Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 6
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1364 chữ
- 2020-05-09 12:55:47
Số từ: 1479
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi đưa Darius đi một vòng, giới thiệu nó với Rhamus Hai bụng, Cormar Tứ chi, Hans
Tay thần và Truska. Cormac đang bận, không có thời gian biểu diễn trò tay chân mọc ra, nhưng
Truska cho nó thấy tài râu mọc ra rồi rút lại sau làn da mặt. Darius làm bộ như không có gì ấn
tượng với nó, nhưng mắt cu cậu thô lố đầy kinh ngạc.
Thằng bé thật lạ. Nó không nói nhiều, luôn giữ khoảng cách với tôi và Harkat, như vẫn chưa
hoàn toàn tin tưởng. Nó đặt nhiều câu hỏi về các diễn viên và Gánh Xiếc Quái Dị. Đó là chuyện
bình thường. Nhưng nó không hề hỏi tôi từ đâu tới, vì sao gia nhập đoàn, hoặc tôi làm gì tại
đây. Nó cũng không hỏi gì về Harkat. Dù lớp da xám, vá chằng chịt của người Tí Hon đâu phải
bình thường. Thường thường những người mới gặp đều cố gặng hỏi anh ta đủ thứ. Nhưng
Darius tỉnh bơ, có vẻ như nó đã biết quá rõ về anh ta. Kiểu nó nhìn tôi cũng lạ. Mỗi khi tưởng
tôi ngó đi nơi khác, nó lại lén nhìn. Đó không phải là cái nhìn đe dọa, nhưng đôi mắt đảo ngang
dọc của nó làm tôi áy náy.
Tôi và Harkat không đói, nhưng khi đi qua một bếp lửa ngoài trời, thấy nồi súp đang sôi, tôi
nghe bụng Darius réo òng ọc. Tôi hỏi:
- Cháu muốn ăn không?
- Về nhà cháu sẽ ăn.
- Một chút thôi, để còn đi tiếp chứ.
Nó liếm môi, ngập ngừng rồi vội gật đầu.
- Một chén súp nhỏ thôi đó.
Nó nói như bị chúng tôi ép ăn.
Trong khi Darius xì xụp ăn súp, Harkat hỏi nó sống gần đây không. Nó trả lời một cách mơ
hồ:
- Không xa lắm.
- Sao cháu biết về... gánh xiếc?
- Thằng Oggy Bas, bạn cháu, đã đến đây. Chúng cháu vẫn đến đây lấy mấy cái ghế hay mấy
cây song sắt. Chẳng ai quan tâm chúng cháu lấy gì đâu. Nó thấy nhà bạt xiếc rồi bảo cháu.
Tôi hỏi:
- Tên gì lại là Oggy?
- Oggy là Augustine rút ngắn.
Harkat hỏi:
- Cháu đã nói với Oggy xiếc... quái dị là gì chưa?
- Không đâu. Nó to mồm lắm. Nếu biết, nó sẽ bô bô cho tất cả mọi người. Cháu muốn chỉ
một mình mình biết thôi.
Tôi cười lớn:
- Cháu là một chú bé biết giữ bí mật đấy. Tuy nhiên, nếu chúng ta bắt cóc cháu, hay cho
Người sói ăn thịt thì... sẽ không ai biết.
Tôi nói đùa, nhưng Darius phải ứng ngay. Nó đứng dậy, buông bát súp chưa ăn hết. Lập tức,
với tốc độ của ma-cà-rồng, tôi vươn tay chụp bát súp trước khi rơi xuống đất. Nhưng Darius
tưởng tôi tấn công nó. Nó bật ra sau, gào lên:
- Đừng đụng vào tôi!
Tôi ngạc nhiên lùi lại. Những người quanh bếp lửa trố mắt nhìn. Đôi mắt xanh lè của Harkat
trừng trừng nhìn Darius, không chỉ ngạc nhiên mà còn có vẻ đề phòng.
Tôi gượng cười, đặt bát súp xuống, xòe tay nói:
- Bình tĩnh. Chú có làm hại cháu đâu.
Mặt đỏ bừng vì tức giận, nó lẩm bẩm:
- Tôi bình tĩnh mà.
Harkat nói nhỏ:
- Chuyện gì thế, Darius? Sao hốt hoảng vậy?
- Không có gì. Tôi chỉ không thích những người nói năng như thế. Những sinh vật như các
ông chỉ thích hăm dọa như thế. Đâu phải chuyện đùa.
Ngượng vì đã làm thằng bé sợ, tôi nói:
- Chú không cố ý. Cháu có muốn một vé buổi trình diễn đêm nay, để làm cháu sợ?
Nó ngập ngừng:
- U... cháu không sợ.
Tôi cười:
- Tất nhiên. Nhưng... muốn một vé không nào?
- Bao nhiêu tiền?
- Miễn phí.
- Vậy thì được.
Gần như đó là lời cảm ơn của Darius. Tôi hỏi:
- Cháu muốn thêm một vé cho Oggy không?
- Khỏi. Nó không đi đâu. Nó là con mèo chết nhát mà. Thậm chí nó còn không dám xem
phim kinh dị, kể cả mấy phim cũ xì chán ngắt.
- Thôi được. Chờ đây, mấy phút nữa chú quay lại.
Khi gặp ông Cao, tôi vừa nói xong, ông nhăn mặt nói vé đêm nay đã bán hết rồi. Tôi cười
nói:
- Nhưng chắc chắn còn ghế phụ mà.
Luôn luôn còn khoảng trống giữa lối đi, đặt thêm một ghế phụ không có vấn đề gì.
Ông Cao hỏi:
- Liệu mời một đứa trẻ xem những màn kinh dị có nên không? Trẻ em không thích hợp với
nơi này. Cháu, Steve Leonard, Sam Grest đó.
Sam là đứa con trai đã bị chết tàn bạo vì Người sói. Nó là đứa đầu tiên tôi đã uống máu. Một
phần linh hồn nó – chưa kể khẩu vị mê món dưa hành của nó – vẫn sống trong tôi.
Lâu lắm rồi ông Cao không nhắc đến tên người bạn đã chết của tôi. Tôi bối rối hỏi:
- Sao ông lại nhắc tới Sam?
- Không có lý do đặc biệt nào hết. Ta chỉ nghĩ đây là nơi nguy hiểm đối với trẻ con.
Nói xong, vớt ra từ làn không khí mỏng một cái vé, ông đưa cho tôi:
- Đây, nếu muốn thì đem cho thằng nhỏ đó đi.
Chậm rãi trở lại với Harkat và Darius, tôi tự hỏi vì sao thái độ ông Cao có vẻ kỳ lạ thế. Ông
cố cảnh giác tôi đừng để Darius liên quan quá gần tới Gánh Xiếc Quái Dị? Hay Darius cũng
giống Sam Grest, háo hức bỏ nhà, để được đi khắp nơi với những diễn viên đầy ma thuật? Mời
nó tới xem là tôi đẩy nó vào cái chết giống Sam?
Khi tôi trở lại, Darius vẫn đang ngồi yên tại chỗ. Dường như nó không hề nhúc nhích từ khi
tôi đi. Harkat ngồi bên kia bếp, đôi mắt xanh không rời khỏi thằng bé. Trước khi đưa vé cho
Darius, tôi ngập ngừng nói:
- Cháu nghĩ sao về Gánh Xiếc Quái Dị?
Nó nhún vai:
- Hay hay.
- Cháu cảm thấy sao về việc gia nhập đoàn?
- Chú định nói gì?
- Nếu có chỗ trống, và cháu có cơ hội bỏ nhà để...
Tôi chưa dứt lời, nó đã nói ngay:
- Không bao giờ.
- Cháu hạnh phúc ở nhà?
- Đúng.
- Không muốn được du hành quanh thế giới?
- Không phải là đi cùng các ông.
Tôi mỉm cười đưa vé cho nó:
- Vậy thì tốt. Buổi biểu diễn bắt đầu lúc mười giờ. Tới được chứ?
- Tất nhiên.
Không nhìn lại cái vé, nó bỏ ngay vào túi. Tôi hỏi:
- Ba má cháu cho phép không?
- Cháu sẽ đi ngủ sớm, rồi lén chuồn ra.
- Nếu bị ba má bắt gặp, đừng nói với họ về chúng tôi.
- Cứ làm như là...
Nó làu bàu, rồi vẫy tay chào, bước đi. Trước khi đi khuất, nó nhìn tôi thêm lần cuối. Ánh mắt
nó có điều gì đó không bình thường.
Nhìn theo nó rồi Harkat đi vòng qua bếp lửa, tôi bình phẩm:
- Thằng nhỏ lạ thật.
- Hơn cả lạ nhiều.
- Có gì không ổn sao?
- Tôi không ưa thằng nhỏ này.
- Ừ, nó hơi có vẻ cau có. Nhưng nhiều đứa tuổi nó cũng giống thế. Khi mới gia nhập Gánh
Xiếc Quái Dị, tôi cũng y như vậy.
Mắt Harkat đầy vẻ nghi ngờ:
- Tôi không tin câu chuyện về thằng bạn Oggy của nó. Nếu thằng đó như một con mèo chết
nhát, sao dám đến đây một mình?
Tôi cười sằng sặc:
- Anh bắt đầu nghi hoặc vì tuổi già rồi đó.
Harkat lắc đầu:
- Cậu chẳng nhận ra điều gì hết.
- Điều gì?
- Khi rủa chúng mình hăm dọa nó... Nó đã gọi chúng ta là
những sinh vật như các ông
.
- Thì sao?
Harkat cười yếu ớt:
- Tôi thì rõ ràng không phải là người rồi. Nhưng điều gì mách bảo để nó biết... cậu cũng
không là người bình thường?
Tôi lạnh toát người. Harkat nói đúng. Thằng bé biết về chúng tôi nhiều hơn tôi tưởng. Bây
giờ tôi nhận ra vì sao cái nhìn của nó đã làm tôi áy náy. Khi tưởng tôi không thấy, nó lom lom
nhìn những vết thẹo trên mấy đầu ngón tay tôi – dấu hiệu tiêu biểu của ma-cà-rồng – như biết
ý nghĩa của những vết thẹo đó.