Nhớ tới mấy lời lúc ấy Hoàng Phủ Hoài Hàn cảnh cáo mình, nàng càng có thể khẳng định hơn, xem ra, người lần này tới cũng là một nhân vật lớn!
Nhìn rất giống à?
Nàng hỏi.
Thiển Ức nghĩ ngợi trong giây lát, rồi thật thà lắc đầu:
Diện mạo cũng không giống lắm, nhưng khí chất hơi tương tự, có điều, nếu nghĩ kỹ lại thì… hình như cũng giống!
Thiển Ức nói tới nói lui, cuối cùng cũng không biết mình đang nói gì, tóm lại một câu:
Có điều cũng là một mỹ nam cực phẩm, không hề kém hơn Lãnh công tử, nhưng nhìn dáng vẻ lại khiến người ta rất sợ hãi!
Tô Cẩm Bình cười nói:
Thôi đi! Kệ người ta, cũng chẳng liên quan gì đến chúng ta! Ôi, Thiển Ức, hôm nay vất vả cho em rồi, em quả nhiên là người thân yêu nhất của ta!
Tô Cẩm Bình nói xong liền đứng vậy, ôm lấy vai đối phương, cảm giác có một tỷ muội tốt đúng là không tồi.
Sự nhiệt tình của nàng khiến Thiển Ức đỏ mặt:
Tiểu thư, cái gì mà yêu với thương chứ, người nào không biết còn tưởng… còn tưởng…
Nhìn vẻ lúng túng của cô, Tô Cẩm Bình cười to vài tiếng, cười đến mức đối phương hờn dỗi dậm chân vài cái bỏ đi nàng mới chịu thôi, trêu đùa tiểu nha đầu cổ đại vui thật:
Được rồi được rồi, em đi lấy cơm đi!
Sau khi ăn xong nàng còn muốn vườn lê học võ nữa, võ công tên kia nhìn có vẻ rất lợi hại.
Vâng, nô tỳ đi ngay!
Thiển Ức nói xong liền ngoan ngoãn bước ra ngoài. Tô Cẩm Bình nhìn theo bóng cô, khẽ lắc đầu, đã bảo cô ấy gọi mình là tỷ tỷ, nhưng cô ấy vẫn chưa sửa được, thôi đi, gọi thế nào cũng chỉ là cách xưng hô thôi mà.
Ăn xong bữa cơm chiều chẳng có khẩu vị gì, nàng càng nhớ món
tôm hầm gạch cua
của Hoàng Phủ Hoài Hàn, hương vị ngon lành đó, đến giờ nàng vẫn không thể quên được. Nhìn xem bây giờ nàng đang ăn cái gì này?! Chẳng khác gì đồ ăn cho heo. Nàng nghiến chặt răng, có cơ hội nhất định phải nếm lại lần nữa!
…
Sau khi ăn xong, chờ trời tối hẳn, nàng liền lẻn vào vườn lê. Người kia đã ở trong phòng chờ nàng từ lâu.
Cửa không khóa, bóng người mặc xiêm y trắng tuyết lẳng lặng ngồi bên bàn, đôi mắt xám bạc nhắm lại, dường như đang chờ ai. Đến khi Tô Cẩm Bình đi tới trước mặt hắn, hắn mới chậm rãi mở mắt ra, đồng tử không có tiêu cự nhưng lại có thể tìm được chính xác vị trí của Tô Cẩm Bình, đôi môi mỏng hơi nhếch lên:
Nàng…
Hắn muốn nói câu gì đó để chào hỏi, nhưng một lúc lâu sau cũng không nói được gì.
Được rồi, đừng nàng nàng ta ta nữa, biết huynh không nói được mấy câu đâu mà. Nếu ngày nào đó đột nhiên huynh nói nhiều ta mới thấy kỳ quái ấy!
Nhưng sau khi Tô Cẩm Bình nói xong câu này, nàng lại phát hiện ra một vấn đề rất nghiêm túc. Kiếp trước nàng đâu có thích nói chuyện? Vì sao tới cổ đại lại nói nhiều đến kỳ lạ thế này? Chẳng lẽ nàng đã bất tri bất giác biến thành một kẻ lắm điều hay sao?
Nghe nàng nói vậy, hắn không biết phải nói gì, bỗng, bàn tay thon dài đặt bên môi, khẽ ho khan vài tiếng, sắc mặt cũng hơi tái đi. Tô Cẩm Bình lo lắng hỏi:
Vết thương của huynh có khá hơn không?
Khá hơn nhiều.
Hắn thản nhiên phun ra ba chữ, vô cùng lãnh đạm, hoàn toàn không có chút vẻ lưu luyến tâm tình nào của những người đang yêu.
Khóe miệng Tô Cẩm Bình co rút, ở bên hắn, dường như trừ việc tập cho quen với chuyện này, thì nàng cũng chỉ có thể cố mà quen thôi! Cứ trông chờ có một ngày nào đó đối phương nói với mình những lời ngon tiếng ngọt, thì e rằng còn khó hơn chờ sông Hoàng Hà cạn khô, hơn nữa… cứ nghĩ đến cảnh một người cao ngạo lạnh lùng thanh tao như hắn lại biến thành bộ dạng kia, nàng chỉ thấy toàn thân lạnh run lên.
Nàng còn đang mải suy nghĩ, hắn lại ho khan vài tiếng nữa, trong tay còn thoáng nhìn thấy vết máu, Tô Cẩm Bình hơi lo lắng bước lên vài bước:
Huynh thật sự không sao chứ?
Nàng vừa dứt lời, hắn muốn nói gì đó, nhưng một cơn ho khan lại ập tới, sắc mặt cũng càng nhợt nhạt hơn. Trong lòng Tô Cẩm Bình nảy sinh cảm giác áy náy, tự trách, đau lòng nồng đậm. Nếu không phải vì nàng không đủ năng lực, thì sẽ không khiến hắn bị thương nặng như thế. Nghĩ vậy, đầu nàng cũng dần cúi xuống. Quả thật, thân thủ của nàng vốn dĩ rất cao, nhưng đối với những cao thủ võ lâm ở cổ đại này, thì chẳng là gì cả!
Thấy nàng cúi đầu như đang áy này, hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng kéo nàng vào lòng mình, khuôn mặt cũng hơi đỏ lên vì hành động của mình, nhẹ nhàng nói:
Đừng tự trách mình, ta cam tâm tình nguyện mà!
Đúng là hắn cam tâm tình nguyện, nếu không, thì chuyện này căn bản không thể xảy ra.
Ngồi trên đùi hắn, Tô Cẩm Bình nhất thời có cảm giác toàn thân không tự nhiên, thậm chí còn cảm thấy mông mình dần nóng lên, mà mặt nàng cũng giống mông, đều có khuynh hướng nóng dần lên. Mẹ kiếp, đứa bé chưa từng nói chuyện yêu đương bao giờ, quả nhiên không thể chịu nổi mà! Mùi hương tuyết liên nhàn nhạt từ người hắn tỏa ra bay vào mũi nàng, giọng nói thanh lạnh nhẹ nhàng vang lên bên tai, mặt cô nàng nào đó càng lúc càng nóng, trong đầu cũng bắt đầu có những suy nghĩ không thuần khiết.
Thấy sắc mặt nàng càng lúc càng đỏ, biểu cảm cũng càng ngày càng kỳ quái, hắn hơi kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi:
Sao thế?
Chuyện đó… huynh có cảm giác… không quen lắm không?
Nói xong, ánh mắt Tô Cẩm Bình đảo tới đảo lui, mông mình cũng thật sự có cảm giác ngồi không yên.
Mấy lời này rõ ràng là một mồi lửa châm lên sự lúng túng xấu hổ giữa hai người. Khuôn mặt hơi hồng hồng của hắn cũng như bừng lên ánh sáng đỏ rực, nhìn vô cùng xinh đẹp, hắn bất chợt cảm thấy chân mình hơi nóng lên, lại càng hậm hực vì hành vi của mình, hắn trở nên chủ động như thế từ bao giờ vậy?!
Đang lúc hai người đều xấu hổ, thì một luồng khí huyết lại dâng lên, hắn ôm miệng ho khan vài tiếng. Tô Cẩm Bình vừa nghe tiếng này, không thèm để ý đến chuyện xấu hổ nữa, vội ngẩng đầu lên, chỉ thấy gương mặt như bạch ngọc của hắn đỏ như sắp cắt ra máu. Nhìn hắn như vậy, nàng cũng chỉ nghĩ là vì hắn ho khan nên thế, lo lắng hỏi:
Có cần mời đại phu khám cho huynh một chút không?
Cứ thế này sẽ không sao chứ?
Không cần!
Hắn khẽ từ chối, đã dần ổn định lại hơi thở.
Một cơn gió thổi đến, một lọn tóc của Tô Cẩm Bình bị gió thổi qua gò má, thổi qua thổi lại, khiến mặt nàng hơi ngứa ngứa. Nàng đang định đưa tay lên vén lọn tóc kia qua sau tai, hắn lại bắt lấy tay nàng:
Đừng cử động.
Ngón tay trắng nõn thon dài đưa ra, rút cây trâm cài trên đầu nàng xuống, bàn tay không bị dính máu xuyên vào tóc nàng, cảm giác lạnh như băng truyền từ đỉnh đầu xuống.
Cuối cùng, tóc nàng được hắn búi thành một búi, sau đó cầm cây trâm trong tay, gài xuyên qua búi tóc nàng. Tô Cẩm Bình ngẩng đầu, ngắm nhìn hắn. Gương mặt luôn lãnh đạm vốn thanh lạnh đẹp tuyệt trần lúc này lại khiến người ta cảm thấy có vẻ rất thận trọng, mỗi động tác đều chăm chú, nghiêm túc, đến khi gài hết cây trâm gỗ kia vào tóc nàng xong, mới thu tay lại, đỏ mặt nói:
Ta chỉ biết búi kiểu này thôi.
Kiểu tóc này chỉ là vén tóc lên búi bình thường, một nửa tóc để xõa sau lưng, là kiểu tóc mà nam giới triều đại này thường dùng, nhưng cũng không ít nữ giới hành tẩu trong giang hồ cũng dùng nó, có điều, bình thường các nàng đều dùng hai cây trâm đối nhau gài lên búi tóc, mà trên đầu Tô Cẩm Bình lại chỉ có một cây, nên thoạt nhìn cũng chẳng ra sao cả.
Tô Cẩm Bình sờ sờ búi tóc trên đầu, tuy cảm thấy có thể hơi buồn cười, nhưng một cảm giác được người ta nâng niu trong lòng bàn tay mà cưng chiều thoáng lan khắp toàn thân, cười nói:
Cái này coi như là búi tóc đen à?
Búi tóc đen, bện tơ tình!
Nghe nàng hỏi vậy, hắn im lặng một lúc, chậm rãi nói:
Mẫu phi nói, nếu có yêu thương người con gái nào, thì hãy búi tóc cho nàng.
Sau khi nói xong, dung nhan khó khăn lắm mới khôi phục vẻ bình thường, lại bắt đầu đỏ bừng lên, y như một quả táo chín, mời gọi người ta tới cắn một miếng.
Câu này của huynh, có tính là tỏ tình không?
Tô Cẩm Bình lại lên tiếng trêu đùa, mặt đầy vẻ lả lơi đùa giỡn, mắt híp lại thành một đường cong hạnh phúc.
Lời này vừa dứt, mặt hắn lại càng đỏ hơn, một lúc lâu sau, đến tận khi Tô Cẩm Bình nghĩ hắn sẽ không đáp, thì đôi môi mỏng của hắn mới nhẹ nhàng phát ra một chữ:
Tính!
Có điều, giọng nói rất nhỏ, nếu không chú ý lắng nghe, thì căn bản không nghe thấy.
Tô Cẩm Bình có tuyệt kỹ trong người, đương nhiên nghe được lời hắn nói. Có điều, bây giờ nàng lại nổi hứng muốn trêu hắn, vì thế, ra vẻ mơ hồ nói:
Huynh nói gì? Ta không nghe rõ!
Tính!
Hắn nói lại lần nữa, tuy giọng có cao hơn một chút, nhưng vẫn rất nhỏ.
Cái gì?
Tiếp tục giả điếc.
Đương nhiên hắn biết nàng đang trêu mình, cũng cảm thấy chán nản vì sự gượng gạo của mình, sau khi nghe thấy câu
cái gì
của nàng một lần nữa, hắn buồn bực, xấu hổ cúi xuống, bịt kín miệng nàng lại!
Mùi hương tuyết liên nồng đậm xộc vào mũi, Tô Cẩm Bình như nhìn thấy trước mắt mình dâng lên một màn sương mù trắng xóa, mắt phủ kín sương mù, trong đầu là một mảng trắng xóa, thậm chí, dường như còn có cảm giác cơ thể mình đang ở trên đỉnh Thiên Sơn, chìm đắm trong cả cánh đồng hoa tuyết liên ướt át.
Cảm giác lạnh như băng thấm vào gan ruột nháy mắt tràn ngập toàn thân. Đôi môi lạnh của hắn giống như một miếng băng mỏng trong ngày hè nóng nực, khiến người ta vô cùng thoải mái. Đây không phải là lần đầu tiên hắn hôn nàng, nhưng lại là lần đầu tiên nàng cảm nhận được vị ngọt ở đầu lưỡi. Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ nhoẻn cười, sau đó tự đưa lưỡi của mình ra, điên cuồng phản công. Hắn hơi ngẩn người một chút, rồi môi lập tức tăng thêm lực, không chịu lùi bước!
Một nụ hôn còn triền miên du dương hơn cả một nụ hôn nồng nhiệt tiêu chuẩn, dây dưa một lúc lâu, lại càng khó chia lìa, cũng là một màn quyết đấu giữa hai người!
Cuối cùng, môi hai người cũng tách ra, một sợi chỉ bạc vẫn còn vương trên khóe môi. Tô Cẩm Bình há to miệng ra sức hít thở, trong lòng thầm mắng, Bách Lý Kinh Hồng chết băm chết vằm kia, mẹ nó chứ, sao khả năng nhịn thở cũng mạnh hơn nàng vậy?
Nàng thua rồi!
Hắn thản nhiên nói ba chữ, giọng điệu không thấy đắc ý bao nhiêu, nhưng lại vô cùng khí phách.
Ba chữ đó vừa vang lên, lửa giận liền bốc ngùn ngụt từ đáy lòng Tô Cẩm Bình:
Rắm thối ấy! Lại lần nữa!
Mẹ nó chứ, việc khác thì có thể thua được, chuyện này nhất quyết không thể. Điều này sẽ quyết định sau này ai chiếm thế chủ động trong mấy việc này, cho nên, nàng tuyệt đối không thể thua!
Vừa dứt lời, Tô Cẩm Bình liền bật dậy, xoay người một cái, mạnh mẽ đè hắn xuống bàn, bộ ấm và tách trà trên bàn cũng bị gạt bay xuống đất, tạo ra những tiếng vỡ vụn chát chúa, nhưng cả hai người đều chẳng có ai rảnh rỗi quan tâm mấy việc này nữa. Tô Cẩm Bình nhìn xuống dung nhan tuyệt mỹ của hắn, sau đó đưa tay ra, khêu cằm đối phương, nói:
Mỹ nhân, huynh nhất định phải thua!
Giọng nói đầy vẻ tự tin!
Ngay sau đó, không chờ hắn đáp lời, nàng đã như sói đói gặp dê non, hung hăng cúi xuống gặm cắn môi hắn, xâm nhập vào miệng hắn không có chút quy cách nào, khơi dậy hết tơ tình, dẫn dụ đến triền miên. Còn hắn, từ bị ép phải đón nhận, dần dần lại chuyển thủ thành công, kích tình mãnh liệt.
Nụ hôn này, y như hai đội quân đang chém giết trên chiến trường, huynh giành ta đoạt, không hề khoan nhượng chút nào!
Cuối cùng, hình thức bỗng đảo ngược, tay hắn ôm lấy vòng eo mảnh mai của nàng, lật người một cái, đặt nàng dưới thân mình, nụ hôn càng lúc càng nồng nàn hơn, như lửa bỏng dầu sôi, không khí mờ ám cũng càng lúc càng dày đặc, cả căn phòng như ấm dần lên.
Vẫn và Diệt vừa tới cách đó không xa, sợ đến mức trợn trừng mắt, nhìn trân trân vào cánh cửa mở rộng và hai người đang ở trên bàn kia! Sau vài giây sửng sốt, hai người vội ôm mặt chạy mất, đúng là làm cho người ta mặt đỏ tim đập mà, ngay cả cửa còn không thèm đóng đã làm mấy chuyện đó rồi, ông trời ơi!!! Thân là người đàn ông bình thường, bọn họ tuyệt đối không thể ở lại đây để tự kích thích mình được.
Một lúc lâu sau, nụ hôn chấm dứt, Tô Cẩm Bình không ngừng chớp mắt, thở hổn hển, suýt nữa ngất xỉu!
Trong đôi mắt xám bạc của người nằm trên người nàng thoáng hiện lên nụ cười không muốn người khác nhìn thấy, đôi môi mỏng cong lên, giọng nói lạnh lùng cất lên:
Còn muốn nữa không?
Giọng nói thanh lạnh du dương ấy, lọt vào tai Tô Cẩm Bình nghe lại gợi đòn đến kỳ lạ!!!
Khó khăn lắm mới thở lại được, nàng nghiến rằng nói:
Huynh cứ chờ đó cho bà, một ngày nào đó, bà đây nhất định sẽ trả lại trận này!!!
Ha ha…
Nghe nàng nói vậy, hắn bật cười, đẹp đến mức khiến người ta hoa mắt. Máu mũi của Tô Cẩm Bình lại muốn chảy ra, nhưng cố sống cố chết kìm nén lại. Cười xong, hắn nhẹ nhàng nói:
Được, ta chờ.
Giọng điệu đầy vẻ cưng chiều, dường như cũng đang rất mong chờ cái ngày nào đó đến.
Tô Cẩm Bình đẩy hắn từ trên người mình ra:
Được rồi, bà đây đến học võ, lại bị tên khốn nhà huynh làm rối lên thế này!
Trận này thua, khiến tâm trạng Tô Cẩm Bình rất tệ!
Đương nhiên hắn biết nguyên nhân thực sự khiến nàng tức giận là gì, nhưng cũng không nói ra, đứng dậy đưa một quyển sách nhỏ cho nàng, không nói nhiều, chỉ có ba chữ:
Hợp với nàng.
Thân thể Tô Cẩm Bình không có võ công căn bản, mà mấy thứ như nội lực này nọ đều là tu luyện từ nhỏ mà có. Bắt đầu luyện từ lúc càng bé, thì nội lực trong cơ thể càng tinh khiết, hiện giờ nàng đã mười tám tuổi, không thể nào tu luyện được nội lực công pháp thượng thừa, nhưng có thể học một số chiêu thức biến thể, tránh đòn tấn công, hoặc chạy trốn, sau đó thừa cơ phản công!
Nghe hắn nói xong, Tô Cẩm Bình liền mở quyển sách kia ra, mỗi chiêu thức trong này đều có khả năng tất sát y như những chiêu thức giết người mà nàng học ở hiện đại, chỉ khác là chiêu thức trong quyển sách này chỉ ra cách tránh các chiêu tấn công nội lực, từ vị trí nào thì có thể nhìn ra được đối phương muốn dùng nội lực, rồi nên ra tay từ góc độ nào. Mặc dù không thể tính toán hoàn hảo được hết nội lực vốn có của đối phương, nhưng đây cũng xem như bản tổng hợp thượng đẳng hiếm có rồi:
Cảm ơn!
Hắn nghe vậy, câu nói
Giữa ta và nàng, không cần phải nói cảm ơn
vừa lên đến bên môi, lại không thể nào nói ra miệng, cuối cùng chỉ lãnh đạm ngồi đó, không nói một lời.
Tô Cẩm Bình lườm hắn một cái không thèm khách sáo:
Chẳng lẽ huynh không thể nói một câu ‘không cần khách sáo’ được sao? Chẳng lịch sự gì cả!
…
Khóe miệng hơi run lên.
Mấy thứ này, khoảng bao lâu thì có thể học xong?
Nàng quay sang nhìn hắn.
Hắn hơi nghĩ ngợi một chút, đáp:
Ít thì ba tháng, nhiều thì ba năm. Cũng có người, cả đời cũng không học được.
Nói xong, hắn đứng dậy định thu dọn mấy mảnh vỡ trên mặt đất.
Bỗng nhiên, ngay khi tay hắn sắp chạm tới mảnh vỡ của ấm tràn, Tô Cẩm Bình vội túm lấy tay hắn:
Đừng nhặt, cẩn thận bị cứa. Để ta làm.
Hắn không nhìn thấy, đương nhiên sẽ dễ bị đứt tay.
Hơi ấm truyền đến từ đầu ngón tay khiến cả trái tim hắn cũng thấy ấm áp, tâm trạng giống như mặt nước hồ đang dần phẳng lặng lại, lại tiếp tục nổi lên từng vòng gợn sóng, cũng không lằng nhằng nhiều, thu tay lại để nàng dọn dẹp.
Tô Cẩm Bình nhặt gọn gàng mấy mảnh vỡ dưới đất lên, sau đó nhìn quanh trong phòng hắn, tìm một miếng vải, gói gọn mấy mảnh vỡ đó lại, rồi ném qua cửa sổ ra ngoài. Nếu không gói kỹ, khi hắn bước đi không cẩn thận cũng sẽ dẫm phải mất. Hiếm khi nào nàng cẩn thận đến thế này, khiến chính nàng còn ngạc nhiên đến suýt cắn vào lưỡi.
Hắn lúc này, đã bị tình cảm ấm ấp len sâu vào trong trái tim mình, không còn biết là đêm hay ngày nữa. Gặp nàng, chính là phúc đức cả đời này của hắn!
Tô Cẩm Bình lại đột ngột lên tiếng:
Ta nói này, mắt huynh không nhìn thấy gì, nên mấy việc có độ nguy hiểm cao này, cứ để ta xử lý là được, nhưng mà… mấy thứ như giặt đồ, nấu cơm này nọ, tốt nhất là huynh nên lập tức học ngay đi, bà đây không có hứng thú với việc hầu hạ người ta ăn ở đi lại đâu!
Giặt đồ? Nấu cơm? Người ta có câu
Quân tử tránh xa nhà bếp
, nếu là những người phụ nữ bình thường, tuyệt đối sẽ không cho phu quân động chạm vào mấy thứ này, chứ đừng nói đến giặt đồ. Sao nàng lại có suy nghĩ kỳ quái như thế nhỉ? Hắn thoáng ngẩn người trong một khoảng thời gian ngắn, hoàn toàn không phản ứng kịp.
Sao hả? Huynh có ý kiến à?
Giọng điệu Tô Cẩm Bình bỗng trở nên gay gắt hơn.
Nàng vừa cất lời, cũng đánh thức hắn khỏi sự ngạc nhiên ngỡ ngàng, đôi môi mỏng lập tức hé mở, đáp:
Không có.
Hắn bật cười, nhưng tiếng cười cũng rất khẽ, chỉ trong một chớp mắt đã biến mất khỏi khuôn mặt bạch ngọc kia.
Không có là được rồi!
Nàng thô lỗ nói, rồi lật lật quyển sách trong tay. Bỗng, nàng tự tin hỏi:
Huynh có tin không, nếu là ta, chỉ cần một tháng có thể học hết quyển sách này?
Hắn nói ít thì ba tháng, nhiều thì nửa năm, nhưng nàng không nghĩ thế.
Tin.
Hắn thản nhiên đáp, cũng không nói với nàng, lúc trước khi hắn học quyển sách này, chỉ dùng nửa tháng đã học xong rồi. Hắn nói ba tháng đến ba năm, là nói người bình thường thôi.
Cũng tinh mắt đấy!
Nàng vỗ bộp một cái vào vai hắn, giọng đầy vẻ đắc ý. Bỗng nhiên, đôi mắt phượng nheo lại, sắc mặt hơi căng thẳng, ánh mắt lướt ra ngoài cửa.
Nghe nàng nói vậy, khóe môi hắn hơi giật giật, hình như, nàng tự tin đến khác thường. Cũng cùng lúc ấy, hắn chợt cảm thấy không ổn, đôi mắt xám bạc cũng nhìn ra phía cửa phòng, lập tức nhỏ giọng nói:
Muốn tu luyện tâm pháp, thì phải dồn khí xuống đan điền, tâm phải thật tĩnh, nếu không sẽ rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma.
Giọng nói lành lạnh vang lên muốn nhắc nhở nàng.
Được, vậy ta về đây.
Nói xong, nàng nhét quyển sổ kia vào ngực áo, định rời đi. Thật ra, luyện công ở chỗ này của hắn sẽ an toàn hơn một chút, không chỉ không dễ bị phát hiện, mà nếu có vấn đề gì, thì cũng có thể nhờ hắn chỉ giúp, nhưng mà, nàng cảm thấy, luyện công bên cạnh hắn, thì thật sự rất khó mà tĩnh tâm được. Còn có một lý do nữa, đó là nàng bị theo dõi! Mắt phượng liếc xéo về phía Tây Nam bên ngoài phòng, nếu không phải vì sợ đánh rắn động cỏ, thì nàng thật sự muốn thẳng tay giải quyết luôn tên theo dõi kia rồi!
Hắn không nói gì cả, chỉ lẳng lặng đi vào phòng trong, đưa cho nàng một bộ y phục, ý tứ rất rõ ràng. Tô Cẩm Bình cũng không từ chối, vội vàng cởi áo khoác của mình ra, sau đó thay y phục nam giới:
Chưa biết chừng, bây giờ mọi người trong Hoàng cung đều bắt đầu truy lùng ta rồi!
Tô Cẩm Bình nói đầy vẻ trào phúng. Nàng thật sự không nghĩ ra được là mình đã trêu chọc ai, vì sao trong cung này luôn có người muốn gây phiền phức cho nàng.
Ừ.
Hắn chỉ đơn giản đáp lại một câu. Thật ra, nếu như mọi ngày, với tính cách của hắn, thì sẽ chẳng nói gì cả. Không phải vì không quan tâm đến sự an toàn của nàng, mà là vì hắn tin ở nàng.
Ngay khi tiếng
ừ
của hắn vừa dứt, Tô Cẩm Bình liền lẻn từ cửa sổ phía sau ra ngoài, khéo léo tránh được khoảng giám sát của đối phương, chuẩn bị ra khỏi vườn lê, đi thẳng về cung Cảnh Nhân, nhưng lại phát hiện ra giữa vườn lê và cung Cảnh Nhân đều được sắp xếp kín hộ vệ, xem ra muốn ôm cây đợi thỏ, chờ nàng đi ra ngoài. Một đội nhân mã đang phi về phía phòng Bách Lý Kinh Hồng, mục đích, đương nhiên là muốn bắt tại trận.
Fuck! Nàng thầm chửi thề trong lòng, sau đó nhanh chóng lắc mình đi về phía Bắc vườn lê, định ra khỏi vườn lê đã, rồi quay về cung Cảnh Nhân sau.
Tên ám vệ đã theo dõi rất lâu trước cửa phòng Bách Lý Kinh Hồng, thấy Bách Lý Kinh Hồng chậm rãi đóng cửa, mà một lúc lâu sau không thấy trong phòng có động tĩnh gì, y cũng nhanh chóng phát hiện có điều bất bình thường, liền nhìn xung quanh một vòng. Vừa vặn thấy cấm vệ quân chạy tới, y vung tay lên, đuổi theo hướng Tô Cẩm Bình rời đi.
Hủy!
Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Một người đàn ông mặc áo đen đột ngột xuất hiện trong phòng. Hắn ta, chính là người đứng đầu ngũ đại ám vệ do chính Bách Lý Kinh Hồng tự mình đào tạo nên - Hủy! So với những người khác, khả năng ẩn nấp của hắn ta cao thâm hơn nhiều, trừ Bách Lý Kinh Hồng, về cơ bản rất khó có người phát hiện ra khí tức của hắn, ngay cả Tô Cẩm Bình cũng không phát hiện ra! Hắn ta cũng là người luôn theo sát bảo vệ Bách Lý Kinh Hồng không rời bước:
Điện hạ!
Đi bảo vệ nàng!
Tuy hắn tin vào năng lực của nàng, nhưng vẫn có cảm giác không yên lòng.
Vâng!
Mệnh lệnh của điện hạ, dù là đúng hay sai, thì hắn ta cũng chỉ có thể nghe theo. Dứt lời, hắn ta giống như một bóng ma trong đêm, nhanh chóng lao qua cửa sổ. Nếu không phải người có nội lực thâm hậu, thì thật sự không nhìn thấy được bóng hắn ta.
Tô Cẩm Bình mặc y phục nam giới, tóc cũng búi kiểu tóc của nam giới, thị vệ phía sau lưng sắp đuổi kịp tới nơi.
Mắt nàng hơi nhíu lại, nhìn thấy một cung điện cách đó không xa, đèn đuốc sáng trưng, liền lắc mình một cái, nhảy vào qua cửa sổ. Nhưng vừa mới chạm đất, một bàn tay đã bóp ngay lấy cổ nàng. Đôi mắt xanh biếc của Mộ Dung Thiên Thu nhìn thẳng vào người thiếu niên trước mặt mình, áo bào trắng tuyết, dung mạo xinh đẹp, da thịt mịn màng, mày liễu, eo thon. Nếu không phải là bộ xiêm y này, và kiểu tóc này, thì hắn ta thật sự nghĩ đối phương là nữ!
Thu lại bàn tay đang giữ cổ Tô Cẩm Bình, hắn ta cong môi cười tà mị:
Đây là lễ vật Đông Lăng hoàng tặng cho trẫm sao?