Chương 1194: Quả gia đang yên đang lành, nói đá là đá (2)


Hách Đề Tự liếc hắn, lạnh lùng nói:
Trên đời này không có đồ vật nào bỗng dưng vô cớ lại có được, mồi nhử thơm chứng tỏ cái g8iá phải trả khá đắt. Không nói tới việc Thân Đồ Miêu chỉ là một công chúa Chuẩn Cách Nhĩ, có thể làm chủ được việc này hay kh3ông. Coi như đối phương thật sự có thể làm chủ chuyện này cũng phải xem chúng ta có mạng mà lấy hay không!


Đi trêu c9học người như Lạc Tử Dạ, sợ rằng kết quả sẽ không tốt hơn việc chủ động trêu chọc Phượng Vô Trù là bao.

Hạ nhân kia l6ập tức gật đầu:
Đại nhân nói phải, thuộc hạ lập tức đi viết thư hồi âm!

Nàng bước nhanh hơn, nhanh chóng đuổi kịp Phượng Vô Trù, cất giọng nói:
Tiểu Thối Thối!

Nhiếp chính vương điện hạ dường như rất giận, căn bản không để ý nàng, thậm chí còn không nhìn thẳng vào nàng. Mái tóc đen tùy ý thả sau lưng, tạo thành độ cong ngạo mạn. Trên tay áo bào rộng lớn, hoa văn chìm màu vàng hiện lên dưới ánh trăng, khiến người ta nhanh chóng nhớ tới đôi mắt ma mị mỗi lần tức giận sẽ lóe ánh vàng kia của hắn. Điều đó cũng khiến Lạc Tử Dạ kìm lòng không được nuốt nước miếng một cái.
Hai người tiếp tục đi hơn hai trăm mét nữa, đến bờ một con sông.
Hai chữ rèn luyện còn chưa nói hết, bỗng nhiên một ánh mắt lạnh lẽo rơi xuống người nó, miệng chim của Quả gia vừa há ra lập tức ngậm lại. Nó nói lảng sang chuyện khác, bắt đầu ca hát:
Con thuyền nhỏ hữu nghị, nói lật là lật. Bánh xe tình yêu lớn, nói chìm là chìm...


Bùm!

Một âm thanh vang lên.


Phượng Vô Trù, chàng đi nhanh 5như vậy làm gì?
Sau khi Lạc Tử Dạ và hắn rời đi trước, chưa được mấy bước người kia đã buông cổ tay nàng ra, tự mình sải bước đi phía trước, nhìn dáng vẻ kia vẫn còn khó chịu!
Không biết Quả gia theo kịp từ bao giờ, nó sải đôi chân chim nhanh chóng bước theo, dùng giọng the thé gây rối:
Rèn luyện thân thể sẽ đi nhanh, đi nhanh rèn...

Ngay sau câu bánh xe tình yêu lớn nói chìm là chìm của nó, Nhiếp chính vương điện hạ lập tức giơ chân đá nó. Quả Quả bỗng nhiên bay lên, bị đá bay xuống cây lớn phía xa xa, bên kia còn văng vẳng câu hát sau đó:
Quả gia đang yên đang lành, nói đá là đá. Trái tim đỏ tươi, nói vỡ là vỡ...

Lạc Tử Dạ liếc phương hướng Quả Quả ngã, khóe miệng cũng co quắp. Nếu không phải Phượng Vô Trù đá nó một cái, nàng thật sự cũng muốn đạp một cú. Bánh xe tình yêu lớn nói chìm là chìm là cái quỷ gì? Có ca khúc nào vớ vẩn như thế à?
Mân Việt lại lặng lẽ lau trán, hắn cảm thấy Quả gia thật không biết xem sắc mặt người, hình như gần đây mỗi lần nó xuất hiện trước mặt Vương thì cuối cùng đều trở thành chỗ trút giận, giống như một con chim ngốc!
Phượng Vô Trù đứng yên, chắp tay sau lưng, đứng ở bờ sông. Ma tức và khí thế uy nghiêm bá đạo toàn thân kia khiến nước trên cả con sông dường như đều bốc lên khí đen, cúi đầu trước vương giả! Mà giờ phút này, chân mày hắn hơi nhíu lại cũng đã chứng minh rằng tâm tình hắn rất không tốt.

Lạc Tử Dạ theo sau, đứng bên cạnh hắn.

Nàng định tiến tới, nhưng nàng mới vừa tiến về phía trước một bước thì hắn đã đi về phía trước một bước, dường như không muốn thấy nàng. Khóe miệng nàng giật giật, dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết bệnh ngạo kiều của tên này lại tái phát rồi, hơn nữa lúc này hiển nhiên đã thật sự tức giận với nàng.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.