Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 3


Số từ: 1831
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Hôm đó tôi không ra ngoài để khám phá thành phố cũ, mà ở lại mừng sinh nhật Shancus.
Nó mê tơi con rắn mới. Con Urcha sướng đến muốn bay lên vì được con rắn cũ của anh. Bữa
tiệc kéo dài lâu hơn tôi tưởng. Bánh ngọt, bánh nhân thịt được tiếp thêm, nhiều tới nỗi ông
Rhamus Hai bụng cũng không thể nào ngốn thêm. Sau đó chúng tôi chuẩn bị cho buổi diễn.
Suốt buổi, tôi đứng sau cánh gà, nhìn xuống khán giả, tìm những hàng xóm và bạn bè cũ,
nhưng không thấy ai.
Sáng hôm sau, trong khi mọi người trong đoàn còn buồn ngủ, tôi chuồn ra ngoài. Dù là ban
ngày, tôi mặc một áo choàng nhẹ, có mũ trùm đầu, để che mặt.
Chân bước vội, lòng tôi rộn ràng vì được trở về. Đường phố đã thay đổi nhiều – với những
cửa hàng và văn phòng mới, những nhà cửa trang trí hoặc thiết kế lại – nhưng những dãy nhà
thì vẫn như xưa. Mỗi dãy nhà lại là một kỷ niệm. Cửa hàng tôi đã mua đôi giày đá banh. Quầy
quần áo ưa thích của mẹ. Rạp chiếu phim tôi đã đưa Annie tới xem lần đầu. Quầy sách tôi vẫn
mua truyện tranh.
Tôi lang thang qua một khu trò chơi tổng hợp, nơi tôi thường thích thú với những trò chơi
điện tử. Bây giờ nơi này đã có chủ mới và phát triển đến không ngờ. Tôi thử vài trò chơi, mỉm
cười, nhớ lại mình đã hồ hởi đến thế nào, khi đến đây vào thứ bảy, mê tơi suốt mấy giờ trong
mấy trò bắn súng mới nhất.
Ra khỏi khu trung tâm mua sắm, tôi tới mấy công viên từng yêu thích. Một bây giờ đã thành
một khu nhà ở, nhưng một vẫn không thay đổi. Tôi thấy một người làm vườn đang chăm sóc
luống hoa. Cụ William Morris, ông nội Alan, bạn tôi – Cụ William là người của quá khứ tôi gặp
đầu tiên. Cụ không biết tôi nhiều, vì vậy tôi không ngần ngại bước qua cụ, quan sát thật gần.
Tôi muốn ngừng lại, chào hỏi ông nội của Alan, hỏi thăm nó. Tôi sẽ nói với cụ, mình là bạn
học của Alan, và đã mất liên lạc với nó từ lâu. Nhưng rồi nhớ lại, bây giờ Alan đã là một người
lớn, không là một thiếu niên như tôi, vì vậy, tôi lặng lẽ bỏ đi.
Nóng lòng muốn nhìn lại ngôi nhà cũ, nhưng tôi cảm thấy chưa sẵn sàng. Mỗi khi nhớ tới
nhà cũ, tôi lại run lên vì xúc động.
Lang thang vào trung tâm thị trấn, đi qua những ngân hàng, cửa hàng, quán ăn. Tôi thoáng
thấy những gương mặt còn ngờ ngợ nhớ - những người bán hàng, phục vụ bàn, vài người khách
– nhưng không gặp một người quen nào.
Tôi ăn một chút trong cửa hàng cà phê. Món ăn không có gì đặc biệt, nhưng đây là nơi bố
thích đưa tôi vào trong khi chờ mẹ và Annie mua sắm. Thật dễ chịu được ngồi giữa khung cảnh
quen thuộc, gọi món gà và một miếng bánh mì kẹp ba rọi muối, như ngày xưa.
Sau bữa ăn, tôi dạo qua trường cũ, cảm giác thật sự lạ lùng. Trường đã nối thêm một chái và
có thêm hàng rào sắt chung quanh, nhưng trông vẫn giống như những gì tôi vừa nhớ. Giờ ăn
trưa vừa hết. Từ dưới bóng rợp của tán cây, tôi nhìn những học sinh đang tràn vào lớp. Tôi
cũng thấy các thầy cô. Hầu hết là mới, nhưng tôi nhận ra hai người. Một là cô McDaid – dạy
sinh ngữ cho các học sinh lớn. Tôi đã từng học với cô nửa kỳ khi thầy giáo tôi nghỉ phép.
Hai là thầy Dalton. Tôi gắn bó với thầy hơn. Thầy Dalton dạy Sử và Anh ngữ. Tôi rất quý
thầy. Nhìn thầy đang cười nói với học sinh sau buổi ăn trưa, tôi thấy thầy vẫn được hâm mộ
như thuở nào.
Được gặp thầy mới tuyệt vời làm sao, vì vậy tôi đã định chờ thầy đến tan trường. Chắc thầy
biết tin tức về cha mẹ và em Annie của tôi. Không cần thiết phải cho thầy biết tôi là một ma-
cà-rồng. Tôi sẽ nói là mình bị một căn bệnh chậm phát triển, đã làm tôi trông rất trẻ. Tôi cũng
có thể tạo ra một câu chuyện về cái chết của mình.
Nhưng một điều đã làm tôi hiểu ý. Mấy năm trước, trong thành phố của ông Crepsley, tôi đã
bị cảnh sát gọi là một tên sát nhân. Tên và hình của tôi lan tràn trên báo chí và màn ảnh truyền
hình. Lỡ thầy Dalton đã biết tin này thì sao? Biết tôi còn sống và tưởng tôi là kẻ giết người, có
thể thầy sẽ báo ngay cho chính quyền. Tốt nhất là không nên liều. Quay lưng lại ngôi trường cũ,
tôi lê bước tiếp tục đi.
Lúc đó tôi mới giật mình tự nhủ: rất có thể không chỉ thầy Dalton biết về một
Darren Shan
– kẻ giết người hàng loạt
. Nếu cha mẹ tôi cũng biết tin này? Thành phố của ông Crepsley nằm
trên phần kia của đất nước, nhưng không thể biết chắc tin tức giữa hai miền như thế nào.
Nhưng rất có thể thị trấn này đã nắm được thông tin.
Ngồi trên một băng ghế lề đường, tôi cân nhắc khả năng khủng khiếp đó. Tưởng tượng, sau
nhiều năm chôn cất tôi, ba má sẽ bị sốc đến thế nào, khi nhận ra tôi trên bản tin với chú thích
tôi chính là một tên giết người. Sao trước đây tôi không nghĩ tới điều này?
Đây mới thực sự là vấn đề. Khi nói với Harkat, tôi bảo không có ý định về gặp gia đình, vì sợ
làm mọi người quá đau khổ. Nhưng nếu họ biết tôi còn sống, và đang hiểu nhầm tôi là kẻ sát
nhân, bổn phận của tôi là phải làm minh bạch vấn đề. Nhưng nếu gia đình tôi... chưa biết?
Tốt nhất là phải tìm hiểu trước. Sáng sớm nay tôi đã đi qua một thư viện rất hiện đại. Vội
vàng trở lại đó, tôi năn nỉ một nhân viên thư viện giúp đỡ. Tôi nói là đang làm bài tập, rất cần
những chuyện của địa phương từ ba năm trước. Tôi yêu cầu được nghiên cứu những đề tài nổi
bật trên tờ báo địa phương, cũng như báo toàn quốc mà cha mẹ vẫn thường đọc.
Theo tôi, nếu
những thành tích
của tôi được lan truyền tới tận đây, chắc chắn tên tôi đã
được đề cập tới trên hai tờ báo đó.
Cô thủ thư vui lòng giúp tôi ngay. Cô đưa tôi vào nơi lưu trữ vi phim và hướng dẫn cách sử
dụng. Khi tôi đã thông thạo rọi chúng lên màn hình, cô để tôi làm việc một mình.
Trước hết tôi bắt đầu với những số báo toàn quốc mới nhất, từ mấy tháng trước khi tôi có
chuyện rắc rối với luật pháp. Tôi tìm thấy hai bài viết về vụ giết người, nhưng cả hai bài đều
viết với giọng giễu cợt. Rõ ràng các nhà báo xem việc ma-cà-rồng tràn ngập một thành phố là
một trò cười. Trên một số báo có mẩu tin ngắn về việc cảnh sát bắt được bốn kẻ tình nghi,
nhưng đã bất cẩn để cả bốn tên trốn thoát. Không tên tuổi mấy kẻ tình nghi, cũng không đề cập
gì tới những người bị Steve sát hại, sau khi nó vượt ngục.
Tôi vừa trút được mối lo vừa tức giận. Vì tôi biết những người bị sát hại, những đau khổ mà
ma-cà-chớp đã gây ra trong thành phố đó. Thật bất công khi một sự việc nghiêm trọng bị coi
như một trò đùa, chỉ vì xảy ra trong một thành phố quá xa nơi này. Nếu ma-cà-chớp tấn công
thị trấn này, họ sẽ thấy không có gì là khôi hài cả.
Tôi kiểm tra những số báo mấy tháng sau, nhưng sau vụ đào thoát, họ không nhắc gì tới
chuyện này nữa. Tôi quay ra những số báo địa phương. Những tin quan trọng nằm trên trang
nhất, nhưng những tin địa phương tràn ngập các trang khác.
Dù không muốn sa đà vào những thông tin không liên quan tới mình, nhưng tôi không thể
không lướt qua những hình ảnh, tin tức về những vụ bầu cử, những vụ tai tiếng, những anh
hùng, những tên du thủ du thực và những cảnh sát mới được khen thưởng, những tên tội phạm
làm ô danh thành phố, một vụ cướp ngân hàng lớn...
Tôi thấy hình ảnh và những dòng ghi chú về nhiều bạn học của tôi, nhưng nổi bật lên là một
cái tên: Tom Jones! Cùng với Steve và Alan Morris, Tommy là một trong những bạn thân nhất
của tôi. Hai đứa tôi là cầu thủ xuất sắc nhất lớn. Tôi là một cây làm bàn. Tommy là thủ môn
luôn giữ vững khung thành. Tôi hằng mơ thành một cầu thủ nhà nghề. Tommy cũng nuôi mộng
trở thành một thủ môn chuyên nghiệp.
Hàng chục hình ảnh và bài viết về Tom Jones. Bây giờ hắn là thủ môn số một của cả nước.
Nhiều bài viết vui về tên của hắn – vì có một ca sĩ danh tiếng cũng tên là Tom Jones – nhưng
không ai nói điều gì không tốt về Tommy. Sau thời gian chơi bóng nghiệp dư, hắn đấu cho một
đội địa phương, tạo được tên tuổi, rồi thi đấu năm năm ở nước ngoài. Bây giờ Tommy trở lại
đội hạng nhất trong nước. Qua những số báo mới nhất, tôi được biết các fan bóng đá địa
phương đang phát cuồng chờ đợi trận bán kết năm nay sẽ được tổ chức ở thị trấn, trong đó có
đội của Tommy.
Đọc những thông tin về Tommy, tôi không khỏi vui mừng, Thật tuyệt vời khi thấy bạn bè
thành công. Tuyệt vời hơn nữa là... không có một thông tin nào về tôi. Vì đây là một thị trấn
nhỏ, chắc chắn tin tức sẽ mau chóng lan truyền, nếu có ai nghe được tên tôi liên quan đến
những vụ giết người. Vậy là... tôi vô tội.
Nhưng báo chí cũng không hề nhắc tới gia đình tôi. Không một tên
Shan
nào xuất hiện
trên báo. Chỉ còn một cách... Tôi phải tự tìm kiếm thông tin, bằng cách trở về ngôi nhà tôi đã
từng sống.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.