Chương 1215: Mách lẻo bôi nhọ phượng vô trù (1)


Phủ Thất hoàng tử mới được xây dựng xong, trông có vẻ rực rỡ sáng sủa. Nhưng suy cho cùng thì phủ Hoàng tử không có khí thế n8hư phủ Thái tử của Lạc Tử Dạ. Khi Lạc Tử Dạ đến trước cổng lớn, mấy người hầu giữ cổng đều biết quan sát, lập tức nhận ra Lạ3c Tử Dạ. Bọn họ vội nói:
Thái tử gia, tiểu nhân lập tức mời Thất hoàng tử ra đón tiếp ngài!


Theo luật thì đúng là 9khi Thái tử ghé thăm, Lạc Tiểu Thất là Hoàng tử phải ra ngoài đón tiếp.
Tiếp đó hắn ngồi xuống cạnh bàn. Lạc Tử Dạ rất tự nhiên cầm bình sứ lên rồi đổ thuốc bột lên bờ vai hắn. Lạc Tiểu Thất nghiêng đầu, cúi xuống nhìn vai mình. Đôi mắt trong veo không nhiễm bụi trần kia phủ một tầng hơi nước, chắc là vì đau đớn. Thằng nhóc này trời sinh là sát thủ của phái nữ, hắn gần như không tốn chút công sức nào cũng có thể đánh thức tình mẫu tử trong lòng người ta.
Tất nhiên Lạc Tử Dạ cũng không ngoại lệ. Ánh mắt hệt như đứa bé đáng thương kia của hắn làm cho nàng cực kỳ đau lòng. Thế là nàng hỏi hắn:
Có đau không?

Nàng đẩy người trong lòng mình ra ngoài rồi chăm chú nhìn bả vai hắn. Nàng mỉm cười:
Được rồi, đừng nghịch nữa! Bôi thuốc trước đã!

Sau khi nàng nói lời này, dường như Lạc Tử Thất đã bình tĩnh hơn nhiều. Hắn ngoan ngoãn gật đầu:
Ừm!

Trên vai hắn có vết thương do trúng tên còn lưu lại, mũi tên xuyên thủng da thịt tạo thành lỗ máu đến giờ vẫn chưa lành hẳn.
Lạc Tử Dạ chăm chú nhìn vai hắn trong chốc lát. Tên nhóc này hệt như chú cún nhỏ nhào vào lòng nàng, lại còn dụi đầu đòi nàng vỗ về. Hắn dán sát vào người nàng, khiến nàng cực kỳ có cảm giác tồn tại. Dường như trong khoảnh khắc ngươi xuất hiện trước mắt hắn, ngươi chính là cả thế giới của hắn vậy.
Nàng đi theo tên thuộc hạ dẫn đường.
Nàng vừa bước chân vào hậu viện liền nhìn thấy một khuôn mặt đẹp tuyệt trần như thiên sứ. Tên nhóc kia đang ngồi cạnh bàn trong đình nghỉ mát, tự mình bôi thuốc lên bờ vai. Hắn nghe thấy tiếng bước chân bèn ngẩng đầu. Khi trông thấy Lạc Tử Dạ, hắn thoáng sửng sốt, sau đó lập tức nhoẻn miệng cười. Hắn mặc kệ những đồ vật trong tay, nhào thẳng vào lòng Lạc Tử Dạ:
Thái tử ca ca, huynh về rồi à?

Lạc Tử Dạ xua tay:
Không cần! Bản Thái tử t6ự đi vào cũng được. Ngươi dẫn đường đi!
Nàng nói xong liền đi theo tên thuộc hạ dẫn đường tiến vào trong phủ. Sau khi vào t5rong, nàng hơi sững người. Nếu tòa phủ đệ này không khí thế như phủ mình thì nàng cũng không cảm thấy ngạc nhiên. Suy cho cùng, trong xã hội phân biệt giai cấp và tầng lớp này, quả thật thân phận khác nhau sẽ được sắp xếp khác nhau.
Chỗ này kém xa phủ Thái tử của nàng thì không nói làm gì, nhưng kiến trúc trong phủ còn không bằng phủ của Long Ngạo Địch! Nàng không biết nguyên nhân là do Lạc Túc Phong quá coi trọng Long Ngạo Địch hay là ông ta quá chán ghét Lạc Tiểu Thất nữa!
Hình như Lạc Tiểu Thất do dự một lát, đôi mắt xinh đẹp trong trẻo chăm chú nhìn nàng. Hắn cắn môi nói:
Không đau!
Từ dáng vẻ kia có thể nhìn ra hắn rất đau nhưng lại sợ Lạc Tử Dạ lo lắng nên nói lời dối lòng.

Dáng vẻ này vừa đáng thương vừa đáng yêu, càng khiến người ta thương xót.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nhất Sinh Nhất Thế: Tiếu Thương Khung.