Quyển 7: Thợ săn trong chiều tối - Chương 10
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1822 chữ
- 2020-05-09 12:55:10
Số từ: 1964
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Vào lúc bình minh, chúng tôi biết trận đánh đã cận kề. Chúng tôi bị theo dõi, không chỉ bởi
một tên, mà có thể là ba hoặc bốn.
Chúng bắt gặp dấu vết của cúng tôi cách thị trấn mấy cây số, và từ đó lần theo dấu chúng tôi.
Chúng âm thầm di chuyển rất tinh vi. Nếu không đoán trước, chúng tôi sẽ không biết mình
đang bị theo dõi. Nhưng khi ma-cà-rồng đánh hơi thấy sự nguy hiểm, thì những than chạy
tuyệt chiêu của con người cũng không thể lén lút qua mắt được.
Khi chúng tôi đang dọn chỗ nghỉ giữa một khu rừng nhỏ, dưới một lùm cây cành lá chằng chịt,
để tránh nắng; Harkat hỏi:
-Kế hoạch...thế nào?
Ông Crepsley thấp giọng, nói:
-Chúng đợi trời sáng hẳn mới tấn công, cứ làm như bình thường, giả bộ ngủ. Khi chúng tới,
chúng ta sẽ ra tay.
Dù đang ở trong râm, nhưng nếu đánh nhau, chắc chắn chúng tôi bị cuốn ra ngoài nắng, nên tôi
hỏi ông Crepsley:
-Liệu ra nắng ông có chịu nổi không?
-Thanh toán mấy tên thợ săn lén lút kia trong chớp nhoáng, một chút nắng không làm hại ta
được đâu
Lấy lá và cỏ làm giường trên mặt đất, chúng tôi nằm xuống. Harkat lẩm bẩm:
-Chắc chúng chỉ tò mò muốn thấy một ma-cà-rồng thật sự trông như thế nào thôi.
Ông Crepsley không đồng ý:
-Chúng du chuyển rất tinh khôn. Không là thợ săn bình thường đâu, chúng theo chúng ta là có ý
đồ.
-Cháu vẫn nhớ thằng cha mua sung trong cửa hàng.
-Tất cả tụi săn ma-cà-rồng đều trang bị vũ khí đàng hoàng. Cái thời mấy thằng ngu vác búa,
xách gậy gỗ qua lâu rồi.
Sau đó chúng tôi im lặng, nằm nhắm mắt, thở đều đều làm bộ ngủ.
Từng giây, từng phút, từng giờ chậm chạp kéo dài như hàng thế kỷ. Lần cuối cùng nếm mùi
một trận chiến ác liệt đã cách đây sáu năm. Chân tay tôi lạnh khác thường, trong bụng cứ như
có những con rắn băng nước đá luôn co giãn. Tôi giữ mấy ngón tay dưới vạt áo choàng, chuôi
kiếm, ở thế sẵn sang rút ra.
Xế trưa, mấy tay thợ săn tiến vào. Ba tên từ ba hướng: bắc, tây nam, đông nam. Lúc đầu tôi chỉ
có thể nghe thấy lá cây xào xạc, thỉnh thoảng có tiếng cành cây bị đạp gãy. Nhưng khi chúng lại
gần hơn, tôi bắt đầu nhận ra hơi thở nặng nề, tiếng xương răng rắc căng thẳng, tiếng trống
ngực sợ hãi của chúng.
Còn cách khoảng mười mét, chúng lặng lẽ núp sau thân cây, chuẩn bị tấn công. Một lúc lâu
sau... có tiếng cơ bẩm lách cách
-Nào
Ông Crepsly gầm lên, phóng mình vào tên gần nhất, trong khi ông Crepsley tiến sát địch thủ
nhanh như chớp, tôi và Harkat nhắm vào hai tên kia. Một tên rủa lớn, bước ra từ sau một thân
cây, nâng sung trường lên bắn. Đạn bay véo qua, cách tôi mấy phân. Hắn chưa kịp bắn phát thứ
hai, tôi đã tới sát bên.
Giật mạnh cây súng từ tay hắn, tôi quăng ra xa. Tiếng đạn nổ đùng trên không gian phía sau tôi.
Tôi đoán Harkat cũng đang ôm chặt địch thủ. Không còn đủ thời gian quay lại nhìn, vì tên đứng
trước mặt tôi rút kiếm, sẵn sàng nghênh chiến.
Thấy thanh kiếm, hắn mở to đôi mắt vẽ một quầng đỏ như máu chung quanh, rồi lim dim, nói:
-Mày chỉ là mooth thằng nhóc.
Bước ra khỏi tầm dao của hắn, tôi bảo:
-Không đâu. Tao ngon lành hơn một thằng nhóc nhiều.
Hắn vung dao chặt mạnh. Tôi lia đường kiếm ngọt sớt, chẻ qua thịt, thấu tới xương, cắt lìa ba
ngón trên bàn tay phải của hắn trong chớp nhoáng.
Hắn rú lên đau đớn, ngã vật xuống. Lợi dụng lúc đó, tôi đảo mắt nhìn ông Crepsley và Harkat.
Ông Crepsley đã hạ xong địch thủ và đang xông tới giúp Harkat, Harkat đang vật lộn với tên
thợ săn, và tỏ ra có lợi thế hơn.
Yên long vì cả ba chúng tôi đang thắng lợi, tôi quay lại tên đang nằm dưới đất, chuẩn bị tinh
thần để làm một chuyện trái ý mình: kết liễu mạng sống của hắn. Tôi kinh ngạc khi thấy hắn
nham nhở cười với tôi, càu nhàu nói:
-Đáng lẽ mày nên chặt nốt tay này của tao đi.
Nhìn xuống tay trái của hắn. Tôi nghẹt thở. Hắn đang nắm quả lựu đạn sát ngực!
Vừa thấy tôi lảo đảo định tiến tới, hắn gào lên:
-Đứng im!
Ngón cái bấm nhẹ trên kíp lựu đạn, hắn bảo:
-Cái này bung ra là cả tao và mày đều chết.
-Bình tĩnh.
Tôi thở dài nói, mắt trừng trừng nhìn quả lựu đạn sẵn sàng phát nổ.
Hắn cười tàn ác:
-Tao đang rất bình tĩnh.
Đầu hắn cạo trọc lóc, ngay trên hai tai là hai hình xâm chữ
M
màu đen. Hắn nói tiếp:
-Bây giờ, hãy bảo đồng bọn ma-cà-rồng hôi hám của mày và con quái vật da xám kia buông các
bạn ta ra, nếu không...
Một tiếng rít sắc gọn phát ra từ bụi cây bên trái tôi. Có gì đó chạm vào quả lựu đạn, đánh bật nó
khỏi tay gã thợ săn ma-cà-rồng. Hắn thét lên, chộp một quả lựu đạn khác (hắn có một chuỗi
lựu đạn cuốn quanh ngực). Tiếng rít thứ hai vang lên, một vật thể sáng chói, đầy mũi nhọn,
cắm phập vào đỉnh đầu hắn.
Hự lên một tiếng, hắn ngã ngửa ra sau, dãy dụa như điên, rồi nằm cứng đờ. Bàng hoàng, tôi cúi
xuống nhìn hắn. Vật cắm vào đầu hắn là một ngôi sao vàng dùng để ném như ném dĩa. Cả ông
Crepsley và Harkat đều không mang theo vũ khí này – vậy thì ai ném?
Để trả lời câu hỏi trong đầu tôi, một người nhảy ra từ sau một cây gần đó, chạy lại tôi. Người lạ
la lối khi tôi quay lại nhìn:
-Dù là một cái xác cũng không được quay lưng lại như thế. Vanez Blane không dạy mi điều đó
sao?
-Tôi ... quên.
Tôi lí nhí nói, quá bất ngờ đến không thể nói thêm gì nữa. Ma-cà-rồng đó - chắn ông ta là một
đồng loại của chúng tôi – là một người vạm vỡ, cao trung bình, da đỏ lòm, tóc nhuộm xanh lè,
mặc bộ đồ bằng da thú màu tía, vá víu vụng về. Mắt ông ta to đùng – gần bằng mắt Harkat –
nhưng miệng nhỏ đến ngạc nhiên. Không giống ông Crepsley, mắt ông ta không che đậy, dù
ông ta phải nheo lại vè đau đớn dưới ánh nắng. Không giày, không vũ khí, chỉ đeo hàng chục
ngôi sao ném trên cả đống vòng thòng lọng của cái thắt đai quanh mình.
Ma-cà-rồng nói với người chết:
-Xin lỗi, ta phải lấy lại shuriken. Cám ơn.
Nhổ ngôi sao khỏi đầu, ông ta chùi sạch máu, gài lại vào đai. Lắc đầu xác chết từ phải sang trái,
ngắm nghía cái đầu cạo trọc, vết xâm và vành đỏ quanh mắt, ông ta khịt mũi tỏ vẻ coi thường:
-Ma mới. Ta đã từng đụng độ tụi này. Đồ vô lại tội nghiệp.
Nhổ nước bọt lên người chết, rồi với bàn chân trần ông ta lăn cái xác úp mặt xuống.
Khi ma-cà-rồng đó quay lại nhìn chúng tôi, tôi biết ông ta là ai – tôi đã nghe tả về ông ta nhiều
lần – và cúi đầu chân trọng chào:
-Ngài Vancha March. Rất vinh dự được gặp ngài.
-Ta cũng vậy.
Vancha March là ông hoàng ma-cà-rồng tôi chưa bao giờ được gặp. Ông là một ông hoàng
hoang dã nhất và cũng giữ truyền thống nhất.
-Vancha!
Ông Crepsley kêu lớn. xé mảnh vải che mắt, lách vào giữa chúng tôi, nắm chặt vai ông hoàng,
nói:
-Ngài làm gì ở đây? Tôi tưởng ngài đang ở miền bắc.
-Đúng vậy.
Vancha đưa tay trái, chùi mũi, vẩy một bãi xanh lè bầy nhầy ra xa, nói tiếp:
-Nhưng chẳng có gì xảy ra, vì vậy ta quay về nam, và đang tới công nương Evanna.
-Chúng tôi cũng tới đó.
Ta đã đoán đúng. Ta theo dõi các người mấy đêm nay rồi.
-Đáng lẽ ngài nên xuất hiện sớm hơn thưa ngài.
-Lần đầu tiên thấy ông hoàng mới, ta muốn quan sát từ xa.
Nghiêm nghị ngắm nghía tôi, ông nói:
-Dựa vào trận đấu này, phải nói là ta thấy không...ấn tượng lắm.
Tôi nói cứng:
-Thưa ngài, tôi đã mắc sai lầm. Lo lắng cho đồng đội, tôi đã phạm lỗi, ngừng lại thay vì tiếp tục
tấn công. Tôi hoàn toàn nhận trách nhiệm và xin cúi đầu tạ tội.
Vancha cả cười, vỗ lưng tôi, nói:
-Ít ra, hắn cũng biết khéo léo tạ lỗi đấy chứ.
Toàn thân ông hoàng Vancha March phủ đầy ghét bẩn, đất cát và bốc mùi như một con sói. Đó
là diện mạo chính xác của ông ta. Vancha đúng là một sinh vật hoang dã. Ngay trong thế giới
ma-cà-rồng, ông cũng được coi là kẻ quá khích. Chỉ mặc quần áo do chính tay mình làm ra từ
da thú hoang dã. Không bao giờ ăn thịt đã nấu nướng. Không uống gì khác ngoài sữa, máu và
nước lã.
Khi Harkat – thanh toán xong kẻ tấn công – khập khiễng đến gần chúng tôi, Vancha ngồi
khoanh chân, kéo chân trái lên, bắt đầu cắn móng. Nhìn Harkat, ông ta hỏi:
-Thì ra đây là gã Tí Hon biết nói. Harkat Mulds, phải không?
Harkat kéo thấp mặt nạ trả lời:
-Thưa ngài, đúng vậy.
-Mulds, ta nói thẳng, ta không tin tưởng Desmond Tí Nị hay bất cứ môn đồ mập lùn nào của
lão.
-Còn tôi, không tin tưởng ma-cà-rồng nào... nhai móng chân.
Harkat trả đũa, ngừng lại, rồi e dè tiếp:
-... thưa ngài.
Vancha ha hả cười, rồi phun ra một mẩu móng chân:
-Ta thấy mình có vẻ hợp nhau đó, Mulds.
Ngồi xuống bên ông hoàng, ông Crepsley che lại miếng vải lên mắt, hỏi:
-Hành trình cam go lắm không, thưa ngài?
Vancha duỗi chân, bắt đầu cắn móng chân phải:
-Không tệ lắm. Còn anh?
-Tốt.
-Có tin tức gì về Núi Ma-cà-rông không?
-Rất nhiều.
-Để dành tới đêm nay hãy kể.
Ông ta nói rồi buông chân, nằm xuống. Cởi áo choàng màu tía, Vancha phủ lên người:
-Trời chạng vạng nhớ đánh thức ta.
Chỉ ngáp một cái, rồi quay mình lại, ông ta ngủ ngay, ngáy khò khò.
Tôi trợn mắt nhìn ông hoàng đang ngủ, những mẩu móng chân ông ta nhai và phun ra, bộ quần
áo tả tơi và mái tóc xanh lè dơ bẩn, rồi nhìn Harkat và ông Crepsley, tôi thì thầm:
-Ông ấy là một ông hoàng thật à?
Ông Crepsley nhỏn nhẻn cười:
-Thật chứ sao.
Harkat áy náy:
-Nhưng trông như... Ông ấy hành động cứ như...
-Đừng để bề ngoài đánh lừa. Vancha chọn lối sống thô lậu vậy, nhưng ông ấy là một ma-cà-rồng
hoàn hảo nhất đấy.
-Ông đã nói thì cháu phải tin thôi.
Tôi lưỡng lự nói. Suốt ngày hôm đó tôi nằm nhìn lên bầu trời đầy mây, không ngủ được vè
tiếng ngáy rầm rầm như sấm của ông hoàng Vancha March.