Quyển 9 : Sát nhân trong chiều tối - Chương 19


Số từ: 746
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Vào khỏanh khắc sau cùng, khi tất cả đều như mơ hồ, từ trên trần mấy người thoăn thóat đu
dây xuống, ôm ngang hông ông Crepsley, đưa ông an tòan lên khán đài. Tôi đang bàng hòang
há hốc miệng thì cứu tin hcủa ông Crepsley quay lại. Đó chính là Mika Ver Leth, một trong các
ông hòang cùng truều với tôi!
Trên khán đài, Gannen rú lên thê thảm:
- Không!
Hắn nhào vào ông Crepsley và Mika. Mika bình tĩnh bước tới trước ông Crepsley, vung kiếm
chặt đứt đầu Harst, cái sọ của hắn bay bổng lên như một quả bóng.
Trong khi thân thể cụt đầu của Gannen Harst lộn ra khỏi khán đài, Steve Leopard vừa ú ớ kêu,
vừa chạy tới đường hầm. Nó gần tới cuối cầu ván, ông Crepsley mượn một con dao của Mika,
nhắm kỹ rồi vung tay phóng mạnh. Lưỡi dao cắm phập ngay giữa xương bả vai của Steve. Nó
đứng sững lại, thở hổn hển, từ từ quay lại, mặt trắng nhợt, mắt lồi ra, tay nắm chuôi dao nhưng
không đủ sức rút ra khỏi vỏ. Ho bật máu, nó gục xuống cầu ván, co giật nhẹ một cái rồi bất
động.
Chung quanh chúng tôi, ma-cà-rồng đang tiêu diệt địch thủ. Ông hòang Vancha và Harkat hớn
hở tham gia. Sau họ, bà chánh thanh tra Alice Burgess đang trừng trừng nhìn cuộc đổ máu,
không biết những chiến binh mới tới là ai. Cảm thấy họ thuộc phe chúng tôi, nhưng bà ta vẫn
lăm lăm cây súng trường phòng xa.
Debbie vẫn đang nức nở trên ngực tôi, không ngẩng lên để thấy những gì đang xảy ra. Nâng đầu
cô lên, tôi bảo:
- Ổn rồi. Ông Crepsley đã được an tòan. Ông còn sống. Kỵ binh đã tới.
- Kỵ binh?
Cô hỏi lại, rồi lau nước mắt, nhìn quanh, nói:
- Em không hiểu. Sao...? Cái gì...?
Tôi cười ròn tan:
- Anh cũng không biết.
Kéo ông hòang Vancha lại gần, ghé sát tai ông, tôi la lớn:
- Chuyện gì thế này. Họ từ đâu tới?
Ông hồ hởi la lại:
- Ta đem tới đó. Hôm qua, khi rời thành phố, ta phi hành về Núi Ma-cà-rồng cho họ biết mọi
chuyện. Họ phi hành trở lại cùng ta. Ta căn dặn họ không được can thiệp vào cho tới khi chúng
ta giết được Chúa tể Ma-cà-chớp. Họ có mặt và chờ đợi tại đây lâu rồi.
- Nhưng... cháu không... Chuyện đó...
Tôi lắp bắp không nói được hết câu. Tôi không thể hiểu nổi, bằng cách nào họ có thể bò lên
lặng lẽ như vậy? Bằng cách nào Vancha có thể tới Núi Ma-cà-rồng và trở lại quá nhanh đến thế?
Dù phi hành cũng phải mất mấy đêm. Nhưng điều đó có gì quan trọng đâu. Họ đang ở đây, đang
tiêu diệt kẻ thù, ông Crepsley còn sống, Steve Leopard và Chúa tể Ma-cà-chớp đã chết. Quá đủ.
Thắc mắc làm gì?
Khi tôi nhìn quanh như một đứa trẻ trong ngày lễ Giáng sinh khắp phòng đầy những món quà
bất ngờ nhất, tôi nhận ra hình dạng phi thường quen thuộc đang lách qua trận chiến, mái tóc
màu cam lốm đốm máu, mấy vết thẹo mới cộng thêm với vết thẹo dài bên má trái, khập khiễng
tiến lại trên cái mắt cá chân bị đau. Tôi thét lên:
- Sư phụ!
- Ông hòang Shan!
Ông cười ha hả, ôm tôi vào ngực, hỏi:
- Mi tưởng ta tiêu đời rồi sao?
Tôi nức nở:
- Dạ.
- Ha ha! Mi không tống khứ ta dễ dàng đến thế đâu. Mi còn phải học hỏi nhiều lề lối, phong tục
của chúng ta. Ngòai ta ra, còn ai có đủ kiên nhẫn để dạy dỗ mi được chứ?
Tôi xì một tiếng:
- Xấu mà kiêu.
Ông bộp lại ngay:
- Lùn mà lối.
Lùi lại, nhìn mặt tôi, rồi ông đưa tay chùi nước mắt và đất cát lem nhem trên mặt tôi và rồi...
rồi...rồi...
Mika hét lên:
- Bắt đầu!
Một đòan quân ma-cà-rồng từ những lỗ hổng trên trần nhà nhảy xuống sàn, giữa đám ma-cà-
chớp và ma-mới bất ngờ đến sững sờ. Trước khi địch thủ của chúng tôi kịp tự vệ, ma-cà-rồng
ra tay ngay. Gươm múa tít, dao xỉa tới, rìu bổ xuống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.