Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 7


Số từ: 1029
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tiếng gầm thật khủng khiếp. Nếu con beo xiết họng tôi bằng những cái nanh, chắc chắn tôi
khó thoát chết. Nhưng con thú đang hưng phấn – có lẽ vì đã tỏ ra ranh mãnh hơn chúng tôi – nó
lắc lư mà rống lên, trong khi tôi và nó cùng lăn đi trên mặt đất.
Trong khi nó rống, Harkat phản ứng với một tốc độ rất tuyệt, phóng mạnh cây xương rồng.
Cây xương rồng có thể nẩy khỏi đầu hoặc vai con thú, nhưng thần may mắn của ma-cà-rồng đã
giúp chúng tôi, cây xương rồng lọt thỏm ngay vào cái mõm đáng sợ của con beo.
Lập tức, nó không còn chú ý tới tôi nữa. Lắc lư đầu, nó phun, nó cào xương rồng ra khỏi
miệng. Tôi hổn hển bò ra xa, quờ quạng tìm con dao bị rớt. Tay tôi vừa nắm được chuôi khúc
xương, thì Harkat nhảy qua, phóng mạnh cây gỗ lên đầu con beo.
Nếu đó là một vũ khí bằng chất liệu cứng rắn hơn, hẳn anh ta đã giết chết con beo rồi.
Nhưng cây gỗ gãy làm hai khi đụng trúng sọ con thú.
Rống lên vì đau và tức giận, nó quay lại Harkat, phun phì phì gai xương rồng, những cái
răng vàng khè sáng lên trong nắng chiều. Con beo vả mạnh lên cái đầu xám của anh, rạch sâu
một đường bên má trái. Harkat bật ngửa ra sau. Con thú lao tới.
Tôi không kịp ngồi dậy, phóng ngay con dao. Khúc xương không đủ gây thương tích vào
sườn con thú, nhưng làm nó bị quấy rầy, quay phắt đầu lại. Lợi dụng lúc đó, Harkat giật hai quả
bóng bùn đeo bên người, và khi con beo vừa đối diện lại anh, Harkat tống ngay vào giữa hai
con mắt nó.
Kêu ré lên, con beo quay đầu chín mươi độ khỏi Harkat. Anh đâm nửa khúc cây còn lại ngay
mạn sường con thú. Không thấu tới phổi nhưng làm nó chảy máu.
Con beo nổi điên. Dù không nhìn rõ, nó nhào vào Harkat vừa rít lên vừa phun phì phì, vừa
đập tới tấp bàn chân với những cái móng chết người. Harkat né tránh. Nhưng móng con beo
móc trúng vạt áo của anh. Harkat chưa kịp thoát ra, con thú đã đè lên anh, nghiến răng, mù
quáng tìm mặt Harkat. Harkat vòng tay quanh con thú, xiết mạnh, cố bẻ gãy xương sườn hoặc
làm nó bị chết nghẹt. Tôi vội nhảy lên lưng con beo, chà xương rồng lên mắt mũi nó. Con mãnh
thú, táp xương rồng, giật khỏi nắm tay tôi – suýt cắn trúng ngón cái của tôi.
Thấy tôi bám vai con beo, và sửa soạn chà xát thêm bó xương rồng nữa, Harkat khò khè
nói:
- Xuống đi.
- Tôi có thể...
- Xuống!
Không thể cãi lại một tiếng kêu như thế. Tôi buông con beo, tụt xuống đất. Harkat xiết chặt
vòng tay hơn, quay tìm cái hố. Ghì chặt con vật đang vùng vẫy, trườn tới bên hố, anh... tự
quăng mình xuống!
- Harkat!
Tôi thét lên, vươn tay như có thể níu anh ta lại. Hình ảnh ông Crepsley rơi xuống hố dầy cọc
nhọn trong Hang Báo Oán thoáng hiện về, và đầu óc tôi quánh lại như chì. Một tiếng huỵch ghê
rợn và tiếng rít đau đớn khi con beo bị xiên qua cọc. Không âm thanh nào từ Harkat. Tôi nghĩ,
anh ta nằm dưới con beo và đã chết ngay khi rơi xuống.
- Không!
Tôi rên lên, cố đứng dậy, tập tễnh tiến lại bên hố. Quá lo lắng cho Harkat, tôi suýt lộn xuống
dưới. Trong khi đang cố đứng vững, tôi nghe một tiếng rên nho nhỏ, rồi thấy đầu Harkat quay
lại. Anh ta nằm trên con beo và... còn sống!
Tôi mừng rỡ kêu lên:
- Harkat.
Harkat hổn hển:
- Giúp... tôi... lên
Bốn chân con beo còn động đậy, nhưng không còn là mối đe doạ nữa. Dù có muốn, nó cũng
không còn đủ sức giết Harkat.
Nằm sấp, tôi vươn tay xuống. Nhưng Harkat không thể với lên. Anh nằm ngửa trên con beo,
và mặc dù nó và con khỉ đầu chó bên dưới đã ngập trên những cây cọc, nhưng chân, bụng và
ngực của Harkat cũng bị rách nhiều vết. Nhưng vết thương cánh tay anh ta mới là vấn đề. Một
cây cọc xiên qua cánh tay trái.
- Chờ đó.
Tôi nói rồi nhìn quanh tìm một thứ có thể thả xuống để kéo anh ta lên. Tôi nghe tiếng
Harkat làu bàu:
- Không nằm đây thì đi đâu được.
Không có dây thừng, nhưng chung quanh đây rất nhiều dây leo. Chạy tới cây gần nhất, tôi
cắt một khúc dài chừng hai mét bằng móng tay. Nắm chặt hai đầu, tôi kéo thử. Dây rất dai. Tôi
trở lại hố, thả một đầu dây bằng tay phải, rồi giật tay trái khỏi cọc. Harkat thở hồng hộc, khi da
thịt toạc khỏi cọc gỗ. Nắm chặt dây, anh ta đu chân lên vách hố, vừa kéo dây vừa đi lên.
Gần lên tới nơi, Harkat trượt chân. Tôi thấy ngay sức nặng của anh ta sẽ kéo cả hai xuống
hố. Buông vội dây, tôi ép bụng sát miệng hố, chộp lấy tay Harkat.
Tôi không chạm được tới tay anh ta, nhưng nắm trúng cánh tay áo trái. Một tiếng toạc rách
ghê rợ vang lên, làm tôi tưởng đã tuột mất Harkat. Nhưng vải áo vẫn còn và sau mấy giây đong
đưa đầy nguy hiểm, tôi đã kéo anh chàng Tí Hon ra khỏi hố.
Lăn mình, nằm ngửa, Harkat nhìn lên trời. Cái mặt màu xám vá víu làm anh ta càng giống
một xác chết. Cố đứng dậy, nhưng hai chân run rẩy, tôi buông mình nằm xuống kế bên Harkat.
Hai chúng tôi im lặng nằm đó, thở nặng nề, lòng bàng hoàng với sự thật là mình vẫn còn sống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.