Quyển 6 : Ông hoàng Ma-cà-rồng - Chương 17
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1879 chữ
- 2020-05-09 12:55:04
Số từ: 2004
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mấy tiếng sau, khi tin bà Arra mất tới tai tôi, tôi trở lại hang, cố gắng tìm hiểu những điều
chất chứa trong đầu. Không còn ma-cà-rồng nào ở đây. Xác chết được các Giám hộ Máu dọn
sạch. Kể cả xác nhện bị dẫm bẹp cũng không còn. Chỉ còn lại máu. Những vũng máu ghê tởm, ri
rỉ thấm xuống kẽ nứt nền hang, những vết máu đang khô cứng trên vách, những giọt máu tí
tách rơi từ mái xuống.
Tôi gãi má (dính đầy bụi đất, máu khô và nước mắt), nhắm nghía những hình vẽ ngằn
nghèo của máu đang khô dần trên vách và nền hang, suy nghĩ về trận đánh và mấy mạng sống
tôi đã lấy đi. Tôi thấy mình như đang sống lại với những tiếng hét gào của ma-cà-chớp và ma-
cà-rồng, tiếng rên xiết của những kẻ thì hấp hối, hình ảnh cụ Seba dìu ông Vanez mù lòa ra
ngoài, Sự hứng thú khi họ ẩu đả nhau, vẻ mặt Glalda khi bị tôi giết, Arra và cùng cách bà nháy
mắt với tôi.
Bỗng có tiếng hỏi:
- Ta ngồi cùng được không?
Ngước lên, tôi thấy vị sĩ quan quân nhu già của Núi Ma-cà-rồng, cụ Seba Nile, khập khiễng
khó khăn vì vết thương trong cuộc chiến. Tôi nói như mất hồn:
- Mời cụ.
Ngồi xuống bên tôi, rồi suốt mấy phút, cụ cùng tôi lặng lẽ nhìn quanh màu đỏ thẫm tung tóe
khắp hang. Sau cùng, tôi hỏi cụ đã biết tin về cái chết của bà Arra chưa. Đặt ta lên gối tôi, cụ
nhẹ nói nhẹ nhàng:
- Rồi. Nhưng cháu không nên quá thương xót bà ấy, Darren ạ. Bà ấy chết trong niềm kiêu
hãnh như vẫn từng mong muốn.
- Bà ấy chết một cách ngu ngốc!
Cụ nhẹ nhàng khuyện tôi:
- Cháu không nên nói thế.
Tôi la lên:
- Sao lại không? Đó là sự thật mà. Đây là một trận đánh ngu ngốc, do những người ngu ngốc
đánh nhau.
- Arra không nghĩ như vậy nên bà ta sẵn lòng hiến mạng cho
trận đánh ngu ngốc
này.
Những ma-cà-rồng khác cũng thế.
Tôi rên lên:
- Ngốc là ở đó. Vì chúng ta có thể đuổi chúng đi mà không cần phải xuống tận đây để chặt
chúng ra từng mảnh.
- Nếu ta nhớ chính xác thì, ý tưởng đưa lũ nhện mở đường cho chúng ta là... của cháu.
- Cám ơn cụ đã nhắc nhở.
- Đừng bận tâm về điều đó nữa. Chiến đấu là cá tính của chúng ta. Với những kẻ chưa hiểu,
thì chuyện này có thể được coi như mọt vụ tắm máu man rợ, nhưng chúng ta lại tin đó là chính
nghĩa. Ma-cà-chớp âm mưu tiêu diệt chúng ta. Vì thế chúng hoặc chúng ta phải chết. Cháu hiể
điều đó hơn ai hết, vì... cháu đã có mặt khi chúng giết Gavner.
- Cháu hiểu. Cháu không nói là chúng không đáng chết. Nhưng vì sao chúng có mặt tại đây?
Vì sao chúng đã xâm nhập vào núi?
- Ta tin sẽ moi ra sự thật khi chúng ta tra hỏi những kẻ sống sót.
- Ý ông là... tra khảo?
Ông nhún vai:
- Cháu muốn gọi thế cũng được.
- OK, coi như chúng ta tra khảo chúng và có thể được biết: chúng định đập cho chúng ta tơi
tả, để chiếm núi này. Thế là xong. Mọi chuyện đều tốt đẹp. Chúng ta lại vỗ lưng nhau bồm bộp
hoan hỉ đã thành công.
Tôi gằn giọng, tiếp tục nhấn mạnh :
- Nhưng nếu không phải vì thế mà chúng đã tấn công? Nếu còn một nguyên nhân khác nữa
thì sao?
- Chẳng hạn... nguyên nhân nào?
- Cháu không biết. Cháu không biết ma-cà-chớp nghĩ gì, và vì sao chúng làm nhữg điều
chúng đã làm. Vấn đề là chính cụ và những ma-cà-rồng khác cũng không biết. Vụ tấn công này
là một sự bất ngờ với tất cả mọi người, đúng không?
- Quả là một bất ngờ. Ma-cà-chớp chưa từng bao giờ tấn công chúng ta liều lĩnh, tư tin như
thế này. Thậm chí, khi tách khỏi chúng ta, chúng chỉ quan tâm đến chuyện củng cố xã hội riêng
của chúng, chứ không tìn cách làm hại chúng ta.
- Vậy thì vì sao chúng đã gây ra vụ này? Cụ biết không?
- Không.
- Đó! Cụ không biết. Cháu không biết. Các ông hoàng không biết,
Tôi quỳ lên nhìn thẳng mắt cụ Seba:
- Cụ không thắc mắc vì sao đã không có ai đặt ra câu hỏi đó sao? Chúng ta nhào xuống đây,
xé xác chúng ra, mà không một ai trong chúng ta hỏi nguyên nhân dẫn đến động cơ thúc đẩy
việc chúng làm. Chúng ta đã hành động như một bầy thú hoang dã.
- Lúc đó không còn thời gian để hỏi.
Cụ Seba nói cứng, nhưng tôi biết cụ đang bối rối vì những lời nói của tôi. Tôi tiếp tục:
- Cháu đồng ý, có thể không đủ thời gian để thắc mắc. Nhưng còn sáu tháng trước? Một năm
trước? Mười năm trước? Chỉ có một mình Kurda liên lạc với ma-cà-chớp và cố gắng tìm hiểu
họ. Sao không một ai giúp ông ta? Sao không ai muốn hoãn, thân thiện với họ, để tránh cho
những chuyện như thế này không vao giờ có thể xảy ra?
- Cháu đang ca tụng, đề cao Kurda Smahlt đấy à?
- Không. Kurda đã phản bội chúng ta. Những gì ông ta đã làm không thể biện hộ được. Điều
cháu muốn nói là... nếu chúng ta cố gắng hiểu biết ma-cà-chớp, có lẽ ông ta đã không cần phải
phản bội chúng ta. Có lẽ chính chúng ta đã thúc đẩy Kurda vào con đường này
- Lối suy nghĩ của cháu làm ta bối rối. Ta đoán, có thể vì, trong cháu phần người nhiều hơn
phần ma-cà-rồng. Với thời gian cháu sẽ học nhìn mọi sự theo cách của chúng ta và...
Tôi kêu lên:
- Không! Cháu không muốn nhìn sự việc theo cách của cụ. Lối suy nghĩ đó là một sự sai lầm.
Cháu khâm phục nghị lực, tính chân thực, lòng trung thành của ma-cà-rồng, và cháu muốn
được như thế. Nhưng cháu sẽ không chấp nhận, nếu điều đó đồng nghĩa với việc quên mình chỉ
vì một điều ngu ngốc, mù quáng trước sự khôn ngoan và tinh thần chung, dung thứ cho tình
trạng đổ máu như thế này, chỉ vì các vị lãnh đạo của cháu quá kiêu hãnh, không thèm ngồi
chung với ma-cà-chớp, để tranh luận đến cùng những khác biệt về nhau.
- Khó có thể
tranh luận đến cùng để cùng tìm ra những điều khác biệt.
- Nhưng phải quyết tâm. Đáng lẽ các ông hoàng phải cố thử xem sao chứ.
Cụ Seba lắc đầu mệt mỏi:
- Có lẽ cháu nói đúng. Ta đã già, quá gắn bó với quá khứ. Ta chỉ nhớ thời gian ma-cà-rồng
chẳng còn chọn lựa nào, ngoài chuyện giết hay bị giết. Chiến đấu hay diệt vong. Theo ta, trận
chiến hôm nay tuy man rợ, nhưng không thấm thía vào đâu được với hàng trăm trận ta chứng
kiến nhiều thế kỷ trước.
Ông cụ mỉm cười, tiếp:
- Nhắc đến chuyện đó, ta phải thú nhận là thế giới đã đổi thay. Có kẽ đã đến lúc chúng ta cần
phải thay đổi. Nhưng ai sẽ dẫn dắt chúng ta khỏi cái bóng tối của dĩ vãng đây? Kurda là bộ mặt
tương lai của chúng ta. Anh ta, có lẽ, đủ khả năng thức tỉnh chúng ta trong cách nghĩ và cách
sống. Nhưng bây giờ hắn đã tự làm nhục mình, ai sẽ còn dám lên tiếng vì một thế giới mới và
cách sống mới nữa?
- Cháu không biết. Nhưng phải có người làm điều đó. Nếu không, sẽ chẳng có thay đổi, tình
trạng hỗn loạn tang thương của ngày hôm nay sẽ tái diễn, lập đi lập lại, cho đến khi ma-cà-
chớp quét sạch ma-cà-rồng.
- Tư tưởng nặng nề quá.
Cụ Seba thở dài nói, rồi đứng dậy coa bóp vết thương trên đùi:
- Tuy nhiên ta không gặp cháu để bàn chuyện tương lai. Chúng ta phải có quyết định cấp kì
và ít rắc rối hơn.
- Cụ định nói gì ạ?
Cụ chỉ tây xuống đất. Quý bà Octa và con nhện đốm lưng đang ngồi chồm hổm sau tôi. Cụ
Seba lên tiếng:
- Trong trận chiến, các bạn tám chân của chúng ta bị dẫm đạp, hy sinh rất nhiều. Anh chị
này đã không bỏ đi cùng những đồng loại sống sót, mà ở lại với chúng ta, như sẵn sàng chờ
lệnh mới
- Cụ có nghĩ là, anh chàng này mê cô ả rồi không?
- Hì hì, rất có thể. Ta không nghĩ là nhện cũng biết yêu thương như chúng ta. Nhưng chàng ở
sát bên nàng suốt trận dánh, và khi cô ả ở lại, chàng cũng ở lại luôn. Ta nghĩ... chúng muốn kết
đôi.
Tôi cười, mường tượng cảnh quý bà Octa đứng giữa hai hàng ghết, trong bộ soa-rê trắng xíu
xiu và ông Crepsley đón chờ để dìu ả đi chào quan khách.
- Ông nghĩ cháu nên cho chúng ở chung lồng?
- Thật ra, ta đang nghĩ đến việc cho cô ả tự do đi xây tổ uyên ương.
- Ông muốn cháu thả Octa ra?
Cắn môi suy nghĩ rồi tôi hỏi tiếp:
- Lỡ nó cắn người ta thì sao?
- Ta không ngại điều đó. Hầm hố trong núi này thiếu gì. Chắc chắn chúng không làm tổ ở
những nơi có người qua lại đâu.
- Nhưng con cháu chúng sẽ thành một đạo quân nhện độc.
- Ta không tin. Dù có lai giống nhện Ba’Halen, con cháu chúng không độc hại như thế hệ cha
mẹ đâu.
Trước đây cụ Seba đã từng khuyên tôi thả quý bà Octa, tôi không đồng ý. Nhưng bây giờ sau
tất cả những gì nó đã làm, có lẽ đây là thời điểm thích hợp để cô nàng được tự do. Tôi bảo:
- OK, cụ thuyết phục cháu rồi đó.
- Cháu không phải hỏi lại Larten sao?
- Cháu nghĩ, lúc này ông ất có nhiều việc lớn phải lo nghĩ hơn.
Ý tôi là vụ bà Arra. Cụ Seba đồng ý.
- Hay lắm. Cháu muốn báo tin tốt lành cho ả, hay để ta?
- Để cháu, nhưng khoan đã... cháu tìm ống sáo.
Nhặt lại ống sáo nơi tôi ném bỏ, rồi tôi chạy trở lại, đặt ống sáo lên môi thổi thầm và
chuyền ý nghĩ sang Octa:
- Đi di, mi được tự do rồi.
Octa ngập ngừng rồi bò đi, con nhện đốm theo sát một bên. Cụ Seba và tôi nhìn theo cho tới
khi chúng khuất vào một kẽ hang. Tôi đã chẳng bao giờ rơi vào tay ông Crepsley nếu không vì
Octa. Nó dự phần chủ yếu định đoạt số phận tôi- Steve Leopard- tôi không thể nào ưa nổi loài
nhện nữa, nhưng bây giờ nó mãi mãi ra khỏi đời tôi, tôi cảm thấy cô đơn đến lạ lùng, chẳng
khác nào vừa mất một bạn đồng hành thân thiết.
Rũ bỏ ý nghĩ đó ra khỏi đầu, tôi đặt ống sáo xuống- từ nay tôi chẳng bao giờ cần đến nó
nữa-, tôi bảo cụ Seba là muốn trở về phòng. Đi bên nhau, lặng lẽ như hai bóng ma, chúng tôi bỏ
lại sau lưng quang cảnh chiến trường với những vũng máu đang từ từ đông đặc.