Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 12


Số từ: 1085
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi mải miết chèo suốt đêm về hướng mà chúng tôi hy vọng là đường thẳng. Dường
như không một dợn nước kéo bè đi. Chạng vạng sang, chúng tôi nghỉ ngơi vài tiếng, rồi chèo
tiếp. Lần này, nhìn thấy mặt trời, chúng tôi hướng về phía Nam. Ngày thứ ba, đầu óc chúng tôi
buồn chán đến mụ mẫm. Không có gì để làm trên cái hồ mênh mông tĩnh lặng này. Cảnh quan
không một chút đổi thay: bên dưới một màu xanh sẫm, trên đầu mây xám xịt. Mỗi ngày, vài lần
bắt cá, mà cá thì quá nhiều, bắt quá dễ dàng. Chúng tôi lại nghỉ ngơi và chèo tiếp.
Để giải trí, chúng tôi sáng chế những trò chơi bằng mấy cái răng Harkat đã nhổ từ con beo
đen. Nhưng không thể ghép nhiều từ với mấy chữ cái ít ỏi đó. Không có gì để đặt cược, chúng
tôi dùng xương cá và giả bộ như đó là một khoản tiền lớn.
Trong một lúc nghỉ chèo, Harkat đang rửa mấy cái răng beo, anh ta cầm lên một răng cửa
dài có một chữ K, nhíu mày nói:
- Cái răng này rỗng.
Nhìn vào lỗ hổng, Harkat đưa lên miệng thổi, rồi lại nhìn. Sau cùng, anh ta đưa cho tôi. Tôi
quan sát lại, bảo:
- Rất láng, trên đầu lớn, xuống dưới nhỏ dần.
- Hình như...là một lỗ khoan.
- Bằng cách nào, mà để làm gì chứ?
- Không biết...Nhưng chỉ có một cái như thế này thôi.
- Có thể...ký sinh trùng đục răng để ăn tủy... bên trong.
Trừng trừng nhìn tôi một lúc, rồi Harkat cố mở thật rộng miệng:
- Kiểm tra răng tôi đi. Lẹ lên.
- Tôi trước.
- Răng cậu chắc hơn răng tôi. Tôi dễ bị tổn thương hơn
Đó là sự thật, vì vậy tôi cúi xuống những cái răng màu xám của Harkat. Nhưng không có dấu
hiệu bị kí sinh trùng xâm nhập. Sau đó, Harkat kiểm tra lại răng tôi. Răng tôi rất khỏe. Harkat
lại tiếp tục lau chùi mấy cái răng beo, để riêng răng có lỗ sang một bên.
Đêm thứ tư sau nhiều giờ chèo, đang nằm co ro ngủ bên nhau giữa bè, chúng tôi chợt thức
giấc vì những tiếng vỗ cánh rầm rầm như sấm. Ngồi bật dậy, chúng tôi lắng nghe. Đó là âm
thanh rất lạ, tôi chưa từng nghe thấy bao giờ, giống như người khổng lồ đang vỗ giặt tấm trải
giường. Tiếng vỗ mang theo những cơn gió mạnh làm nước nổi song, chiếc bè chao đảo. Đêm
tối mịt mù, chúng tôi không nhìn thấy vật gì đã gây ra tiếng động.
Tôi thì thầm:
- Cái gì thế nhỉ?
Harkat không nghe được lời thì thầm của tôi vì tiếng động rầm rầm. Tôi lặp lại, nhưng
không dám nói lớn, sợ bị lộ vị trí với bất cứ vật gì đang ở phía trên. Harkat cũng thì thầm lại:
- Không biết. Nhưng có vẻ quen quen. Trước đây tôi từng nghe rồi, nhưng không nhớ tại
đâu.
Tiếng vỗ cánh nhỏ dần khi vật đó di chuyển đi xa, nước phẳng lặng và bè gỗ hết chao đảo.
Chúng tôi run rẩy, nhưng được bình yên. Sau đó, bàn tán về chuyện này, chúng tôi đoán là một
con chim khổng lồ. Nhưng trong thâm tâm, tôi không tin. Thái độ lo lắng và trằn trọc không
ngủ lại được của Harkat, chứng tỏ anh ta cũng cảm thấy như tôi.
Buổi sang chúng tôi chèo nhanh hơn bình thường, ít nhắc lại những âm thanh chúng tôi
nghe thấy đêm qua, nhưng luôn ngước nhìn trời. Cả hai chúng tôi đều không hiểu vì sao âm
thanh đó làm chúng tôi quá lo lắng thế. Chúng tôi chỉ có cảm giác, nếu sinh vật đó trở lại vào
ban ngày, chúng tôi sẽ gặp khó khăn.
Mải miết nhìn lên bầu trời, nên tới gần chiều, khi tạm nghỉ tay, chúng tôi mới nhìn phía
trước và nhận ra đã thấy đất liền.
Harkat hỏi:
- Cậu nghĩ... còn bao xa?
- Có thể bốn hoặc năm cây số.
Mặt đất thấp, nhưng xa xa có núi. Những ngọn núi khuất trong mây. Vì vậy chúng tôi đã
không nhìn thấy chúng từ trước.
Harkat bảo:
- Nếu chèo cật lực, chúng ta sẽ sớm tới bờ.
- Vậy thì ...chèo.
Với một luồng sinh khí mới, chúng tôi cầm mái chèo. Harkat chèo nhanh hơn tôi. Tôi bị
đuối sức dần vì kết quả của việc không có máu người, nhưng tôi vẫn gò người, ráng hết sức lực.
Cả hai đều háo hức vì được an toàn tới bờ. Ít ra chúng tôi còn có thể tìm được bụi rậm để lẩn
tránh nếu bị tấn công. Được nửa đoạn đường, tiếng vỗ cánh rì rầm lại vang dội trên đầu. Những
cơn gió mạnh làm mặt nước chung quanh chúng tôi nổi song. Ngừng tay, chúng tôi nhìn lên.
Một vật đang bay liệng trên không. Vì quá cao nên trông có vẻ nhỏ.
Tôi nghẹn thở:
- Cái quái gì thế này?
- Nó... nó... khổng lồ, nên tuốt từ trên cao mà đôi cánh có thể làm náo động mặt nước thế
này.
- Anh nghĩ nó có thấy chúng ta không?
- Nếu không nó đã chẳng bay vòng vòng trên đó.
Tiếng gió và vỗ cánh ngừng bặt khi vật đó phóng xuống chúng tôi với tốc độ khủng khiếp,
càng gần nó càng to lớn hơn. Tôi tưởng nó sẽ lao thẳng vào chúng tôi, nhưng nó từ từ xòa đôi
cánh khổng lồ, vỗ nhẹ, giữ thăng bằng, cách bè chừng mười mét. Tiếng vỗ cánh chói lói như
chọc thủng nhĩ tai.
- Đó là...cái... tôi nghĩ?
Tôi gào lên hỏi, bám chặt lấy bè trong khi nước ào ạt đổ qua người chúng tôi. Tôi ước sao
Harkat sẽ bảo là tôi hoang tưởng. Nhưng anh ta gào lại:
- Đúng! Tôi đã nhận ra nó rồi!
Anh chàng Tí Hon bò sát mí bè, nhìn sinh vật huyền thoại uy nghi, nhưng khủng khiếp. Anh
ta cũng bàng hoàng như tôi, nhưng đôi mắt long lanh phấn khích.
Giọng Harkat loáng thoáng trong tiếng vỗ cánh rầm rầm:
- Tôi.. đã thấy...trong ác mộng. Nó là... một con rồng!
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.