Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 2


Số từ: 781
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ

CĂN CỨ
là một chung cư năm tầng cũ kỹ, rộng lớn, bỏ hoang. Steve đã cắm trại tại đây.
Khi kết hợp với nó, chúng tôi đã dọn tới nơi này. Chúng tôi chiếm ba căn hộ trên tầng giữa.
Trong khi ông Crepsley, Harkat và tôi tống Steve vào căn hộ giữa, ông hoàng Vancha nắm tai
ma mới kéo vào can hộ bên phải.
Ngừng lại cửa, tôi hỏi ông Crepsley:
- Ông ấy sẽ tra khảo hắn?
- Đúng.
Tôi chẳng ưa chuyện đó tí nào, nhưng trong hoàn cảnh này, cần phải có câu trả lời tức thì và
chính xác. Vancha chỉ làm điều phải làm. Trong chiến tranh đôi khi không có chỗ cho sự từ tâm
và lòng nhân ái.
Vào trong, tôi chạy ngay tới tủ lạnh. Tuy không có điện, nhưng chúng tôi vẫn cất giữ lương
thực và đồ uống trong đó.
Tôi hỏi:
- Có ai cần ăn uống gì không?
Steve mỉa mai:
- Cho tớ thịt nướng – thêm máu - , khoai chiên và chai Coca.
Nó nằm thoải mái trên tràng kỷ, cười cười nhìn chúng tôi, cứ như tất cả là một đại gia đình
hạnh phúc.
Tôi phớt lờ nó:
- Ông Crepsley? Harkat?
Vừa cởi cái áo khoác đỏ rách bươm, ông Crepsley vừa nhún vai nói:
- Làn ơn cho chút nước và bông băng.
Harkat hỏi:
- Ông đau lắm không?
- Không nghiêm trọng lắm. Nhưng mấy đường hầm đó mất vệ sinh quá, chúng ta nên rửa
tất cả những vết thương, ngừa bị nhiễm trùng.
Tôi rửa tay, trộn mấy thứ đồ ăn với nhau. Dù không cảm thấy đói, nhưng phải có trách
nhiệm với cơ thể. Ông Crepsley, Harkat và tôi ăn đến vụn bánh cuối cùng. Không dành tí gì cho
Steve.
Steve cười nham nhỏ, nhìn tôi đang săn sóc các vết thương của mình. Tôi hỏi nó đầy căm
ghét:
- Mày chuẩn bị vụ này mất bao lâu? Lừa chúng tao tới đây, dàn xếp hồ sơ giả để đưa tao
vào trường, nhử chúng tao xuống đường hầm... Bao lâu?
- Nhiều năm. Mày không thể hiểu nổi khó khăn đến thế nào đâu. Cái động làm bẫy đó, cũng
như những đường hầm ra vào, chúng tao phải xây dựng từ hai bàn tay trắng. Chúng tao còn xây
dựng những hang động khác nữa. Có một cái hang tao đặc biệt hãnh diện về nó. Hy vọng sẽ có
dịp cho mày thấy.
Ông Crepsley bang hoàng hỏi:
- Mi chịu đựng tất cả những khó khăn đó chỉ vì chúng ta?
Vẻ tự mãn, Steve trả lời:
- Đúng.
Tôi hỏi:
- Vì sao chứ? Chiến đầu cùng chúng tao trong những đường hầm cũ có phải dễ dàng hơn
không?
- Dễ hơn, nhưng không sướng. Qua nhiều năm tháng, tao đã phát triển một tình yếu đặc
biệt với kịch bản nhiều cảm xúc... hơi giống ông Tí Nị. Làm việc trong Gánh Xiếc Quái Dị lâu
như thế, hẳn mày phải biết điều đó chứ.
Harkat trầm ngâm:
- Tôi không hiểu... Chúa tể Ma-cà-chớp ở dưới đó làm gì? Và vì sao những ma-cà-chớp kia
lại yểm trợ cho cái kế hoạch điên rồ của cậu chứ?
- Không điên rồ như anh tưởng đầu. Chúa tể biết các người sẽ tới. Ông Tí Nị đã nói tất cả
với Chúa tể về những thợ săn sẽ đánh hơi từng bước chân của ngài. Ông Tí Nị cũng nói: không
được chọn sự chạy trốn hay lẩn tránh. Nếu chúa tể của chúng tôi không đương đầu kháng cự
với những kẻ săn lung ngài, sẽ bị thất bại trong Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo. Khi biết sự
quan tâm của tôi – và của R.V. – đối với các người, ngài đã tham khảo kiến của chúng tôi, và rồi
cùng nhau mưu đồ kế hoạch này. Gannen Harst đã khuyến cáo chống lại – ông ta thuộc trường
phái cổ và chỉ muốn một sự đối đầu trực tiếp thôi – nhưng Chúa tể đã chia sẻ cùng tôi màn
trình diễn thú vị này.
Ông Crepsley hỏi:
- Chúa tể của mi trông như thế nào?
- Nào, nào, Larten. Thật tình ông không hy vọng tôi tả về ngài chứ, đúng không? Ngài vô
cùng thận trọng, ngay cả với các đệ tử theo hầu cũng khó mà thấy được mặt của ngài.
- Chúng tao có thể tra khảo mày để lấy được thông tin đó.
- Hơi bị khó tin đấy. Tao có nửa máu ma-cà-chớp.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.