Quyển 5 : Phiên toà của tử thần - Chương 3


Số từ: 1715
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mê lộ nước được thiết kế với mái thấp và mái ngăn nước. Có bốn cửa ra vào, mỗi cửa đều có
lớp tường ngăn bên ngoài. Từ chính giữa- nơi tôi sẽ được đặt vào - bình thường mất năm, sáu
phút sẽ tìm đựoc lối ra, nếu không bị lạc.
Nhưng trong vụ này, bạn phải kéo một tảng đá nặng bằng nửa trọng lượng của mình. Tảng
đá làm bạn bị chậm lại. Với tảng đá, tám chín phút tìm được lối ra là tốt lắm rồi.
Nhưng ngoài tảng đá, còn phải tranh đua với nước. Vì ngay khi cuộc thử thách bắt đầu,
nước được bơm vào qua những ống từ các suối ngầm. thậm chí nước còn làm bạn giảm tốc độ
nhiều hơn nữa. thường thường phải mất mười lăm phút mới vượt qua mê cung. Nếu lâu hơn,
bạn sẽ gặp phải vấn đề cực kì nghiêm trọng. Vì đúng mười bảy phút, nước sẽ ngập tới mái.
Chúng tôi xuống một mê cung phiên bản, nhỏ hơn bản gốc, để tập luyện. Ông Vanez căn
dặn:
-Điều quan trọng là không được hoảng hốt.
Lộ trình của bản sao không giống bản thật. Trong mê cung thật, các vách luôn thay đổi ,
nhưng bản sao này cũng đủ để rút kinh nghiệm.
Ông nói tiếp:
- Hầu hết những kẻ thất bại chỉ vì hoảng hốt. Có thể khi nước dâng cao, tốc độ bị giảm và sự
căng thẳng làm cháu sợ. Phải chống lại mối sợ hãi đó mà tập trung vào lộ trình. Nếu để nước
làm xao lẵng, cháu sẽ bị mất phương hướng, và cháu sẽ ... tiêu luôn.
Suốt đầu đêm, chúng tôi đi tới đi lui nhiều lần trong mê lộ. Ông Vanez dạy tôi cách lập một
bản đồ trong trí. Ông bảo:
-Các vách trong mê cung trông đều giống nhau, nhưng không phải thế đâu. Có thể có những
dấu hiệu có thể nhận ra, chẳng hạn một viên đá không màu, một chút gập ghềnh trên mặt nền,
một vết xước... Cháu phải ghi nhớ và lập một bản đồ trong đầu. Bằng cách đó, khi phát hiện ra
nơi đã đi qua, lập tức đổi hướng khác, không phí thời giờ lần mò tìm kiếm.
Nói thì dễ nhưng thực hành cực khó, suốt mấy tiếng đồng hồ tôi học cách vẽ bản đồ bằng trí
tưởng. Mấy đoạn đầu tiên còn dễ nhớ- một mảnh đá nhỏ trên mái trái, một hòn đá phủ rêu trên
nền, một hòn đá xù xì trên mái một đoạn đường kế tiếp, nhưng càng đi xa hơn, càng phải nhớ
nhiều hơn, tôi càng thêm rối. Hòn đá nào, dấu vết nào hình như cũng giông giống hòn đá, dấu
vết mình đã đi qua và ghi nhớ.
Bảy tám lần tôi đứng ngẩn ra làm ông Vanez phải quát lên:
- Cháu không chịu tập trung gì hết!
- Cháu đang cố, nhưng ... khó quá.
- Cố gắng chưa đủ. Phải dẹp bỏ những ý nghĩ vớ vẩn khác đi. Hãy quên phiên tòa, những thử
thách, nước và những gì sẽ xảy ra nếu cháu thất bại. Quên luôn bữa ăn tối, bữa điểm tâm và bất
kỳ thứ gì làm cháu lãng trí. Chú tâm vào mê cung này thôi. Nó phải tràn đầy trong tâm trí cháu,
hoặc cháu sẽ chết.
Thật chẳng dễ chút nào, nhưng tôi đã nỗ lực tối đa và trong vòng một tiếng tôi cảm thấy có
tiếng bộ. Ông Vanez có lý: cắt bỏ mọi tư tưởng tạp nhạp là giải pháp tốt. Tới lui mấy tiếng đồng
hồ trong lộ trình rối rắm này làm tôi phát chán, phải tìm hiểu và ghi nhớ càng buồn tẻ hơn. Tuy
nhiên, trong mê cung dưới nước này, nôn nóng chỉ thêm bối rối, và điều đó có thể giết chết tôi.
Khi khả năng lập bản đồ của tôi đủ để xuất phát, ông Vanez choàng quanh người tôi một sợi
dây, một đầu dây buộc vào tảng đá. Ông bảo:
-Tảng đá này chỉ nặng bằng một phần tư trọng lượng cháu. Sau này sẽ thử với một tảng
nặng hơn, vì ta không muốn cháu đuối sức trước khi vào cuộc thử thách thật sự. Hãy làm quen
với tảng đá này trước, rồi thử với tảng đá bằng một phần ba trọng lượng của cháu, sau đó
chúng ta sẽ thử một chút với trọng lượng thật, để cháu biết qua cảm giác đó như thế nào.
Mang một nửa máu ma-cà-rồng, tôi mạnh hơn người bình thường nhiều, nên tảng đá đó
không đến nổi quá nặng, nhưng nó gây cho tôi rất nhiều phiền toái. Ngoài chuyện nó làm trì trệ
tốc độ di chuyển, mỗi khi qua một góc, hay một khe hẹp, tôi phải ngừng lại, tìm cách kéo nó
qua.
Ông Vanez bảo:
-Điều quan trong là, phải ngừng lại ngay khi cảm thấy tảng đá bị mắc kẹt. Bản năng tự nhiên
là sẽ vội kéo sợi dây, như vậy chỉ làm tình hình xấu hơn,vì sẽ mất thêm thời gian để giải quyết.
Trong mê lộ này, chuyện sinh tử tình từng giây. Tốt nhất là phải hành động có phương pháp,
mất bốn, năm giây để tự giải thoát, hơn là hấp tấp để mất mười hay hai mươi giây
Có nhiều cách để tránh cho tảng đá và sợi dây khỏi bị mắc kẹt quá nhiều. khi tới một góc
hay một khúc cong, tôi nắm chặt dây, kéo tảng đá lại gần mình – cách này rất có thể làm tảng
đá ít bị vướng víu hơn. Ông Vanez căn dặn :
- Nhưng cháu phải hành động một cách vô thức, tự động. Đừng ngừng lại suy nghĩ. Đầu óc
cháu chỉ là để lập bản đồ mê lộ, mọi chuyện khác đều chỉ làm theo bản năng.
Ngồi bẹp xuống sàn, tôi rên rẩm:
- Vô ích thôi! Mất mấy tháng may ra cháu mới có thể quen được. Cháu chẳng có chút hy
vọng mắc dịch nào trong vụ này đâu.
- Phải có hy vọng.
Ông Vanez gầm lên, nhảy tới bên tôi và loi mạnh vào sườn tôi một cái. Vừa đâm ngón tay
nhọn hoắt vào phần mềm trên bụng tôi, ông vừa hỏi:
-Cảm thấy sao?
-Ui da! Thôi đi!
Đâm tiếp, ông hỏi:
-Sắc không ? Đau không ?
-Đau !
Đâm thêm cái nữa, ông mới càu nhàu nói:
-Hãy tưởng tượng những cái cọc trong Phong tử thần còn sắc hơn đến thế nào.
Đau khổ thở dài thường thượt, tôi cố dậy, lau mồ hôi trán. Nhặt sợi dây lên, tôi bắt đầu trở
lại mê lộ, kéo theo tảng đá, ghi nhớ các vách ngăn theo lời ông Vanez đã dạy.
Sau cùng chúng tôi tạm nghỉ, lên gặp ông Crepsley và Harkat trong phòng Khledon để dùng
bữa. Tôi không đói – lo lắng đến chẳng thiết ăn uống gì nữa - nhưng ông Vanez ép tôi ăn, vì
theo ông, tôi cần từng chút năng lượng trước khi dự phiên tòa thử thách.
Ông Crepsley hỏi:
-Có tiến triển chút nào không ?
Vừa nhai xương một con chuột nướng, ông Vanez vừa nói:
-Khá xuất sắc. Thật tình tôi nghĩ thử thách này quá sức Darren . Dù mê lộ nước không phải
là một thử thách tàn bạo, nhưng nó phải cần nhiều thời gian chuẩn bị. Tuy nhiên, nó là một học
trò nhanh trí. Vẫn còn rất nhiều điều phải chỉ dạy - chẳng hạn như chúng tôi chưa thử sức nó
dưới nước - nhưng lúc này tôi hy vọng hơn mấy giờ trước rất nhiều.
Harkat đem theo quý bà Octa- con nhện độc của ông Crepsley – và đang cho nó ăn những
vụn bánh mì nhúng nước súp dơi. Hắn đã đồng ý săn sóc con nhện này trong thời gian tôi tập
trung vào mấy phiên tòa. Tách khỏi mấy ông ma-cà-rồng, tôi gợi chuyện với gã tí hon:
- Chăm sóc ả nhện ổn chứ?
- Ổn... nó cũng... khá dễ...
- Nhớ đùng để ả ra ngoài. Trông dễ thương vậy, nhưng ả cắn là chết người đấy.
- Biết. Mình vẫn ...thấy cậu... và nó trên ... sân khấu... gánh xiếc quái dị mà.
Harkat nói năng đã tiến bộ. Ít líu lưỡi hơn, nhưng vẫn phải ngừng lại để thở giữa một câu
nói. Hắn hỏi:
- Cậu nghĩ... sẵn sàng... ra tòa... được không ?
- Ngay lúc này, mình còn không biết có thể vượt qua đựoc chương trình huấn luyện không .
Ông Vanez bắt mình tập căn lắm. Mình biết ông ấy phải làm vậy, nhưng mình cảm thấy kiệt
sức, chỉ muốn chui tọt vào gầm bàn ngủ cả tuần.
- Mình nghe... ma-cà-rồng ... bàn tán... Nhiều ma-cà-rồng... đặt cược... lên cậu...
- Ồ thật sao? Họ đặt cược những gì?
- Quần áo... nữ trang. Hầu hết... ma-cà-rồng... đặt cược chống lại cậu. Kurda và ... Gavner
và... Arra... đều nhận ... những độ... đó. Họ tin ... vào cậu.
- Nghe cũng sướng. Còn ông Crepsley ?
Harkat lắc đầu:
- Ông ấy bảo... không cá độ. Nhất là ... đặt cược ... vào trẻ con.
- Biết ngay con chim ác là khô như ngói sẽ nói như vậy mà.
- Nhưng mình nghe... ông ấy ... nói với ... cụ Seba Nile. Ống ấy bảo... nếu cậu thất bại... ông
ấy sẽ nuốt hết... cái áo choàng.
Tôi phổng mũi, cười khanh khách.
Ông Crepsley hỏi:
- Hai đứa nói chuyện gì vậy?
Tôi cười tươi rói với ông:
- Dạ, có gì đâu.
Tất cả ăn xong, tôi theo ông Vanez trở lại mê lộ, tập dưới nước với một tảng đá nặng hơn.
Mấy tiếng đồng hồ đó là những gì gian khổ nhất đời tôi, và đến thời điểm mà ông gọi là đêm,
Vanez mới cho tôi về nghỉ. Mệt tới nỗi tôi ngã quỵ dọc đường, may nhờ có mấy tên lính gác tốt
bụng vác tôi về võng.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.