Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 16
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1664 chữ
- 2020-05-09 12:55:27
Số từ: 1760
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Với giọng thấp, không kiểu cách, Chúa tể Ma-cà-chớp nói:
- Hãy ngừng cuộc đấu. Lúc này không cần thiết nữa.
Lần đầu được thấy mặt Chúa tể Ma-cà-chớp, tôi quá bất ngờ vì trông hắn thật bình thường.
Trong trí tưởng, tôi đã vẽ ra hình ảnh một bạo chúa mắt hoang dã, hừng hực lửa; một kẻ có cái
nhìn làm nước bốc khói. Nhưng đây chỉ là một người tuổi chừng 20, chưa tới 30, thân hình
bình thường, tóc nâu nhạt, mắt hơi buồn. Không quan tâm tới vết thương nhẹ đã khô máu trên
vai, hắn quay nhìn ông Crepsley nhẹ nhàng nói:
- Ta biết chuyện này sẽ xảy ra vì ông Desmond Tí Nị đã tiên đóan. Theo lời ông, ta sẽ phải đấu
với một trong số những thợ săn tại đây, trên ngọn lửa này, và kẻ đó rất có thể là Larten
Crepsley. Chúng ta cố thay đổi lời tiên tri đó, bằng cách lôi cuốn đứa con trai kia lên đài. Có lúc
ta tưởng chúng ta đã thành công. Nhưng tự đáy lòng, ta biết sẽ phải đương đầu với chính mi.
Ông Crepsley nhướng máy nghi hoặc:
- Tí Nị có nói kẻ nào trong hai ta sẽ thắng không?
- Không. Ông ta bảo, chiến thắng sẽ nghiêng về bất cứ bên nào.
- Đó là điều rất đáng phấn khởi.
Ông Crepsley khô khan nói, rồi đưa cao mấy con dao dưới ánh đèn chùm, quan sát lưỡi dao.
Ngay lập tức, Gannen Harst bước lại trước chúa tể của hắn để bảo vệ:
- Thỏa thuận giữa chúng ta đã mất. Tỉ lệ đấu hai chọi một sẽ không còn được áp dụng nữa. Nếu
các người đưa Darren Shan lên như đã thoả thuận, chúng ta sẽ giữ lời như đã thương lượng.
Nhưng vì mi thay thế nó, đừng mong chúng ta giữ nguyên sự hào phóng đó.
- Ta không hề trông mong gì ở những kẻ điên khùng, tráo trở.
Lời mai mỉa của ông Crepsley làm tất cả ma-cà-chớp và ma-mới rì rầm tức giận.
Gannen Harst gầm lên:
- Coi chừng, nếu không ta sẽ...
Chúa tể Ma-cà chớp lên tiếng:
- Th6i đi, Gannen. Cái thời hăm he đó đã qua rồi. Hãy dẹp bỏ vũ khí, hiềm khích và hận thù đi.
Từ sau Gannen, gã chúa tể bước lên, rút ra một đỏan kiếm có răng cưa. Harst rút thanh kiếm
dài và thẳng, trong khi Steve vui vẻ húyt sáo lấy ra một dao găm bằng vàng và một dây xích
dài, đầu xích có gai tua tủa.
Chúa tể Ma-cà-chớp hỏi:
-Sẵn sàng chưa Larten Crepsley? Đã cầu nguyện thần linh chưa?
Hai tay cầm dao, ông Crepsely nói:
- Ta dã cầu nguyện từ lâu rồi. Nhưng trưíơc khi bắt đầu, ta muốn biết chuyện gì xảy ra sau đó.
Nếu ta tắhng, đồng minh của ta sẽ được tự do, hay họ phải...
- Không thương lượng! Chúng ta không lên đây để thương lượng, mà để chiến đấu. Số phận của
những kẻ khác – người của ta và của mi – sẽ được định đọat sau khi cuộc đấu kết thúc. Lúc này
chỉ có hai ta là quan trọng, mọi chuyện khác không có nghỉa gì.
-Tốt thôi.
Nói xong, ông Crepsley khom người, tiến dần tới địch thủ.
Dưới đất không ai nhúc nhích. Vancha, Harkat, Debbie, Burgess và tôi quên hết chung quanh,
hạ vũ khí xuống. Lúc này ma-cà-chớp bắt chúng tôi là chuuyện quá đơn giản, nhưng chúng
cũng đang bị hớp hồn vào những gì đang xảy ra trên khán đài.
Khi ông Crepsley tấn công, 3 ma-cà-chớp tạo thành đội hình chữ V di chuyển lên mấy mét. Gã
chúa tể đi giữa. Gannen bên trái, Steve bên phải. Cả 2 tiến trước chúa tể của chúng 1 mét. Chiến
thuật thận trọng rất hiệu quả. Ông Crepsley sẽ phải tấn công vào chính giữa... để giết Chúa tể
Ma-cà-chớp; 2 gã kia không quan trọng. Nhưng khi ông tấn công, từ 2 bên, Harst và Steve sẽ
nhào vào ngay lập tức.
Tới gần địch thủ, ông Crepsley ngừng lại, dang hay tay đề phòng chúng tấn công từ hai bên.
Mắt ông tập trung vào gã chúa tể. Suốt thời gian tôi nhìn, ông không hề chớp mắt một lần.
Mấy giây kiềm chế trôi qua, Steve quăng sợi xích vào ông Crepsley. Tôi thấy những gai nhọn
lấp lánh uốn lượn trên đầu ông. Nhưng ông ma-cà-rồng nhanh nhẹn hơn thằng ma-cà-chớp
nửa mùa. Quay nhẹ đầu qua trái, ông né khỏi sợi xích đầu gai nhọn chừng một phân. Tay trái
ông đâm mũi dao vào bụng Steve.
Đúng lúc đó, Gannen Harst vung kiếm trên ông ma-cà-rồng. Vừa mở miệng la lên báo động,
nhưng rồi tôi thấy không cần thiết nữa... vì ông đã đóan biết biện pháp đối phó, xoay người
điệu nghệ tránh khỏi đường gươm, sẵn đà, lượt vào trong phạm vi đúng khỏang cách tấn công
Chúa tể Ma-cà-chớp. Sử dụng dao bên tay trái, ông Crepsely chém xuống, định mở toang lồng
bụng tên chúa tể. Nhưng thủ lãnh của ma-cà-chớp phản ứng cấp kì, chặn lưỡi dao bằng đỏan
kếim có răng cưa. Mũi dao của ông Crepsley chỉ làm trầy ngang bụng hắn và rỉ chút máu.
Trước khi ông Crepsley kịp tấn công lại, Steve đã xỉa dao găm vào ông. Nó tới tấp đâm, đẩy ông
lùi lại. Gannen Harst cung vung gươm tiếp tay với Steve, làm ông Crepsely phải ngã xuống sàn,
lăn người tránh.
Chúng tấn công ngay trước khi ông đứng dậy. Dây xích, lưỡi gươm bổ xuống. Tất cả làm vô hiệu
hóa sức mạnh, sự lanh lợi, kỹ năng khéo léo của ông, để có thể gạt những đường gươm, tránh
những cú xích quất xuống. Ông bị rạch, cắt khắp người. những vết thương không đe dọa đến
tính mạng, nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian trước khi 1 vết cắt sâu vào bụng hay ngực, hoặc
những gai nhọn của sợi xích móc trúng mắt hai mũi của ông.
Chắc chắn ông Crepsley phải bếit đang lâm nguy, nhưng ông vẫn tiếp tục chiến đấu như một
cánh quân bọc hậu. Không đánh lại quân thù, chỉ vừa rút lui vừa cố gắng tự vệ, bám chắc mặt
sàn, đẩy người về phía lan can cuối khán đài, nơi ông sẽ bị dồn vào đường cùng.
Tôi lẩm bẩm với ông hòang Vancha đang đứng kế bên:
- không thể tiếp tục mãi thế này. Ông ấy phải liều mạng gấp, trước khi bị chúng bắt được.
Mi nghĩ ông ta không biết đìều đó sao?
- Vậy sao ông ấy không...
- Thôi nào, nhóc. Larten biết đìeu hắn đang làm.
Tôi không tin chắc lằm. Ông Crepsley là 1 chiến binh lão luyện, nhưng lần này tôi cảm thấy tình
hình vượt khỏi tính tóan của ông. Một chọi một, ông có thể thanh tóan bất kí ma-cà-chớp nào.
Thậm chí hai chọi một, tôi còn có thể tượng tượng cảnh ông bước đi trong chiến thắng. Nhưng
ba chọi một thì...
Tôi nhìn quanh, tìm lối lên khán đài. Nếu có thể phối hợp với ông, rất có thể tôi xoay đổi được
cục diện. Nhưng ngay lúc đó, trận đấu chuyển thành bước ngọăt cuối cùng.
Ông Crepsley lùi gần tới đường cùng, chỉ còn cách lan can nửa mét. Biết rõ vị trí khó khăn của
mình và cảm thấy phút cuối cận kề; với khát vọng hồi sinh, ông xô mình tới trước. Steve lại
quăng sợi xích lách cách bay vút vào mặt ông Crepsley không biết là lần thứ bao nhiêu. Nhưng
lần này ông ma-cà-rồng không né tránh. Trái lại, tay trái buông dao, ông vươn lên bắt sợi dây.
Những ngón tay xiết chặt gai nhọn đầu xích, miệng mím chặt vì đau đớn, nhưng vẫn không
buông. Giật mạnh sợi dây xích, ông kéo Steve đổ nhào vào ông. Ngay trong thóang giây đó, ông
cúi đầu, để xương mặt của Steve kêu răng rắc khi đập trúng trán ông. Mũi Steve nổ bốp 1 tiếng,
máu phọt ra. Vừa ngả người xuống, ông vừa phóng con dao bên tay phải vào Gannen Harst. Bây
giờ ông không còn vũ khí nào nữa. Trong khi Harst tránh đường dao, tên chúa tể xông tới ông
Crepsley với thanh gươm.
Ông Crepsley quăng mình khỏi mũi kiếm đang xỉa tới. Nhào vào lan can, xoay người, quay lưng
lại các đối thủ, nắm lan can bằng cả hai tay, ông tung 2 chân và thân mình lên với một tốc độ
khủng khiếp. Ông trồng cây chuối ngược trên lan can.
Trong khi chúng tôi trố mắt sững sờ vì màn biểu diễn bất ngờ đó, ông Crepsley hạ cằm ngang
tầm lan can, lấy tòan bộ sức lực phóng lên. Ông ma-cà-rồng lướt trên không gian, vút qua Chúa
tể Ma-cà-chớp và Gannen Harst ( Gannen vẫn đứng phía trước để bảo vệ cho Chúa tể) và Steve
còn đang nằm trên sàn.
Ông Crepsley hạ xuống ngay sau lưng tên chúa tể, nhẹ nhàng như một con mèo. Trước khi
thằng ma-cà-chớp nửa mùa và Gannen Harst kịp có phản ứng, ông Crepsley nắm áo chúa tể
của chúng bằng tay trái, tay phải nắm ngang lưng quần, nâng hắn hổng khỏi mặt sàn, rồi xoay
sang mép khán đài, quăng hắn lộn ngược đầu xuống cái hố... đầy cọc nhọn.
Thời gian chỉ đủ để Chúa tể Ma-cà-chớp rú lên... đúng một tiếng. Rồi hắn rơi vào những cái cọc
với một tiếng
thịch
làm tôi nhăn mặt. Khắp người hắn, kể cả đầu và tim, hàng chục cọc nhọn
xuyên qua. Thân hình hắn quằn quại vài lần rồi bất động. Lửa bén lên tóc và quần áo hắn.
Tất cả xảy ra quá nhanh, lúc đầu tôi không thể hiểu hết. Nhưng sau vài giây, khi ma-cà-chớp
điên lọan rú lên, trừng trừng nhìn xuống xác thủ lãnh đang bốc cháy, tôi mới hiểu tòan bộ sự
việc. Ông Crepsley đã giết Chúa tể Ma-cà-chớp. Không có thủ lãnh, chúng phải đối diện với sự
thất bại đã được an bài. Chiến Tranh Của Những Vết Thẹo đã kết thúc. Tương lai là của chúng
tôi và... chúng tôi đã THẮNG