Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 9


Số từ: 1428
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Hôm thứ ba của tuần thứ ba đi học, tôi có một người bạn. Richard Montrose. Là một cậu bé
nhỏ con, tóc xám như lông chuột, học cùng lớp Anh và sử với tôi. Cậu ta nhỏ hơn tất cả các học
sinh khác một tuổi, rất ít nói, nhưng lại luôn được các thầy cô khen ngợi. tất nhiên điều này
làm mấy thằng cô hồn ở lớp ngứa mắt và là mục tiêu cho chúng bắt nạt.
Vì không tham gia các trò chơi trong sân, hàu hết thời gian nghỉ trưa tôi đi lonh quanh, hay vào
phòng vi tính trên lầu ba của khu nhà sau trường. Đang ở trong phòng vi tính, nghe tiếng ồn ào
huyên náo ở bên ngoài, tôi chạy ra xem. Smickey Martin – thằng nhóc đã gọi tôi là cùi bắp
trong ngày đầu tiên tôi đến trường – đang cùng ba thằng bạn nó ép sát Richard vào tường. Vừa
moi móc túi cậu bé, thằng Smickey vừa cười, nói:
- Monty, mày biết là phải trả mà. Nếu tụi tao không lấy tiền của mày, thì thằng khác cũng sẽ lấy.
Đưa tiền cho con quỷ mày biết còn hơn là con quỷ mày không biết.
- Tao xin mày Smickey. Tuần này không được đâu. Tao phải mua bản đồ mới.
Smickey cười đểu:
- Phải giữ gìn bản đồ cũ cho cẩn thận chứ.
- Mày là thằng trấn lột, mày...
Richard định rủa Smickey bằng một từ ghê tởm, nhưng ngừng lại. Giọng thằng Smickey đầy đe
dọa:
- Mày định gọi tao là thằng gì, Monty?
Bây giờ Richard sợ thật sự, nó hổn hển:
- Không có gì.
- Có. Mày định nói. Ê, tụi bây, giữ lấy nó. Tao sẽ dạy cho nó một bài học...
Từ phía sau, tôi lên tiếng:
- Mày sẽ không dạy nó gì hết.
Smickey quay phắt lại, thấy tôi nó cười hô hố:
- Thằng nhóc Darrsy Horston. Mày làm trò gì ở đây?
Tôi không trả lời, trừng trừng nhìn nó. Nó nói:
- Tốt nhất là biến đi. Tao chưa lấy tiền của mày đâu. Nhưng tao không nói là sẽ không...
- Mày sẽ không lấy được gì của tao đâu. Và từ nay mày cũng sẽ không lấy được gì của Richard
nữa. Và bất cứ người nào khác...
Nó lim dim mắt:
- Ố ồ! Nói ngon lành quá há, Horston. Rút lại ngay những lời đó, tao sẽ tha cho.
Bình thản tiến lên, tôi thích thú có cơ hội đặt thằng láo toét này vào đúng vị trí của nó. Smickey
cau mặt – nó không ngờ đến thách thức này – rồi nó cười, nó nắm tay Richard, quay ngược về
tôi. Tôi bước tránh sang một bên khi Richard kêu thét lên – tôi chỉ tập trung vào thằng
Smickey – nhưng rồi tôi nghe tiếng cậu bứ va chạm mạnh vào một vật. Ngó lại, tôi thấy Richard
đổ rầm vào tay vịn cầu thang và đang lộn ngược ra ngoài – đầu cậu ta sẽ rơi thẳng xuống sàn
bên dưới ba tầng lầu!
Quay phắt lại, tôi vồ lấy chân Richard. Không kịp nắm chân trái cậu ta, nhưng mấy ngón tay
quắp được phần mắt cá chân phải, ngay khi cậu ta lọt sang bên kia lan can. Nắm chặt vải quần
của Richard rách toạc và cậu ta sẽ tuột khỏi tay tôi. Nhưng không sao, và trong khi Richard bị
treo lơ lửng, thút thít khóc, tôi kéo lên, đặt cậu ta đứng trên sàn.
Khi Richard đã được an toàn, tôi quay lại tính sổ với thằng Smickey và đồng bọn nó. Nhưng
chúng đã chuồn hết đúng như một lũ chết nhát. Tôi hỏi Richard ổn không. Cậu bé chỉ yếu ớt gật
đầu. Tôi trở lại với tiếng rì rầm nho nhỏ của phòng vi tính.
Một lát sau Richard xuất hiện trước cửa phòng. Vẫn còn run, nhưng cậu ta mỉm cười nói:
- Bạn đã cứu mạng mình.
Tôi nhún vai, nhìn màn hình như đang đắm chìm vào đó. Richard đứng chờ mấy giây, rồi nói:
- Cám ơn nhiều.
Tôi ngước lên:
- Không có chi. Ba tâng lầu nhằm nhò gì. Cùng lắm bạn chỉ gãy vài cái xương thôi.
- Mình không nghĩ vậy. Mình đã chúi đầu xuống như một phi cơ.
Ngồi xuống bên tôi, Richard quan sát màn hình, hỏi:
- Tạo màn hình chờ à?
- ừa.
- Mình biết tìm mấy phim khoa học ảo tưởng và phim kinh dị hay lắm. Muốn mình chỉ cho
không?
- Thế thì nhất rồi.
Mỉm cười, mấy ngón tay cậu ta lướt trên bàn phím và rồi chúng tôi tán chuyện lớp, bài vở, vi
tính. Giờ nghỉ trưa trôi qua thật nhanh.
Trong giờ Anh và sử, Richard chuyển chỗ đến ngồi bên tôi, và cho tôi chép bài từ những ghi
chép của cậu ấy. Richard có một cách viết thần tốc ký riêng, để ghi rất nhanh những gì thầy cô
giảng. Trong giờ ra chơi và ăn trưa, cậu ta cũng luôn đi cùng tôi. Richard đã kéo tôi ra khỏi
phòng vi tính, để giới thiệu với bạn bè. Chúng không thật nồng nhiệt đón nhận tôi lắm, nhưng
ít ra tôi cũng có vài người để nói chuyện.
Thật thú vị được cùng nhau loanh quanh, tám chuyện tivi, âm nhạc, sách truyện và tất nhiên
con gái. Harkat và tôi có một tivi trong phòng khách sạn và tôi cũng bắt đầu theo dõi mấy
chương trình về đêm. Hầu hết những trò các bạn tôi yêu thích đều trẻ con và chán ngắt, nhưng
tôi cũng giả bộ hăng hái tham gia nhiệt tình như chúng.
Ngày cuối tuần đến, tôi mới biết một tuần lễ đã vụt qua. Lần đầu tiên tôi hơi nản vì có hai ngày
tự do mà không biết làm gì, nhưng lại vui lên khi nghĩ đến hai ngày đó còn có Debbie.
Tôi luôn suy nghĩ rất nhiều về mối quan hệ giữa hai đứa. Ngày mới lớn chúng tôi đã rất thân
nhau, bây giờ tôi cảm thấy càng thân thiết hơn bao giờ hết. Tôi biết có những cản trở - nhất là
ngoại hình của tôi – nhưng sau một thời gian dài gần gũi với cô, tôi biết chúng tôi có thể vượt
qua những trở lực đó, để trở lại như mười ba năm trước.
Tối thứ sáu đó, khi chúng tôi đang cùng ngồi trên trường kỉ, tôi lấy hết can đảm, nghiêng
người, thử hôn cô. Debbie có vẻ ngạc nhiên, nhẹ đẩy tôi ra, bối rối:
- không được.
- sao lại không được?
Debbie đứng dậy:
- Mình là cô giáo của bạn. bạn là học sinh của mình. Như thế là không đúng.
Tôi cũng đứng dậy, gắt gỏng;
- Tôi không muốn là học trò của bạn. mà là một bạn trai.
Tôi lại cố hôn cô, nhưng Debbie tát tôi thật mạnh. Sững sờ, tôi chớp mắt rồi lom lom nhìn cô.
Cô tát tôi lần nữa, nhưng nhẹ tay hơn. Nhìn Debbie run rẩy, mắt nhòa lệ, tôi rên lên gọi:
- Debbie! Mình không có ý...
- Mình muốn bạn ra khỏi đây ngay.
Tôi lùi lại mấy bước, vừa mở miệng phản đối, Debbie đã nói:
- Đừng. đừng nói gì hết. Làm ơn đi đi.
Đau khổ gật đầu, tôi quay lưng, bước lại cửa, không nhìn lại, tôi nói:
- Mình chỉ muốn được gần gũi bạn hơn, không có ý làm hại gì hết.
Im lặng một lúc, Debbie thở dài:
- Mình biết.
Đánh liều vội nhìn lại – Debbie khoanh tay trước ngực, mắt lom lom nhìn xuống sàn. Cô ấy sắp
khóc. Tôi hỏi:
- Chuyện này có làm thay đổi mọi sự giữa chúng ta không?
- Mình không biết.
Debbie thành thật trả lời. Cô ngước lên nhìn tôi, đôi mắt bối rối đầy nc mắt:
- Hãy chờ vài ngày. Chúng ta sẽ nói lại chuyện này sau. Mình cần phải suy nghĩ...
Mở cửa, tiến ra ngoài một bước, tôi vội nói:
- Được. có thể bạn không muốn nghe điều này, nhưng Debbie, mình yêu bạn. yêu hơn bất cứ ai
trên đời này.
Trước khi cô kịp trả lời, tôi đóng cửa, phóng xuống cầu thang như một con chuột bị hắt hủi.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.