Chương 1199: Công chúa cho là ngươi và vương hợp nhau à? (2)
-
Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung
- Quân Tử Giang Sơn
- 1240 chữ
- 2022-02-10 04:54:41
Hắn vừa nói xong, nụ cười trên mặt Thân Đồ Miêu liền cứng đờ, khuôn mặt lộ ra vẻ lúng túng.
Nhìn vẻ mặt lúng túng không nói nên lời của nàn8g ta, Mân Việt lại cười xùy một tiếng:
Từ trước đến nay Vương đều làm theo ý mình, không che giấu bản thân, cũng không thèm ngụy trang. Thái tử c3ó lẽ cũng được coi là một người chân thành, cho dù đôi lúc ngài ấy có rất nhiều hành động khiến cho người ta không hài lòng, nhưng ngài ấy xưa nay9 có gì nói nấy, không hề vòng vo tam quốc hay giở trò bịp bợm. Còn công chúa Thân Đồ trước giờ luôn ngụy trang bản thân, lúc này dựa vào cái gì để6 bảo Mân Việt tin tưởng sự chân thành của ngươi?
Nghe hắn nói vậy, sắc mặt của Thân Đồ Miêu liền đỏ trắng lẫn lộn.
Hắn vừa dứt lời, Thân Đồ Miêu lập tức hiểu ra mình đã có cơ hội thuyết phục đối phương rồi. Trong lòng nàng ta vui mừng khôn xiết, nhưng trên mặt lại không lộ ra một chút cảm xúc nào, cười khẽ:
Việc ta muốn ngươi làm, chắc chắn không phải là tính kế với Nhiếp chính vương điện hạ, cũng không phải việc bất lợi đối với Nhiếp chính vương điện hạ, điểm này thì ngươi yên tâm!
Vấn đề này nhất định phải nói rõ ràng, nếu không Mân Việt chắc chắn sẽ không đồng ý.
Mân Việt gật đầu, trong lòng cảm thấy người phụ nữ ở trước mặt mình không đến nỗi quá ngu xuẩn, biết ranh giới cuối cùng của mình. Mặc dù hắn không tán đồng việc Vương ở bên Lạc Tử Dạ, nhưng hắn chắc chắn sẽ không làm trái ý Vương và càng không tính kế với Vương. Điều này khiến cho thái độ của hắn tốt hơn nhiều, hắn nói khẽ:
Cho nên ngươi định bảo ta ra tay với Lạc Tử Dạ?
Cũng không phải là muốn ngươi ra tay, ngươi chỉ cần rõ ràng có cách nhưng không cứu, khoanh tay đứng nhìn là được!
Thân Đồ Miêu nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, dụ dỗ đối phương hợp tác với mình.
Nàng vừa nói xong, Mân Việt lập tức hỏi:
Có phải ngươi đã quên rằng hiện giờ bên cạnh Lạc Tử Dạ còn có một Bách Lý Cẩn Thần?
Bách Lý Cẩn Thần là người của đại lục Hoàng Diệp, chỉ cần ngươi đồng ý hợp tác với ta, tự ta có cách dụ hắn! Ta cũng tự có cách khiến cho Lạc Tử Dạ nhiễm bệnh lạ, những việc này ngươi không cần phải lo lắng. Chỉ cần khi nàng ta được ngươi khám và chữa bệnh, ngươi giả vờ bó tay là được!
Thật ra thì nàng ta vốn định bảo đối phương nhân cơ hội trực tiếp giết người phụ nữ đó, vậy thì đến lúc đó cho dù có điều tra ra, nàng ta cũng có cách giũ bỏ sạch sẽ trách nhiệm, đồng thời khiến cho Mân Việt trở thành người chịu tội thay một cách danh chính ngôn thuận. Nhưng nhìn phản ứng gay gắt vừa rồi của đối phương, nàng ta biết việc mong chờ đối phương ra tay là điều không thể, vậy chỉ có thể
lấy lui làm tiến
.
Nàng ta im lặn5g một lúc lâu rồi mới nhìn chằm chằm vào mặt của đối phương, mở miệng nói:
Nhưng ngươi cũng biết rõ, tất cả những gì ta làm chỉ là để có được sự coi trọng của Nhiếp chính vương điện hạ mà thôi. Ta chỉ là vì tình yêu, còn Lạc Tử Dạ là vì lợi dụng, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất giữa ta và nàng ta, và cũng là ưu thế lớn nhất của ta so với nàng ta! Ít nhất nếu như người ở bên cạnh Nhiếp chính vương điện hạ là ta, ta sẽ không làm tổn thương ngài ấy!
Nghe nàng ta nói xong, Mân Việt không lên tiếng, ánh mắt nhìn Thân Đồ Miêu trở nên sâu xa hơn, quả thật là đang suy xét tính chính xác trong lời này của đối phương. Sau khi trở về từ đảo Thiên Lãng, quả thật hắn không còn tán thành việc Vương tiếp tục qua lại với Lạc Tử Dạ, chỉ là lời của hắn đã bị Vương chặn đứng và từ chối nghe mà thôi, lúc này lại nghe Thân Đồ Miêu nói như vậy...
Hắn ngước mắt, nhìn về phía đối phương, lạnh giọng hỏi:
Cho nên, ngươi muốn ta làm gì?
Ngươi là đại phu bên cạnh Nhiếp chính vương điện hạ, tin rằng cơ hội ngươi được khám và chữa bệnh cho Lạc Tử Dạ chắc chắn không ít. Ngươi muốn ra tay là chuyện rất dễ dàng, không phải sao? Ta chỉ cần sắp xếp một chút, khiến cho Lạc Tử Dạ mắc một căn bệnh kỳ quái, cộng thêm sự trợ giúp của ngươi, mọi thứ sẽ trở nên hợp lý, không ai có thể nhận ra bất cứ điểm khác thường nào!
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Thân Đồ Miêu trở nên dịu dàng, chỉ là sự nham hiểm chiếm giữ trong đôi mắt giống như một con rắn độc khiến cho người ta kinh hãi.
Mân Việt nhíu mày, quan sát nàng ta từ trên xuống dưới:
Ngươi định lợi dụng sự tín nhiệm của Vương đối với ta, bảo ta ra tay với Lạc Tử Dạ?
Chuyện như vậy, sợ rằng hắn không làm được!
Mân Việt im lặng, suy nghĩ đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Trong tiềm thức, hắn biết như vậy là không đúng, thậm chí hắn không nên thảo luận đến bước này với Thân Đồ Miêu, hắn nên lập tức kết thúc nó ngay khi đề tài này được bắt đầu. Nhưng lúc này, hắn lại cảm thấy mình dần bị thuyết phục.
Nhưng sự rối loạn này chỉ diễn ra trong nháy mắt, ánh mắt của hắn lập tức trở lại như thường, nhanh chóng nhìn về phía Thân Đồ Miêu:
Nhưng vì sao ngươi lại cho rằng Lạc Tử Dạ đối với Vương chắc chắn là hư tình giả ý? Ít nhất lúc này, Vương vẫn bằng lòng ở bên nàng ấy, nàng ấy cũng không cố ý làm chuyện tổn thương Vương, nhưng Thân Đồ Miêu ngươi thì chưa chắc đâu! Suy cho cùng ngươi là công chúa của Chuẩn Cách Nhĩ, hơn nữa ta nhìn ra được, ngươi là một người phụ nữ có dã tâm!
Trên đời này có rất nhiều cô gái muốn tiếp cận Vương, không chỉ vì ngoại hình hoàn mỹ có thể sánh với thần ma và thực lực cường hãn đến nỗi khiến cho người trong thiên hạ phải khuất phục của Vương, mà còn vì một điểm rất quan trọng, đó là Vương là người đứng trên đỉnh cao, cho nên có rất nhiều cô gái hướng tới quyền thế, khát khao trở thành người đứng bên cạnh ngài ấy. Có lẽ Võ Lưu Nguyệt nghĩ như vậy, nhưng ai có thể bảo đảm Thân Đồ Miêu không nghĩ như vậy? Suy cho cùng nàng ta là công chúa của hoàng tộc, người của hoàng tộc có được mấy người có tâm địa trong sáng?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.