Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 2
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2446 chữ
- 2020-05-09 12:55:11
Số từ: 2643
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Thêm một đêm dài thất vọng, chúng tôi trở về khách sạn. Từ khi tới thành phố, chúng tôi vẫn ở
tại một khách sạn. Theo kế hoạch thì cứ vài tuần chúng tôi phải thay đổi chỗ ở. Nhưng việc tìm
kiếm ma-cà-chớp làm chúng tôi kiệt sức, không còn đủ nghị lực tìm kiếm nơi trọ mới được
nữa. Thậm chí sức trâu như anh chàng Harkat Mulds – thường rất ít ngủ - mà còn ngủ gục ba
bốn lần một ngày.
Sau chầu tắm nước nóng, rồi bật tivi xem có tin tức gì thêm về các vụ giết người không, tôi cảm
thấy khỏe hơn nhiều. Nhờ vậy, tôi được biết bây giờ là sáng thứ năm. Sống chung với ma-cà-
rồng thì ngày nào cũng như ngày nấy, vả lại tôi cũng ít khi quan tâm đến ngày tháng. Không có
thông tin gì mới về người chết. Đã gần hai tuần từ khi phát hiện ra xác chết sau cùng. Đã
thoáng có chút hi vọng mỏng manh... nhiều người tin tình trạng hỗn loạn kinh hoàng đã kết
thúc. Tôi không tin là chúng tôi may mắn thế, nhưng khi tắt tivi và vào giường ngủ, tôi bắt chéo
hai ngón tay – một dấu hiệu ăn mừng.
Tôi choàng tỉnh khi luồng sáng chói lọi rọi qua tấm màn mỏng, làm tôi biết ngay là đang giữa
trưa hoặc mới xế chiều. Ra khỏi giường là quá sớm. Càu nhàu, tôi ngồi dạy, gặp ngay vẻ mặt lo
lắng của Harkat đang cúi xuống.
Dụi mắt cho tỉnh ngủ hẳn, tôi hỏi:
- Chuyện gì vậy?
Harkat lí nhí:
- Có người gõ cửa... phòng cậu
- Bảo họ làm ơn đi đi.
- Tôi định nói, nhưng...
Cảm thấy có điều gì đó bất ổn, tôi hỏi:
- Ai vậy?
- Không biết. Hé cửa phòng tôi, tôi thấy không phải là người của khách sạn, nhưng có một nhân
viên khách sạn đi cùng. Ông ta nhỏ con, xách một cái cặp to đùng và ông ta...
- Thôi, cậu thử nhìn coi.
Tôi xuống giường, hấp tấp chạy qua phòng Harkat. Ông Crepsley đang ngủ ngon lành trên chiếc
giường đôi. Chúng tôi rón rén qua ông, mở hé cửa nhìn ra. Ngoài hành lang, một người quen
mặt – quản lí ca ngày của khách sạn – nhưng tôi chưa bao giờ gặp mặt người kia. Như Harkat
nói, đó là một người nhỏ con, gầy gò, tay ôm một cặp da lớn màu đen. Ông ta mặc bộ đồ vét
xám đậm, giày đen và đội mũ quả dưa kiểu cổ. Vừa lèm bèm người đàn ông đó vừa gõ cửa lần
nữa.
Tôi khép cửa, Harkat hỏi:
- Trả lời không?
- Có. Trông ông ta không thuộc dạng... chịu bỏ đi, nếu chúng ta cứ làm ngơ đâu.
- Cậu nghĩ người đó là ai?
- Không biết. Nhưng vẻ kiên quyết như thế... có thể là sĩ quan cảnh sát hay... quân đội.
Hất đầu về phía ông ma-cà-rồng đang ngủ, tôi hỏi Harkat:
- Anh có nghĩ là họ đã biết...
- Nếu biết, họ đã đem theo cả đống người nữa rồi.
Tôi suy nghĩ về câu nói đó rồi quyết định:
- Tôi sẽ ra xem họ muốn gì. Nhưng trừ khi bắt buộc, tôi sẽ không để họ vào. Không muốn có
người rình rập khi ông Crepsley đang nghỉ ngơi.
- Tôi sẽ ở lại đây?
- Ừ, nhưng nhớ đứng gần cửa. Đừng khóa. Có rắc rối, tôi gọi anh ngay.
Harkat đi lấy cái rìu. Vội vàng mặc quần áo, rồi đứng sau cửa, tôi tằng hắng hỏi rất thản nhiên:
- Ai đó?
Giọng nói như con cún sủa, người đàn ông sách cặp lên tiếng tức thì:
- Ông Horston phải không ạ?
Tôi nhẹ thở phào:
- Không. Ông lầm phòng rồi.
- Hả? Không phải phòng ông Vur Horston sao?
- Không, đây là...
Tôi nhăn mặt. Tôi đã quên là ông Crepsley đăng kí phòng với cái tên giả Vur Horston, còn tôi là
con trai của ông. (Harkat lẻn vào khi không ai thấy).
Tôi lên tiếng lại:
- Nghĩa là... đây là phòng tôi, không phải của ba. Tôi là Darren Horston, con trai của ông.
- À!
Có thể cảm thấy nụ cười của ông ta sau cánh cửa:
- Tuyệt lắm. Chính em là nguyên nhân thầy phải tới đây. Ba em có đó không?
- Ba... Vì sao ông muốn biết? Ông là ai?
- Em phải mở cửa cho thầy vào, thầy mới cắt nghĩa được chứ.
- Tôi muốn biết ông là ai trước. Thời gian này nguy hiểm lắm. Ba bảo không được mở cửa cho
người lạ.
Người đàn ông nhở con lại reo lên:
- À! Tuyệt lắm. Đương nhiên cửa sẽ không mở cho một người khách không xưng tên. Xin lỗi.
Tên ta là thầy Blaws.
- Blores?
Ông ta kiên nhẫn đánh vần từ
Blaws
. Tôi hỏi:
- Thưa ông Blaws, ông cần gì?
- Thầy là giám thị nhà trường. Thầy đến tìm hiểu lí do vì sao em không đi học.
Miệng tôi há rộng đến một ngàn cây số. Thấy tôi không trả lời, ông Blaws lại hỏi:
- Thày vào được chứ, Darren?
Tôi vẫn im lặng, ông ta vừa gõ nhè nhẹ vừa ngân nga:
- Darrrrrennnn!
- Ưưư, xin thầy đợi một chút.
Tôi lẩm bẩm rồi quay lưng, đứng dựa cánh cửa, đầu óc rối tung không biết phải làm sao.
Nếu không cho ông giám thị này vào, chắc chắn ông ta sẽ trở lại với sự trợ giúp của cảnh sát. Vì
vậy tôi mở cửa. Người quản lí khách sạn đi ngay khi thấy mọi chuyện đã ổn, bỏ tôi một mình
với cái nhìn nghiêm túc của ông Blaws.
Vào phòng, người đàn ông nhỏ thó đặt cặp xuống sàn, lột cái mũ quả dưa, cầm bằng tay trái rồi
đưa tay phải bắt tay tôi. Ông quan sát tôi rất kĩ. Cằm tôi lún phún râu, tóc dài bù rối, mặt vẫn
còn những vết thẹo bị bỏng từ những phiên Tòa Thử Thách bảy năm trước. Ông bình phẩm:
- Trông em già quá.
Không đợi mời, ông ta ngồi xuống, nói tiếp:
- Quá trưởng thành so với tuổi mười lăm. Có lẽ tại mái tóc, em phải cắt tóc cạo râu đi chứ.
- Em nghĩ...
Không hiểu sao ông ta lại nghĩ là tôi mười lăm, và tôi hoang mang đến không biết phải cải
chính thế nào.
Đặt mũ sang một bên, cặp đặt lên đùi, ông oang oang hỏi:
- Ba em – ông Horston - ở trong phòng?
- Ư... dạ. Ba em đang ngủ.
- Ồ, đúng rồi. Thầy quên là ông làm ca đêm. Có lẽ thầy nên trở lại vào một dịp thuận tiện hơn.
Mở cặp, ông ta lấy ra một tờ giấy, chăm chú đọc, rồi nói:
- A... Không thể thay đổi lại lịch được. Lịch làm việc của thầy kín mít rồi. Em phải đánh thức ba
dạy thôi.
- Dạ... được. Để em coi thử...
Chạy vội vào phòng bên kia, tôi lo lắng lay gọi ông ma-cà-rồng. Harkat vẫn đứng im tại chỗ.
Anh ta đã nghe hết và cũng bối rối như tôi.
Mở mắt, thấy còn ban ngày, ông Crepsley nhắm mắt lại, rên rỉ:
- Khách sạn bị cháy à?
- Không.
- Vậy thì đi đi.
- Có một người trong phòng cháu. Giám thị nhà trường. Ông ấy biết tên chúng ta – tên chúng ta
đăng kí mướn phòng. Ông ấy nghĩ là cháu mười lăm tuổi và muốn biết lí do cháu không tới
trường.
Ông Crepsley vọt ra khỏi giường như vừa bị cắn:
- Sao lại có thể như thế được?
Chạy vội tới cửa, rồi ngừng lại, ông hỏi:
- Hắn tự giới thiệu như thế nào?
- Chỉ nói tên là... Blaws.
- Có thể là tên giả.
- Cháu không nghĩ thế. Quản lí khách sạn cùng đi với ông ta. Nếu không đúng hắn đã không cho
ông ta lên đây. Hơn nữa, trông ông ta... giống một thầy giám thị.
- Bề ngoài nhiều khi bị lừa.
- Lần này thì không đâu. Tốt nhất là ông thay quần áo, ra gặp thử xem.
Ông ma-cà-rồng ngập ngừng, rồi gật đầu. Để ông sửa soạn, tôi đi ra, kéo kín màn cửa phòng tôi.
Ông Blaws nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. Tôi vội nói:
- Mắt ba em rất nhạy cảm. Vì vậy ông thích làm việc vào ban đêm hơn.
- A, tuyệt lắm!
Chúng tôi im lặng trong mấy phút chờ đợi
cha tôi
. Tôi cảm thấy bứt rứt phải ngồi trong im
lặng với con người xa lạ này, nhưng có vẻ thoải mái như... ở nhà. Sau cùng, ông Crepsley bước
vào phòng. Ông Blaws đứng dậy, vẫn khư khư ôm cái cặp, đưa tay phải ra bắt. Mặt mày rạng rỡ,
ông giám thị nói:
- Rất hân hạnh được gặp ông, thưa ông Horston.
- Tôi cũng vậy.
Ông Crepsley ngồi tránh xa màn cửa, khép vạt áo choàng kín quanh người. Ông Blaws oang
oang lên tiếng trước:
- Nào! Chuyện gì xảy ra với cậu lính mới của chúng tôi đây?
- Chuyện gì? Có chuyện gì đâu?
- Vì sao em ấy đã không tới trường cùng các bạn khác?
Ông Crepsley lên tiếng như nói chuyện với một anh chàng ngớ ngẩn:
- Darren không đi học. Lý do gì nó phải tới trường chứ?
Ông Blaws sững sờ:
- Vì sao à? Đến trường để học, thư ông Horston, cũng như tất cả các em mười lăm tuổi khác.
- Darren không... Sao ông biết tuổi nó?
Ông Crepsley e dè hỏi. Ông thanh tra phì cười:
- Tất nhiên là từ giấy khai sinh của cháu.
Ông Crepsley liếc tôi tìm câu trả lời, nhưng tôi chỉ biết nhún vai, vì cũng mù tịt như ông. Ông
ma-cà-rồng hỏi:
- Sao ông có được khai sinh đó?
Ông Blaws nhìn
cha con
tôi lạ lùng:
- Ông đã nộp cùng hồ sơ cần thiết, khi đăng kí cho Darren vào trường Mahler.
- Mahler?
- Là trường ông đã chọn cho Darren.
Dựa ghế, ngồi nghiền ngẫm những gì ông giám thị vừa nói, rồi ông Crepsley yêu cầu được xem
giấy khai sinh và những
hồ sơ cần thiết
.
Ông Blaws lục từ trong cặp ra một sơ mi đựng hồ sơ, nói:
- Đây. Giấy khai sinh, hồ sơ trường cũ, sổ y tế, đơn xin nhập học do ông điền vào. Tất cả đều
chính xác.
Ông Crepsley lật mấy trang hồ sơ, nhìn chữ kí bên dưới. Rồi đưa cho tôi, nói:
- Kiểm tra lại xem có... đúng không.
Tất nhiên là không đúng! Tôi đâu còn ở tuổi mười lăm, và đã bỏ học từ lâu, cũng không hề
khám bệnh từ khi gia nhập ma-cà-rồng. Nhưng mọi chi tiết trong hồ sơ đều đầy đủ. Hồ sơ được
thiết lập hoàn hảo về một cậu bé mười lăm tuổi, tên là Darren Horston, đã chuyển tới thành
phố này vào mùa hè cùng người cha làm ca đêm trong một lò mổ của địa phương và...
Tôi nghẹn thở... vì lò sát sinh này chính là nơi chúng tôi đụng độ với ma-cà-chớp điên loạn lần
đầu tiên, Murlough, mười ba năm trước.
Đưa hồ sơ cho ông Crepsley, tôi hổn hển:
- Nhìn này.
Nhưng ông gạt đi, hỏi:
- Chính xác không?
Ông giám thị nói ngay:
- Tất nhiên là chính xác. Chính ông điền vào đơn mà. Đúng không?
Ông Crepsley chưa kịp trả lời, tôi vội nói:
- Đúng là ba em đã viết. Xin lỗi vì đã quá... lẩm cẩm. Tuần này căng quá... À... ừ... vì chuyện gia
đình.
- A, đó là lí do em không tới trường?
Tôi gượng cười:
- Dạ. Đáng lẽ gia đình rm phải điện báo với nhà trường. Xin lỗi vì đã không nghĩ ra.
Thu dọn lại giấy tờ, ông Blaws bảo:
- Không sao. Thầy mừng là chuyện chỉ có vậy thôi. Cứ sợ là em gặp rủi ro gì.
Nhìn ông Crepslay như thầm bảo
tung hứng đi
, tôi nói:
- Dạ không có gì đáng lo đâu ạ.
- Tuyệt lắm. Vậy là thứ hai em đi học chứ?
- Thứ hai ạ?
- Hãy tới trường sớm vào sáng thứ hai, chúng ta sẽ thu xếp thời khóa biểu và chỉ dẫn cho em
về trường lớp. Hãy hỏi...
Ông Crepsley cắt ngang:
- Xin lỗi. Darren sẽ không đến quý trường vào thứ hai, hay bất cứ ngày nào khác...
- Ồ... Em đăng kí trường khác rồi sao?
- Không. Darren không cần tới trường. Tôi dạy cháu.
- Thật sao? Trong hồ sơ không ghi là ông có khả năng sư phạm.
- Tôi không là...
- Hai chúng ta đều biết, chỉ giáo viên mới có thể tự dạy con tại nhà.
Ông ta cười như một con cá mập:
- Đúng không?
Ông Crepsley im thin thít. Ông không có kinh nghiệm về hệ thống giáo dục hiện đại – thời nhỏ
của ông, đối với con cái, cha mẹ có quyền làm bất cứ điều gì họ thích. Tôi quyết định phải tự
dàn xếp vấn đề:
- Thưa thày
- Chuyện gì, Darren?
- Chuyện gì xảy ra nếu em không đến trường Mahler?
Ông khịt mũi khinh khỉnh nói:
- Nếu em đã đăng kí trường khác, hãy chuyển hồ sơ cho tôi, thì sẽ chẳng có gì xảy ra.
- Nhưng nếu... chỉ là thí dụ thôi ạ, nếu em không đăng kí trường khác?
- Ha ha! Ai cũng phải đi học. Khi nào em đủ mười sáu, em sẽ được tự do, nhưng..
Ông ta lại mở cặp xem lại hồ sơ:
- Trong bảy tháng tới em vẫn phải đến trường.
- Nếu em không đi học...
- Thì chúng tôi sẽ phải nhờ nhân viên xã hội tới để tìm hiểu vấn đề.
- Nếu em xin thầy xóa bỏ hồ sơ của em và quên em đi... Nếu em nói là hồ sơ gửi tới nhà trường
là một sự nhầm lẫn ...thì sao ạ?
Ông Blaws nhịp ngón tay lên cái mũ quả dưa. Ông không quen với những câu hỏi quái lạ như
vậy, nên không biết phải đối xử với chúng tôi như thế nào. Ông cười bối rối:
- Darren, chúng ta không thể xé bỏ những giấy tờ của văn phòng được.
- Nhưng nếu cha con em gửi lầm, và muốn rút lại?
Ông lắc đầu, dứt khoát:
- Trước khi cha con em liên hệ với chúng tôi, chúng tôi không hề biết có sự tồn tại của em,
nhưng giờ thì đã biết, chúng tôi phải có trách nhiệm với em. Nếu thấy em không được hưởng
một sự giáo dục đàng hoàng, chúng tôi phải theo đuổi đến cùng.
- Nghĩa là... thày sẽ mời nhân viên xã hội?
- Nhân viên xã hội trước. Nếu họ bị cha con em gây khó dễ, tất nhiên chúng tôi sẽ kêu cảnh sát.
Đến lúc đó không biết kết cục sẽ ra sao.
Tôi suy nghĩ, nghiêm túc gật đầu, rồi quay qua ông Crepsley:
- Ba biết thế nghĩa là gì rồi, đúng không?
Ông ma-cà-rồng ngó tôi lom khom. Tôi nói tiếp:
- Nghĩa là, ba sẽ phải gói đồ ăn trưa cho con mang tới trường.