Quyển 10 : Hồ linh hồn - Chương 23


Số từ: 1052
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi phản ứng với lửa nhanh hơn harkat- vì đã từng bị thiêu nhiều năm trước, và không
muốn lại bị đau khổ như thế nữa. Phóng vào harkat, tôi xô anh khỏi ngọn lửa, lăn mình theo.
Khi ngọn lửa lướt qua, phà lên mặt nước hồ - làm sang lên những khuôn mặt người chết, tôi rút
một quả cầu dẻo, ném mạnh lên mặt đất bên dưới con rồng, tiếng nổ lớn làm nó gầm lên, bay
ra xa.
Tôi gào với harkat:
- Mau! Đưa mấy quả cầu của anh cho tôi. Nắm lấy lưới, với linh hồn anh lên.
- Tôi không ... không biết lưới.
- Đây là cơ hội để học đó.
Vừa kêu lớn vừa ném một quả cầu nữa vào một con rồng cái đang sà xuống.
Harkat vội vàng đặt mấy quả cầu xuống đất, kế bên chân tôi, rồi nắm lấy tấm lưới của Spits,
kéo lên khỏi hồ. Im lặng một lúc, rồi vừa từ từ thả lưới, anh ta vừa lẩm bẩm:
- Cầu xin vong linh người chết cho tôi với được linh hồn của tôi. Cầu xin vong linh người
chết cho tôi với được linh hồn của tôi, cầu xin...
Tôi la lớn:
- Đừng nói?
Harkat rít lên:
- Im đi, tôi cảm thấy đây là cách phải làm, phải kêu gọi hồn tôi vào lưới.
Tôi muốn hỏi vì sao anh ta biết điều đó nhưng không còn thời gian. Hai rồng cái tấn công
từ bên phải và bên trái.Rồng đực bay trên mặt hồ, phía trước chúng tôi. Cấp tốc xua đuổi hai
rồng cái bằng hai quả cầu, rồi tôi quan sát con đực đang bay nghiêng xuống mặt hồ. Nếu ném
quả cầu xuống hồ, nó sẽ không nổ. Chỉ còn cách nhắm thẳng con rồng. Như vậy nó sẽ bị chết,
nhưng không còn cách nào khác nữa.
Khi sắp sửa ném, tôi chợt có một ý tưởng. Ném quả cầu lên đón đầu con rồng đang tiến tới,
rồi nhặt một hòn sỏi, tôi nhắm thẳng quả cầu phóng lên. Hòn sỏi chạm quả cầu đúng lúc con
rồng tới gần, nước sùng sục sôi trước mặt con quái vật.
Con rồng rút lui nược lên không, rít lên giận dữ. Đúng lúc đó, hai rồng cái tới gần, tôi cho nổ
một quả cầu dẻo. Trong khi bầy rồng tụ tập trên không, tôi tranh thủ đếm mấy quả cầu còn lại.
Tám quả và một phần ba chai thủy tinh.
Tôi không dám thúc giục Harkat. Anh ta đang căng thẳng, nhăn nhó, thì thầm với những
linh hồn trong hồ, tìm kiếm linh hồn của con người từng là anh.
Mấy con rồng lại tấn công theo đội hình cũ. Tôi lại thành công làm chúng rút lui. Chỉ còn
năm quả cầu. Cầm lên ba quả, tôi tính toán để giết chúng, vì với hai quả còn lại, chắc chắn tôi sẽ
bị chết. Nhưng, quan sát mấy con rồng bay lượn trên không, tôi lại xúc động vì vẻ uy nghi của
chúng. Đây là thế giới của chúng, không là của chúng tôi. Nếu đây là những con rồng cuối cùng
còn sống, và tôi tiêu diệt hết chỉ để cứu mạng mình thì sao?
Thở dài, tôi gọi Harkat:
-Harkat, tôi không giết chúng được. Đợt tấn công sau, anh có thể lấy mấy quả cầu và...
- Tôi vớt được rồi...
Harkat kêu lên, cuống cuồng kéo lưới:
- Cho tôi vài giây... Chỉ vài giây nữa thôi.
- Tôi sẽ cố làm những gì có thể.
Nhăn mặt, tôi ngước nhìn lên mấy con rồng. Chúng tiếp tục kiên nhẫn tấn công theo cung
cách như những lần trước. Tôi ném hai quả cầu lên hai con rồng cái, rồi lấy chai nọc độc còn lại,
quăng lên mặt hồ, gây nổ bằng một viên sỏi. Khi chai thủy tinh bùng nổ, chắc con rồng đực bị
trúng mấy mảnh vỡ, vì nó gấm lên đau đớn rồi lánh ra xa.
Không còn gì để làm nữa, tôi chạy tới phụ kéo lưới lên với Harkat. Cảm thấy sức ghì ngược
lại, tôi lẩm bẩm:
-Nặng quá.
Harkat cười như người điên:
-Nặng khác thường.
- Anh... ổn chứ?
- Không biết. Vừa tò mò vừa khiếp sợ. Tôi chờ đợi...thời khắc này quá lâu rồi, nhưng vẫn
chẳng biết mình mong sẽ gặp gì.
Không nhìn rõ mặt người kẹt trong lưới- vì quay lưng lại với chúng tôi- nhưng đó là một
người đàn ông với mái tóc bê bết máu. Khi được chúng tôi kéo lên, hình dạng lấp lánh đó cứng
lại dần từng giây một. Trước hết là bàn tay, rồi cánh tay, tiếp theo là cánh tay kia, rồi đến đầu,
ngực...
Gần kéo linh hồn đó hoàn toàn ra khỏi hồ, tôi chợt thấy con rồng đực phóng xuống, mõm
mở toang hoác, hai mắt vừa đau đớn vừa căm phẫn. Tôi gào lên:
-Harkat! Chúng ta không còn thời gian nữa rồi!
Ngước nhìn, Harkat vừa nguyền rủa vừa giật mạnh lưới, than hình trong lưới bắn lên, chân
trái đang đặc cứng bật khỏi nước với một tiếng bốp như tiếng súng dội ngược. Khi con rồng sà
xuống, khép mõm, lỗ mũi phồng ra chuẩn bị phun lửa, Harkat quay lại nhìn, mặt xanh rờn, lắp
bắp:
- Không thể...như...như thế!
Trong khi đó, người trong lưới – trông quen đến lạ lung- trừng trừng nhìn chúng tôi bằng
hai mắt khiếp đảm
Đảo mắt từ anh chàng tí hon đến người đó, tôi gào lên:
- Harkat, đây không thể là anh, đúng không?
- Tôi không biết.
Harkat bàng hoàng nói. Nhìn lên con rồng đã tới gần, rồi nhìn xuống con người đang nằm
run rẩy trên bờ hồ, thình lình anh ta hét lên:
- Phải! Đó là tôi! Tôi là hắn! Tôi biết tôi là ai! Tôi...
Khi con rồng há mõm, phun toàn bộ số lửa có được vào chúng tôi, Harkat bật ngửa đầu ra
sau, gào hết sức mình:
- Tôi là ma-cà-rồng phản bội.. Kurda Smahlt!
Rồi lửa rồng bao phủ chúng tôi và thế giới biến thành màu đỏ.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.