Chương 1202: Uy hiếp ông gọi ta là cha (3)


Khóe miệng của Võ thần đại nhân giật giật, gân xanh trên trán nổi lên.

Cha là cái gì thì ông không rõ, nhưng ông biết n8gười trên thảo nguyên đều gọi phụ thân là a cha, xem chừng cha và a cha có cùng một ý nghĩa! Võ Tu Hoàng ông tốt xấu gì cũng l3à hoàng đế của Long Chiêu, tốt xấu gì cũng là Võ thần cả một thế hệ, đi đến chỗ nào ngươi ta nghe thấy danh hiệu của ông cũng 9đều nể mặt ông. Kết quả thì sao?

Phượng Vô Trù không tôn trọng ông thì thôi, ngay cả tên nhóc Lạc Tử Dạ trong đầu lúc 6nào cũng luẩn quẩn khát vọng bảo mình gọi đối phương là cha! Dù ông có như thế nào, tuổi của ông cũng là bề trên, đám người tr5ẻ tuổi bây giờ quả thật lố lăng, đúng là thời thế đổi thay rồi!
Sau khi hít sâu mấy hơi, ông đã dẹp yên được cơn tức giận, chợt nói:
Trẫm cũng cảm thấy ngươi không thể nào biết được, chỉ là...

Chỉ là, rất kỳ lạ là, ông không tìm được ông bạn già Vô Ưu lão nhân nhưng lại nhận được một bức thư, cũng chính là do Vô Ưu lão nhân truyền tới, ở trên chỉ viết một câu:
Không cần tìm ta, đáp án ông muốn nằm trên người Lạc Tử Dạ!

Võ Tu Hoàng không cảm thấy kỳ lạ khi đối phương biết mình tìm lão là vì việc gì, đối phương xưa nay thần thần bí bí, luôn có một số bản lĩnh kỳ lạ nhưng lại rất chính xác, có thể khiến cho người ta không thể không tin đối phương thật sự có thể biết được ý trời. Đây chính là nguyên nhân ông tới tìm Lạc Tử Dạ. Nhưng trên đường đi ông đã suy nghĩ rất lâu, Lạc Tử Dạ có tính cách làm việc không đâu vào đâu như vậy, nếu như thật sự biết cách giải nước Vô Ngân, liệu có lấy ra uy hiếp mình?
Xem này, vừa chạy tới hỏi là biết rồi, tên nhóc này còn mong đợi mình gọi nó là phụ thân cơ.
Lạc Tử Dạ không đợi ông nói xong đã mất kiên nhẫn ngắt lời:
Chỉ là cái gì? Một ông già, một hoàng đế như ông, không quản lý đất nước cho thật tốt, không dạy dỗ con cái cho thật tốt, cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ không đâu. Một cuốn ghi chú không có chữ ông cũng phải tốn nhiều tâm tư như vậy, còn động một chút là tới tìm gia gây phiền phức! Nếu có thời gian như vậy chi bằng ông đi dạy dỗ Võ Lưu Nguyệt đi, dạy dỗ nàng ta làm người cho thật tốt vào. Cũng về nâng cao chỉ số thông minh cho Võ Hạng Dương ấy, tránh để hắn làm bẽ mặt ở bên ngoài!

Nàng xưa nay yêu ai yêu cả đường đi, ghét nhau ghét cả tông ti họ hàng, nàng không ưa cặp huynh muội làm cho người ta chán ghét kia, nên đương nhiên nàng không thích nổi Võ Tu Hoàng rồi.
Thế là mặt của Võ thần đại nhân tối sầm, cứ như vậy mà bị người ta giáo huấn. Lời này của Lạc Tử Dạ rõ ràng là đang nóng bóng nói gió, Võ Tu Hoàng ông không phải là một hoàng đế đạt tiêu chuẩn, cũng không phải một phụ thân đạt tiêu chuẩn, đất nước không quản lý tốt, con cái cũng không dạy dỗ ra hồn, từ sáng đến tối chỉ nghĩ đến những
thứ không đâu
?

Phụt!
Phượng Thiên Hàn ở bên cạnh cắn hạt dựa nghe thấy vậy thì bật cười không chút khách sáo, sau đó là một hồi cười hô hố:
Ha ha ha...

Sắc mặt của Võ Tu Hoàng vốn dĩ đã biến thành màu đen, lúc này nghe thấy Phượng Thiên Hàn cười như vậy, sắc mặt u ám của ông lập tức xanh đi! Giọng nói cũng trở nên uy nghiêm oai phong, mang hơi thở thuộc về đế vương:
Lạc Tử Dạ, ngươi dám giáo huấn trẫm!


Không dám giáo huấn ngài, bản Thái tử chỉ đưa ra một kiến nghị nho nhỏ, ngài có thể không tiếp thu!
Lạc Tử Dạ rất thức thời, cho dù nói thế nào người ta cũng là người làm hoàng đế, lúc nên nể mặt vẫn là cần nể mặt, bằng không dẫn đến chiến tranh gì gì đó, lỗi lầm của nàng sẽ rất lớn đó.


Hừ!
Võ Tu Hoàng cười lạnh, không nói thêm gì nữa nhưng sắc mặt lại càng sa sầm hơn. Nếu như Lạc Tử Dạ thật sự không biết, vậy thì lời của Vô Ưu lão nhân là ý gì?

Lúc này sắc trời đã sáng rõ, mặt trời đã lên đến tầng mây. Lạc Tử Dạ liếc Phượng Vô Trù:
Ngươi không cần lo lắng cho gia, ông già này mặc dù nhân phẩm chẳng ra làm sao, nhưng sổ ghi chép của ông ta vẫn còn một nửa nằm trong tay gia, ông ta không dám làm gì gia đâu. Trời đã sáng rồi, ngươi về chiến trường trước đi, bên đó ngươi cũng đang có việc cần xử lý mà!

Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.