Quyển 8 : Đồng loã của bóng đêm - Chương 12


Số từ: 2310
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Trên đường tới khách sạn, tôi kể cho Steve nghe những chuyện tôi đã trải qua. Rất tóm tắt,
nhưng tôi nhắc lại hầu hết các sự việc chính, và nói với nó về Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo
bắt đầu như thế nào.
Nó lẩm bẩm:
- chúa tể ma-cà-chớp, lạ nhỉ, chúng tổ chức ra sao?
Tôi hỏi steve về gia đình tôi và bạn bè, nhưng nó đã xa nhà từ năm mười sáu, nên chẳng biết gì
về họ.
Tới khách sạn, nó leo lên lưng tôi để tôi trèo qua tường. tôi gõ cửa. Harkat xuất hiện, kéo chúng
tôi vào. Anh ta nghi ngờ nhìn Steve cho đến khi tôi giới thiệu. anh ta trầm ngâm nói:
- Steve leopard? Tôi đã được nghe nhiều chuyện về cậu.
Steve cười lớn:
- chắc không có chuyện nào tốt.
nó xoa hai tay vẫn còn đeo găng vào nhau, rồi nới lỏng khăn choàng cổ. bây giờ trong gian nhà
ấm, tôi mới nhận thấy từ thân thể mình nó tỏa ra mùi thuốc chữa bệnh rất nồng.
đôi mắt xanh lè ko đờ Steve, Harkat hỏi tôi:
- cậu ta đến đây làm gì?
Tôi nói qua mọi chuyện cho Harkat nghe, biết Steve đã cứu mạng tôi, Harkat hơi yên tâm,
nhưng vẫn đề phòng:
- đưa cậu ta về đây có ổn ko?
- Cậu ấy là bạn tôi, đã cứu mạng tôi.
- Nhưng cậu ta biết chỗ ở của chúng mình.
- Thì sao?
Steve vội nói:
- Harkat nói phải. tớ là người. nếu tớ lọt vào tay ma-cà-chớp, chúng sẽ tra khảo và moi được
tên khách sạn này. Sáng mai các cậu nên đổi khách sạn khác và đừng cho tớ biết.
Tôi cứng rắn nói, bực mình vì Harkat ko tin tưởng Steve.
- tớ thấy không cần thiết.
một sự im lặng khó chịu bao trùm, rồi Steve lên tiếng cười nói:
- Nào, có vẻ không được lịch sự, nhưng tôi vẫn phải hỏi: Harkat, anh là cái quái gì vậy?
Câu hỏi thẳng thắn của Steve khiến anh chàng tí hon tỏ ra hơi có chút thân thiện với nó. Mỉm
cười, Harkat mời nó ngồi, rồi kể về mình, từ một hồn ma được lão Tí Nị làm sống lại như thế
nào.
Steve kinh ngạc, kêu lên:
- Chưa bao giờ mình nghe thấy chuyện lạ lùng như thế này. Mình đã rất chú ý đến những người
bé nhỏ trong cái áo choàng xanh, khi thấy họ trong Gánh Xiếc Quái Dị. Mình cảm thấy họ có
điều gì kì lạ, nhưng với tất cả những gì xảy ra sau đó, mình đã hoàn toàn quên họ rồi.
Sự tiết lộ của Harkat – anh ta từng là một hồn ma – làm Steve hoang mang.
Tôi hỏi:
- có ổn không?
- Mình chưa bao giờ tin có đời sống sau cái chết. khi tớ giết, tớ nghĩ đó là một sự kết thúc của
vật chất. biết người có linh hồn, mà linh hồn lại sống ở cõi chết, thậm chí có thể quay trở lại...
thật là một tin chẳng hay ho chút nào.
Tôi trêu chọc nó:
- Sợ linh hồn của các ma-cà-chớp mà cậu giết theo đuổi hả?
- Gần giống như vậy.
Lắc mạnh cái đầu, Steve ngồi xuống kể tiếp chuyện đời nó:
- Mình tới đây hai tháng trước, khi nghe thấy thông tin hình như có sự hiện diện của ma-cà-
chớp. mình nghĩ sát nhân phải là một ma-cà-chớp điên loạn. Vì thường thường, chỉ những ma-
cà-chớp điên rồ mới để xác nạn nhân ở những chỗ có thể phát hiện được. Nhưng những gì
mình phát hiện ra còn đáng ngại hơn nhiều.
Steve là một tay điều tra rất tài năng. Nó tìm cách khảo sát 3 xác nạn nhân, và phát hiện ra
những chi tiết nhỏ khác nhau trong cách nạn nhân chị chết.
- Kể cả những ma-cà-chớp điên loạn cũng có những kiểu cách hút máu khác nhau. Không có hai
ma-cà-chớp hút cạn máu nạn nhân theo cùng một kiểu bao giờ. Và không ma-cà-chớp nào thay
đổi phương pháp của nó. Vụ này chắc chắn phải có nhiều tên tham gia.
Và vì bản chất của ma-cà-chớp điên khùng là sống đơn độc, nên Steve kết luận: sát nhân phải là
những tên tỉnh táo.
Nó thở dài:
- Nhưng điều đó thật vô lí. Những tên tỉnh táo sẽ không bỏ sác nạn nhân tại những nơi dễ tìm
thấy. theo mình biết chúng đang đặt bẫy ai đó, nhưng mình không biết là ai.
tôi nhìn Harkat dò hỏi, anh ta ngập ngừng rồi gật đầu bảo:
- Nói cho cậu ta biết.
Tôi kể cho Steve vụ hồ sơ giả được gửi tới trường. nó nghi hoặc hỏi:
- chúng theo đuổi cậu?
- có thể. Hay có thể chúng theo đuổi ông Crepsley. Chúng tôi vẫn chưa biết chắc. nhưng phải có
kẻ nào khác đứng sau vụ này, một kẻ muốn chúng tôi chống ma-cà-chớp.
steve im lặng ngẫm nghĩ, Harkat lên tiếng:
- cậu vẫn chưa cho chúng tôi biết tại sao cậu lại có mặt ở đó tối nay... để cứu Darren?
Steve nhún vai:
- may mắn thôi. Tôi đảo qua đảo lại khắp các thành phố để tìm kiếm ma-cà-chớp. tụi sát nhân
không ở những nơi ẩn nút thông thường: xưởng máy, tầng hầm nhà thờ, những ngôi nhà bỏ
hoang... Tám đêm trước, tôi phát hiện một gã to lớn với những bàn tay móc sắt, xuất hiện từ
một ddg hầm.
tôi nói với Harkat:
- đó là tên đã tấn công tôi. Mỗi đầu cánh tay nó có ba cái móc, một bên vàng, một bên bạc.
steve nói tiếp:
- từ đó, đêm nào tôi cũng theo dõi nó. Một người thường bám theo một ma-cà-chớp là chuyện
không dễ gì. Giác quan chúng rất nhậy bén. Nhưng tôi đã luyện tập nhiều, đôi khi mất dấu nó,
nhưng bắt gặp lại nó tiến ra từ đường hầm vào lúc chạng vạng tối.
tôi hỏi:
- tối nào hắn cũng ra bằng một ngả đường sao?
- Tất nhiên là không. Kể cả một ma-cà-chớp điên cũng không làm những điều như thế
- Vậy sao cậu tìm được hắn?
Steve cười kiêu hãnh:
- Bằng cách lắp dây điện tại các nắp cống. Ma-cà-chớp không sử dụng cùng một lối ra đêm này
qua đêm khác, nhưng chúng gắn liền với một vùng nhất định khi đặt hang ổ. Tôi đã mắc điện
tất cả những nắp cống trong vòng bán kính hai trăm mét, rồi tăng lên nửa cây số. mỗi khi tên
nào định mở nắp cống, ánh sáng lóe lên trên một dụng cụ của tôi. Vấn đề theo dõi ma-cà-chớp
trở nên rất đơn giản.
Nó thiểu não tiếp:
- đơn giản với trước đây thôi. Sau vụ đêm nay, chắc chắn nó sẽ chuyển đến nơi khác. Dù chưa
biết nhiều về những điều tôi biết về hắn, nhưng nó phải đề phòng chuyện xấu nhất xảy ra. Tôi
nghĩ, nó sẽ không sẽ không sử dụng những đường hầm đó nữa đâu.
Harkat hỏi:
- Lúc đó cậu có biết ng cậu cứu là Darren ko?
Steve nghiêm túc gật đầu:
- nếu không biết, tôi đã không nhào vào cứu.
tôi nhíu mày hỏi:
- cậu định nói gì?
- Tớ đã có thể giết móc sắt từ lâu rồi, nhưng vì biết nó không hành động một mình, tớ đã muốn
lần theo đồng đảng của nó. Tớ đã khảo sát những đg hầm vào ban ngày, hi vọng theo dấu vết
nó tận sào huyệt. Chuyện tớ can thiệp vào đêm nay, tớ đã làm hỏng cơ hội đó. Tớ sẽ ko can
thiệp vì bất cứ ai nếu kẻ đó không phải là cậu.
Tôi nghẹn thở hỏi:
- nếu tấn công một người bình thường, cậu sẽ để mặc cho chúng nó giết sao?
- Đúng. Nếu phải hi sinh một người để cứu nhiều người, tớ sẽ làm. Nếu không thoáng thấy mặt
cậu khi cậu bước ra khỏi nhà bạn gái, tớ đã để hắn giết cậu rồi.
Đó là một cách nhìn đời quá khắc nghiệt, nhưng tôi có thể hiểu. ma-cà-rồng phải biết đặt lợi
ích của tập thể lên trên lợi ích cá nhân. Tôi ngạc nhiên là Steve cũng nghĩ theo cách đó – nhiều
ng bình thương không nghĩ như vậy – nhưng nếu đã muốn hiến thân mình để truy sát những
sinh vật tàn nhẫn, thì phải học để trở thành tàn nhẫn.
Steve nói:
- Đó là cốt lõi của vụ này, còn nhiều điều tôi chưa nói tới, nhưng tôi đã nói hầu hết những điều
quan trọng rồi.
Nó rùng mình, kéo cái áo choàng đen sát thêm quanh vai. Harkat hỏi:
- Cậu lạnh à? Để tôi mở lò sưởi.
- Không ăn thua gì đâu, tôi bị bệnh này từ khi ông Crepsley kiểm tra từ nhiều năm trước. Chỉ
cần nhìn thấy ng khác sổ mũi là tôi đã bị cảm rồi.
Nó xoắn vặn khăn quàng cổ, rồi ngọ nguậy mấy ngón tay đeo găng, nói:
- Đó là lí do vì sao tôi phải cuốn đủ thứ lên người. Nếu không, là phải nằm bẹp dí trên giường
suốt mấy ngày, ho khù khụ và khạc nhổ liên tục.
Tôi hỏi:
- vì vậy mà cậu bốc mùi phải không?
- Chính xác. Một loại thảo dược pha trộn đặc biệt, mỗi sáng, trước khi mặc quần áo, tớ phải
thoa khắp ng. Rất công hiệu! trở ngại độc nhất là mùi hôi. Khi truy lùng ma-cà-chớp, mình phải
thận trọng tránh gió xuôi chiều với chúng. Chỉ một thoáng mùi này là chúng tóm được tớ ngay.
Chúng tôi lại nhắc chuyện quá khứ. Steve muốn biết đời sống trong Gánh Xiếc Quái dị ra sao,
tôi muốn biết trước khi săn lùng ma-cà-chớp nó đã đi đâu. Cậu chuyện của chúng tôi lại xuay
về hiện tại, về những vấn đề với ma-cà-chớp.
Steve nói:
- Nếu móc sắt hành động một mình, vụ tấn công của tớ có thể đã tống nó ra khỏi đây. Khi chỉ có
mọt mình, ma-cà-chớp không dám liều. nếu biết đã bị phát hiện, chúng chuồn ngay, nhưng nếu
nó là một thành viên của một nhóm, tớ không tin là nó đã bỏ đi.
- Tớ đồng ý. Chúng bỏ bao công sức để gài cái bẫy này, sẽ ko từ bỏ vì một trục trặc đầu tiên
đâu.
Harkat hỏi Steve:
- Cậu có nghĩ ma-cà-chớp biết cậu là ng cứu Darren không?
- Không. Chúng không biết chút gì về tôi. Có thể chúng nghĩ là anh hay ông Crepsley. Tôi đã
thận trọng không để lộ diện với móc sắt.
- Như vậy, có thể chúng ta vẫn ở thế tốt hơn chúng. Tôi và Darren chưa hề săn lùng chúng... từ
khi ông Crepsley rời khỏi. vì chỉ có hai người là quá nguy hiểm.
- Nhưng nếu có tôi cùng đi thì sẽ khác. Tôi đã quen với việc săn ma-cà-chớp. tôi biết tìm chúng
tại đâu và theo dấu chúng thế nào.
Tôi nói thêm:
- và với sự ủng hộ của hai chúng tôi, cậu sẽ hành động được nhanh hơn, bảo vệ được nhiều
vùng hợn.
chúng tôi im lặng nhìn nhau, Harkat cảnh giác:
- Cậu sẽ bị nguy hiểm, nếu... liên quan tới chúng tôi. Dù là kẻ nào sắp đặt chuyện này, kẻ đó hẳn
đã biết rõ về chúng tôi. Đi cùng chúng tôi, chẳng khác nào cậu cho chúng thấy việc cậu hành
động.
- Anh và Darren cũng sẽ bị nguy hiemr. ở trên khách sạn này, hai người được an toàn, dưới
lòng đất là sân chơi của chúng. Nếu xuống đó, cũng có nghĩa là chúng ta sẵn sàng bị tấn công.
Nên nhớ, dù chúng thường ngủ vào ban ngày, nhưng dưới đường hầm ko có bóng mặt trời,
chúng có thể thức và chờ đợi.
Chúng tôi cùng ngẫm nghĩ một lúc, rồi tôi đưa tay phải ra, bàn tay úp xuống:
- Tớ ủng hộ.
Lập tức, Steve đặt bàn tay (có dấu thập đáng sợ) lên tay tôi, nói:
- tớ không còn gì để mất. tớ theo cậu.
phản ứng của Harkat chậm hơn, anh ta lèm bèm:
- Ước gì ông Crepsley có ở đây.
- Tôi cũng ước vậy, nhưng ông ấy không có đây, mà càng chờ ông ấy chừng nào, càng có thêm
thời gian cho ma-cà-chớp lên kế hoạch tấn công. Nếu Steve nói đúng, chúng hoảng sợ và
chuyển sào huyệt thì phải mất một thời gian mới ổn định. Như vậy chúng sẽ có những điểm
yếu để dễ bị tấn công. Đây có thể là cơ hội tốt nhất của chúng ta.
Harkat thở dài rầu rĩ:
- Cũng có thể đây là cơ hội tốt nhất để chúng ta đi thẳng vào bẫy... nhưng
Đặt bàn tay xám xì lên tay hai đứa chúng tôi, anh ta nói thêm:
- Nhưng nguy hiểm cũng có phần thưởng của nó. Nếu chúng ta có thể truy sát được chúng,
chúng ta sẽ cứu được nhiều mạng người. tôi theo hai cậu.
Mỉm cười nhìn Harkat, tôi đề xuất một lời thề:
- Cho tới chết?
Steve đồng ý:
- Cho tới chết
- Cho tới chết.
Harkat cũng gật đầu nói, rồi vội nói thêm:
- nhưng hi vọng không phải là cái chết của chúng ta.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.