Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 4


Số từ: 1564
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻq
Tôi đến trường Marler trước giờ học một tiếng. Ngày cuối tuần trôi qua thật bận rộn. Mua
đồng phục – áo khoác xanh lục nhạt, cà vạt cũng màu xanh lục, nhưng quần xám và giầy đen –
sách, sổ tay, một xấp giấy khổ A4, thước, bút mực, bút chì, cục tẩy, thước ê-ke, máy tính khoa
học với những nút bấm lạ lẫm – INV, SIN, COS, EE – chẳng có nghĩa gì với tôi. Tôi còn phải có
một cuốn sổ báo cáo bài làm ở nhà, để mỗi đêm ông Crepsley kí nhận là tôi đã hoàn thành tất
bài đã cho.
Tôi đi mua một mình, vì ông Crepsley không thể đi loanh quanh vào ban ngày. Còn Harkat, với
ngoại hình quái lạ, không thể đi cùng tôi. Sau hai ngày mua sắm, chiều tối thứ bảy tôi trở về
khách sạn, mới nhớ ra vẫn còn thiếu cặp đi học. Cấp tốc chạy đến cửa hàng gần nhất, tôi mua
một cặp đen có nhiều ngăn và một hộp nhựa đựng đồ ăn trưa.
Lần đầu tiên thấy tôi trong bộ đồng phục, ông Crepsley và Harkat cười lăn lộn đến mười phút.
Tôi phải lột giày ném họ, hét lên:
- Thôi đi.
Suốt ngày chủ nhật, tôi mặc đồng phục đi lui tới trong phòng, luôn tay giật chỗ này, gãi chỗ kia,
vì lâu lắm rồi tôi mới mặc một bộ đồ ôm khít người như vậy. Đêm đó tôi cạo râu thật kĩ và để
ông Crepsley cắt phăng mái tóc dài. Sau đó, ông và Harkat ra đi, săn tìm ma-cà-chớp. Từ khi tới
thành phố này, đây là lần đầu tôi ở lại một mình. Sáng mai tôi đến trường, cần phải tươi tỉnh.
Tôi đã lập thời khóa biểu để có thể phụ giúp việc tìm kiếm những kẻ sát nhân, nhưng sau vài
đêm, chúng tôi thấy khó thi hành nổi, nên tất cả đồng ý là tôi nên tạm nghỉ việc săn lùng một
thời gian.
Không thể nào ngủ được, vì tôi lo lắng chẳng khác nào bảy năm trước, khi tôi chờ phán quyết
của các ông hoàng, sau lần tôi bị thất bại trong những phiên Tòa Thử Thách. Nhưng, ít ra, lúc
đó tôi còn biết chuyện xấu nhất là gì – là cái chết – còn bây giờ tôi hoàn toàn mù mịt về cuộc
phiêu lưu lạ lùng này.
Ông Crepsley và Harkat dậy sớm để tiễn tôi đi học. Cùng ngồi ăn sáng với tôi, cả hai cố làm như
tôi chẳng có điều gì phải lo ngại. Ông Crepsley bảo:
- Đây là một cơ hội tuyệt vời. Mi thường than tiếc đời sống bị mất từ khi trở thành một ma-cà-
rồng nửa mùa, thì đây là dịp để tái ngộ quá khứ của mi. Mi lại là người, trong một thời gian.
Đáng mê lắm chứ.
Tôi quạt lại ngay:
- Vậy sao ông không đi đi?
Ông ngơ ngẩn nói:
- Nếu có thể, ta sẽ đi ngay.
Harkat trấn an tôi:
- Sẽ vui lắm đấy. Lúc đầu lạ lẫm, nhưng rồi sẽ quen. Đừng mặc cảm, lũ nhóc đó có thể biết nhiều
hơn cậu về những điều có trong chương trình học, nhưng cậu là... một người đàn ông của thế
giới, cậu biết những điều mà chúng sẽ... không bao giờ được học, dù chúng có sống lâu đến bao
nhiêu tuổi.
Ông Crepsley đồng ý:
- Mi là một ông hoàng, địa vị cao quý hơn tất cả những kẻ tại đó.
Những lời động viên đó chẳng giúp được gì, nhưng tôi mừng vì họ ủng hộ tôi thay vì trêu chọc.
Điểm tâm xong, tôi làm mấy cái sanwiches dăm bông, gói gém cùng một hũ dưa hành, một
chai nước cam. Tới giờ đi, ông Crepsley thản nhiên hỏi:
- Có cần ta đưa tới trường không? Nhiều ngã tư nguy hiểm lắm đó. Hay mi nhờ một bà bán bắp
rang nắm tay...
- Dẹp đi!
Tôi càu nhàu, ra khỏi cửa với cái cặp đầy sách vở.
Marler là một ngôi trường hiện đại, rộng lớn. Những tòa nhà được xây dựng thành hình vuông,
quanh một sân chơi tráng xi măng thoáng đãng. Khi tôi tới, cửa chính đã mở. Vào trong, tôi đi
tìm phòng hiệu trưởng. Phòng ốc được niêm yết thật rõ ràng, vì vậy chỉ vài phút, tôi đã tìm
thấy phòng thầy Chivers. Nhưng đợi nửa tiếng vẫn chưa thấy ông đâu. Không biết ông giám thị
Blaws có quên báo với thầy hiệu trưởng là tôi đến sớm không? Nhưng nhớ lại người đàn ông
nhỏ con với cái cặp to đùng, tôi biết ông ta không phải loại người đãng trí như vậy được. Có thể
thày Chivers tưởng sẽ gặp tôi tại cửa chính, hoặc trong phòng nhân viên. Tôi quyết định đi tìm.
Phòng nhân viên có thể chứa tới ba chục thầy cô, nhưng khi gõ cửa rồi bước vào sau khi nghe
câu nói
Vào đi
, tôi chỉ thấy ba người. Hai người đàn ông trung niên, ngồi trên ghế, đang đọc
cả đống báo. Một người đàn bà vạm vỡ đang gắn những tờ giấy in lên tường.
Không quay lại, bà ta gắt gỏng:
- Chuyện gì?
- Tên em là Darren Horston. Em tìm thầy Chivers.
- Thầy Chivers chưa tới. Có hẹn trước không?
- Dạ... em nghĩ là có.
- Vậy thì chờ ngoài cửa phòng thầy. Đây là phòng nhân viên.
- Được ạ.
Khép cửa, tôi xách cặp trở lại phòng hiệu trưởng, vẫn không thấy bóng dáng ông đâu. Đợi thêm
mười phút, tôi đi ra lối cổng chính. Một lũ nhóc đứng dựa tường oang oang cười nói, ngáp, chửi
thề thoải mái. Chúng đều mặc đông phục trường Mahler như tôi, nhưng y phục trông rất tự
nhiên trên người chúng.
Tôi tiến tới một nhóm năm cô cậu. Chúng đứng quay lưng lại tôi và đang bàn tán về chương
trình truyền hình mới coi tối qua. Tôi tằng hắng và khi một cậu quay lại, tôi đưa tay cười nói:
- Mình là Darren Horston. Mới vào học tại đây. Mình đang tìm thầy Chivers. Các bạn có thấy
thày không?
Thay vì bắt tay, nó lom khom nhìn bàn tay tôi, rồi nhìn lên mặt tôi, lúng búng hỏi:
- Mày ái ì?
- Mình là Darren Horston. Tìm thầy...
- Tao nghe rõ từ lần đầu... ồi.
Nó gãi mũi, nghi ngờ ngắm nghía tôi. Một đứa con gái nói:
- Thày Chivers ưa tới.
Rồi nó rúc rích cười như vừa nói một câu rất khôi hài
Một trong mấy đứa con trai vừa ngáp vừa bảo:
- Ầy, Chivers không bao giờ đến trước chín giờ mười.
Đứa con gái tiếp:
- Thứ hai càng trễ hơn.
Đứa con trai đầu tiên nói thêm:
- Tất cả mọi người đều biết điều đó.
Tôi lẩm bẩm:
- Ồ. Là người mới nên mình không biết những người mọi người đều biết. đúng không?
Cười cười, tôi mừng vì đã tỏ ra không khéo trong ngày đầu tiên đến trường. Nhưng thằng nhóc
trả lời bằng một câu thật bất ngờ:
- Biến! Cù bắp!
Tôi chớp mắt:
- Xin lỗi, bạn nói gì?
- Mày nghe ồi à.
Nó hùng hổ xông vào tôi gườm gườm. Nó cao hơn tôi một cái đầu, tóc màu đen. Tôi dư sức
quất sụm bất cứ kẻ nào trong trường này, nhưng tạm thời bỏ qua, lùi lại. Không hiểu vì sao nó
hành động như thế.
Một đứa con trai khác la lên:
- Tiến lên, Smickey. Chơi đẹp nó đi.
Nhóc tên Smickey cười khoái chí:
- Không. Nó không đáng để tao ra tay.
Quay lưng lại tôi, nó tiếp tục tán chuyện với lũ bạn, như không hề có chuyện gì xảy ra. Tôi thẫn
thờ bỏ đi. Khi rẽ qua một góc tường, ngoài tầm nghe của con người, nhưng với thính giác ma-
cà-rồng tôi nghe rất rõ tiếng một đứa con gái nói:
- Thằng đó trông ngáo ghê.
Tiếng thằng Smickey cười hô hố:
- Thấy cái cặp tổ chảng của nó không? Chắc nó nhồi nhét đến một nửa sách của xứ này trong
đó.
Con nhỏ lại bảo;
- Nó nói cũng ngáo dễ sợ.
Giọng con gái khác:
- Đến cái nhìn cũng ngáo luôn. Mặt lại đầy thẹo và những nốt đỏ hỏn. Các cậu có thấy kiểu tóc
dễ sợ của nó không? Trông như một con vật vừa sổ lồng từ sở thú ra.
Smickey tán đồng ngay:
- Quá đúng! Nó bốc mùi cũng y chang con thú.
Cả bọn rú lên cười rồi quay qua bàn tán lại về chương trình tivi. Ôm cặp trước ngực, tôi lê bước
lên thang, cảm thấy nhỏ bé, xấu hổ về tóc tai, ngoại hình của mình. Đứng trước cửa phòng thầy
Chivers, tôi gục đầu, khốn khổ chờ đợi ông hiệu trưởng xuất hiện.
Một khởi đầu thật đáng nản lòng, dù tôi có muốn nghĩ mọi chuyện rồi sẽ khá hơn, nhưng tự đáy
lòng tôi cảm thấy mọi chuyện sẽ còn tệ hại hơn nhiều.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.