Quyển 11 : Chúa tể bóng tối - Chương 15


Số từ: 3419
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Nhờ thanh tẩy vết thương của tôi lành rất nhanh, và sức khoẻ hồi phục. Mấy hôm sau, ngoài
chuyện nhức đầu và đau ê ẩm, thể chất tôi gần hoàn toàn như trước.
Đang hít đất trên sàn phòng ngủ, tôi nghe tiếng kêu thét lên của Debbie dưới nhà. Tôi lo
lắng nhìn Harkat đang đứng gác bên cửa. Vừa chạy tới anh ta tôi vừa tháo nút chặn tai để tránh
tiếng ồn ngoài phố.
Harkat mở hé cửa, hỏi:
- Chúng ta có nên xuống không?
Có tiếng Debbie sôi nổi lắp bắp, rồi tiếng bà Alice nói rất nhanh. Tôi nhíu mày, nói:
- Chắc không có gì nguy hiểm đâu. Hai người có vẻ vui như... có bạn cũ vừa...
Tôi vỗ trán suy đoán. Harkat bỗng cười phá lên, rồi cả hai chúng tôi đều bật nói:
- Ông Vancha!
Mở tung cửa, chúng tôi chạy xuống thang. Debbie và bà Alice đang ríu rít nói cười với một
người đàn ông vạm vỡ, da tía, tóc xanh, mặc bộ đồ bằng da thú đỏ, chân đi đất, đeo một dây vũ
khí hình ngôi sao – shuriken – quanh ngực.
Nắm chặt cánh tay ông, tôi vui mừng la lên:
- Ông Vancha.
Ông nói với vẻ tôn kính bất ngờ:
- Rất vui khi được gặp lại, thưa ngài.
Rồi ông cười ha hả ôm cứng lấy tôi:
- Darren! Ta nhớ cháu quá.
Quay qua Harkat, ông cười lớn:
- Ta nhớ cả mi nữa, xấu xí.
Harkat nhe răng cười:
- Coi ai đang nói kìa.
- Ta rất mừng gặp lại cả hai, nhưng tất nhiên, vui nhất là được thấy hai quí bà.
Ông buông tôi ra, nháy mắt với Debbie và bà Alice:
- Nhan sắc phụ nữ là sức sống của những người đàn ông được truyền bầu máu nóng như
chúng ta, đúng không?
Bà Alice mỉa mai:
- Ông ta là kẻ xu nịnh bẩm sinh đó. Tôi cá là ông đều nói thế khi gặp bất cứ phụ nữ nào.
- Tất nhiên, vì tất cả đàn bà đều xinh đẹp, không cách này thì cách khác. Nhưng bà là người
đẹp nhất, một nàng tiên của bóng đêm.
Bà Alice chun mũi khinh bỉ, nhưng khoé môi nhếch thành nụ cười nghịch ngợm. Ông
Vancha choàng tay ôm bà và Debbie, dìu hai người vào phòng khách, cứ như là chủ nhân của
ngôi nhà, còn chúng tôi là khách. Ông thoải mái ngồi xuống, rồi thản nhiên bảo Debbie đi tìm
chút món ăn, Cô nói, trong thời gian ở đây, ông có thể tự tìm kiếm lương thực. Vancha cười ha
hả.
thật đáng mừng khi thấy Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo đã không làm Vancha March thay
đổi. Vẫn ồn ào và sống động như bao giờ. Ông kể cho chúng tôi nghe những hoạt động vừa qua,
những vùng mới khám phá, những ma mới và ma-cà-chớp ông đã giết, hào hứng như một cuộc
phiêu lưu lớn.
Vancha kết luận:
- Khi nghe Leonard có mặt tại đây, ta cấp tốc đến đây ngay. Không muộn chứ?
Tôi trả lời:
- Không biết. Từ sau đêm nó suýt giết cháu, không ai nghe được tin tức gì cả.
- Nhưng con tim cháu mách bảo điều gì?
Hỏi xong, đôi mắt lớn của ông lom lom nhìn tôi, đôi môi mím lại thành một đường thẳng.
- Nó ở đây. Đang đợi cháu và... những người trong nhóm. Cháu nghĩ, đây là nơi lời tiên tri
của Tí Nị sẽ được thử thách. Chúng cháu sẽ gặp hắn trên, hoặc dưới đường phố, giết hắn hoặc
bị hắn giết. Đó sẽ là kết thúc của Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo. Trừ khi...
Thấy tôi ngập ngừng, ông hỏi:
- Trừ khi làm sao?
- Đây được xem như là lần đụng độ cuối cùng. Lần gặp gỡ vừa qua là lần thứ tư rồi, nhưng cả
nó và cháu vẫn còn sống. Có thể lời tiên tri của Tí Nị đã sai. Có thể khả năng tiên đoán của lão
không còn ứng nghiệm nữa.
Ông trầm ngâm suy nghĩ rồi ngập ngừng nói:
- Có lẽ cháu nói đúng. Nhưng không nên coi thường Des Tí Nị. Ta phải công nhận là lão chưa
một lần tiên đoán sai. Thật sự ta chưa bao giờ nghe lão sai lầm. Lão bảo cháu là chúng ta có
bốn cơ hội giết Leonard, phải không?
Tôi gật, ông nói tiếp:
- Như vậy, có thể cả hai ta đều phải có mặt. Có lẽ sự hiện diện một mình cháu đã không
được tính.
- Chắc chắn sẽ được tính, nếu nó giết cháu rồi.
- Nhưng nó đã không giết. Có lẽ nó không thể. Có lẽ số phận đã an bài để nó nó không giết
cháu đêm đó.
- Nếu ông đúng, cũng có nghĩa là chúng ta sẽ gặp lại nó.
- Chính xác. Một cuộc đấu sinh tử. Trừ một điều. Nếu nó thắng, nó sẽ không giết cả hai
chúng ta. Evanna đã nói, nếu chúng ta thua, chỉ một trong hai ta phải chết thôi.
Evanna là phù thủy,là con gái của lão Tí Nị. Tôi suýt quên lời tiên tri của bà ta. Nếu thắng,
Steve sẽ để một trong hai chúng tôi được sống, để chứng kiến ngày tàn của thị tộc.
tất cả đều im lặng, ngẫm nghĩ về lời tiên tri và nhưng hiểm nguy trước mặt. Ông Vancha vỗ
tay xua tan bầu không khí tĩnh lặng:
- Nào, chuyện chết chóc sầu thảm quá đủ rồi.
Hất đầu về tôi và Harkat, ông hỏi:
- Cuộc tìm kiếm sao rồi? Chúng ta đã biết kiếp trước Harkat là ai chưa?
Harkat liếc nhìn Debbie và bà Alice, rồi nói:
- Biết rồi. Tôi không muốn tỏ ra thô lỗ nhưng... hai người có thể vui lòng cho chúng tôi ngồi
riêng một lúc không?
Bà Alice hỏi đùa:
- Chuyện đàn ông hả?
Harkat cười:
- Không. Chuyện của các ông hoàng.
Debbie nói:
- Chúng tôi lên tầng trên. Cứ gọi khi mọi việc đã xong.
Ông Vancha đứng dậy cúi đầu khi hai người đàn bà ra khỏi phòng. Ngồi xuống lại, ông háo
hức hỏi:
- Sao phải bí mật thế?
- Đây là chuyện tiền kiếp của tôi và từ đầu chúng tôi đã biết được sự thật. Không nên bào
thảo chuyện này trước mặt bất kỳ ai, ngoại trừ... một ông hoàng.
Chúng tôi tóm tắt cuộc tìm kiếm qua vùng đất cằn cỗi, những lần chiến đấu với sinh vật lạ,
cuộc gặp gỡ bà Evanna, gã thủy thủ điên rồ - Spits Abrams – và những con rồng. Ông chỉ im
lặng lắng nghe, nhưng khi chúng tôi kể đến việc vớt Kurda Smahlt lên khỏi Hồ Linh Hồn, miệng
ông há hốc rồi phản đối:
- Không thể. Harkat đã sống từ trước khi Kurda chết.
- Lão Tí Nị có thể du hành xuyên thời gian. Lão đá tạo ra Harkat từ xác Kurda, rồi đưa anh
ta vào quá khứ, để phục vụ cháu như một vệ sĩ.
Ông Vancha từ từ chớp mắt, rồi mặt ông bao phủ một sự phẫn nộ và... sợ hãi:
- Desmond Tí Nị khốn kiếp! Ta vẫn biết lão đầy quyền năng, nhưng can thiệp cả vào thời
gian thì... lão là loài ma quỷ gì?
Chúng tôi kết thúc bằng việc Kurda đã tự hy sinh – vì ông ta và Harkat chung một linh hồn,
nên chỉ một người được sống - để chúng tôi được tự do trở lại hiện tại.
Vancha quát hỏi:
- Hiện tại? Mi nói vậy nghĩa gì?
Harkat cho ông biết giả thuyết của chúng tôi: vùng đất khô cằn là tương lai.
Nghe điều đó, ông run rẩy như bị một luồng gió lạnh buốt xuyên qua người:
- Ta không ngờ Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo lại quan trọng đến thế. Biết là tương lai của
chúng ta bị đe doạ, nhưng không bao giờ nghĩ là có thể kéo theo cả hai người cùng suy sụp với
chúng ta.
Ông lắc đầu, rồi quay lại đi lẩm bẩm:
- Ta cần phải suy nghĩ về chuyện này.
Tôi và Harkat im lặng trong khi ông trầm ngâm. Mười lăm phút, rồi nửa tiếng trôi qua. Sau
cùng, ông thở dài một hơi, quay lại chúng tôi:
- Đây là tin nghiêm trọng. Nhưng có thể không quá nghiêm trọng như chúng ta tưởng. Từ
những gì vừa nghe, ta tin Tí Nị đã đưa hai người vào tương lai, nhưng ta cũng tin là lão làm
chuyện đó có nguyên nhân. Có thể lão chỉ thử tài hai người, cũng có thể đó là một lời cảnh cáo.
Cái tương lai đáng nguyền rủa đó hẳn là những gì chúng ta sẽ gặp, nếu chúng ta thất bại trong
Chiên Tranh Của Các Vết Thẹo. Steve sẽ kiểm soát và huỷ hoại thế giới. Nhưng nếu chúng ta
thắng. chúng ta có thể tránh được chuyện đó. Khi tới Núi Ma-cà-rồng, Tí Nị đã nói với chúng ta
là tương lai có hai khả năng. Một tương lai khi ma-cà-chớp thắng. Một tương lai khi chúng ta
thắng. Ta nghĩ, Tí Nị để hai người thoáng thấy tương lai thứ nhất, để đưa đến quan điểm:
chúng ta phải thắng cuộc chiến này. Không chỉ vì chúng ta mà chúng ta chiến đấu, mà vì toàn
thể thế giới. Thế giới cằn cỗi là một tương lai. Ta tin chắc, cái thế giới tương lai khi chúng ta
chiến thắng sẽ hoàn toàn khác hẳn.
Harkat đồng ý:
- Có lý. Nếu hai thế giới cùng tồn tại... ông ta có thể chọn một để đưa chúng tôi tới.
- Có thể.
Thở dài, tôi nói mà không chút tin tưởng, vì đang nghĩ lại hình ảnh đã thấy trong lần đầu
chúng tôi gặp bà Evanna. Thời gian đó Harkat triền miên bị những cơn ác mộng hành hạ. Bà
Evanna đã giúp tôi ngăn chặn chúng bằng cách đưa tôi vào những giấc mơ của anh ta. Trong ác
mộng đó, tôi đã thấy một người quyền năng vô hạn – Chúa tể Bóng Tối. Bà Evanna cho tôi biết
bậc thầy tội ác này là một phần của tương lai, và đường đi sẽ trải đầy linh hồn người chết. Bà
cũng nói, Chúa tể Bóng Tối có thể là một trong hai người: Steven Leopard hoặc là... tôi.
Tôi không thể đổng ý với quan điểm của ông Vancha và Harkat về tương lai hân hoan tươi
sáng, trong khi tương lai kia khốn khổ tối tăm. Tôi cảm thấy, dù Chiến Tranh Của Các Vết Thẹo
xoay chuyển ra sao, chúng tôi cũng sẽ vô cùng bất ổn.
Tiếng cười của ông Vancha làm tôi giật mình, dứt khỏi những tư tưởng u ám.
- Ha ha. Vậy là chúng ta đã cam kết giết bằng được Steve Leopard, đúng không?
Tôi gượng cười:
- Dạ.
Harkat hỏi:
- Còn tôi? Bây giờ đã biết tôi là một ma-cà-rồng phản bội, ông có thay đổi quan điểm về tôi
không?
- Không, vì dù sao chưa bao giờ ta ưa nổi mi.
Nhổ toẹt bãi nước bọt vào lòng bàn tay, ông đưa lên vuốt tóc, rồi nháy mắt, chứng tỏ là ông
chỉ nói đùa:
- Thật ra mi không nên loan truyền chuyện này tới mọi người. Chỉ chúng ta biết với nhau
thôi. Ta luôn tin rằng, dù Kurda đã hành động một cách ngu ngốc, nhưng trong thâm tâm hắn
đã làm vì quyền lợi của thị tộc. Tuy nhiên, đa số không đồng quan điểm của ta. Nếu biết sự thật
về mi, nội bộ chúng ta sẽ chia rẽ. Điều đó sẽ chỉ có lợi cho ma-cà-chớp.
Ngắm nghía Harkat, ông nói tiếp:
- Còn như một Harkat hiện nay... Ta biết và tin tưởng mi. Ta tin rằng, khi đã thấy rõ những
lỗi lầm của Kurda, mi sẽ không phản bội chúng ta nữa, phải vậy không, Harkat?
- Phải. Nhưng tôi vẫn mong muốn một thoả hiệp... giữa hai thị tộc. Nếu có thể đem lại hoà
bình bằng đàm phán... tôi sẽ làm. Cuộc Chiến Của Các Vết Thẹo này đã tàn phá cả hai gia đình
của đêm tối, và đang có chiều hướng huỷ hoại nhiều hơn nữa.
- Nhưng mi nhận ra sự cần thiết phải chiến đấu chứ?
- Tôi nhận ra sự cần thiết phải giết... Steve Leonard. Sau đó, tôi sẽ thúc đẩy hoà bình... nếu
tôi có thể. Nhưng lần này, sẽ công khai, không âm mưu lén lút.
Ông Vancha lặng lẽ cân nhắc, rồi nhún vai:
- Cá nhân ta không có gì chống lại ma-cà-chớp. Nếu chúng ta giết được Leonard, và chúng
đồng ý hưu chiến, ta sẽ ủng hộ hết lòng. Còn bây giờ... hai ngươi nghĩ Leonard đang ẩn mình ở
đâu?
Tôi nói:
- Rất có thể nó đang trốn sâu dưới lòng đất.
- Cháu nghĩ nó lại gài bẫy lớn như lần trước?
Harkat nói ngay:
- Không. Ma-cà-chớp đang hoạt động tại đây. Vì vậy Debbie và Alice mới phải có mặt.
Nhưng nếu chúng đông như lần trước, số người chết hẵn đã nhiều hơn. Tôi nghĩ, Steve không
có nhiều ma-cà-chớp như lần chúng tôi đụng độ nó trong Hang Báo Oán.
- Hy vọng là mi đúng.
Rồi nhìn tôi ông hỏi:
- Trông em trai ta thế nào?
Hai anh em ruột – Vancha và Ganne Harst – đã giận hờn xa lánh nhau.
Tôi nói với ông:
- Trông... mệt mỏi, căng thẳng và không vui.
- Ta quá hiểu vì sao. Nhưng ta thật không hiểu nổi vì sao Gannen và những kẻ khác lại theo
một thằng điên khùng như Leonard. Ma-cà-chớp hài lòng trong cách sống của chúng. Chúng
không tìm cách huỷ diệt ma-cà-rồng, hoặc kích động chiến tranh. Không hiểu vì sao chúng lại
hiến mình phục vụ dưới con quỷ đó.
Harkat nói:
- Đó là một phần trong tiên tri của ông Tí Nị. Khi còn là Kurda, tôi đã nhiều lần sống chung,
tìm hiểu về chúng. Ông đã biết vê Quan Tài Lửa của chúng rồi đó. Khi một người nằm vào
trong, quan tài sẽ bùng cháy. Tất cả người bình thường sẽ chết trong quan tài. Chỉ Chúa tể Ma-
cà-chớp mới có thể sống khi nằm trong đó. Ông Tí Nị đã bảo chúng: nếu không tuân phục và
làm theo lệnh người đó, chúng sẽ bị quét sạch hết khỏi trái đất này. Hầu hết ma-cà-chớp chiến
đấu để tự bảo vệ chúng... không để hủy diệt ma-cà-rồng.
Ông Vancha chậm rãi gật đầu:
- Bây giờ ta đã hiểu. Lo sợ cho mạng sống là động cơ thúc đẩy chúng hành động, chứ không
phải vì lòng căm thù chúng ta. Tóm lại, chẳng phải cũng vì nguyên nhân đó mà chúng ta hành
động sao? Để bảo vệ cho mạng sống của chính chúng ta.
Harkat nhếch môi cười:
- Hai phe đều đánh với cùng một lý do. Hai phe cùng khiếp sợ... chung một nguyên nhân.
Tất nhiên, nếu cả hai đều không đánh... thì cả hai đều được an toàn. Tí Nị đang sử dụng những
sinh vật của bóng đêm trong một trò chơi lừa bịp.
- Nhưng than vạn vì sao chúng ta lâm vào tình trạng đáng tiếc này thì có ích gì? Sự thật hiển
nhiên là: chúng ta chiến đấu vì phải chiến đấu.
Nói xong, ông đứng dậy vươn vai. Hai mắt thâm quầng, trông ông giống như một người
không được yên ngủ suốt một thời gian dài. Chắc hai năm qua ông đã trải qua quá nhiều điều
khắc nghiệt. Dù ông không nhắc tới ông Crepsley, nhưng tôi tin chắc hình ảnh ông ma-cà-rồng
quá cố không bao giờ phai nhạt trong tâm trí ông. Cũng như tôi, ông Vancha luôn mặc cả có lỗi
– hai chúng tôi đã để ông Crepsley xông lên, đối đầu với Chúa tể Ma-cà-chớp. Nếu một trong
hai chúng tôi tiến lên thay thế, thì giờ này ông Crepsley vẫn còn sống. Theo tôi, hình như ông
Vancha đang dồn sức đến tận cùng để truy lùng Chúa tể Ma-cà-chớp.
Tôi nói với ông:
- Thưa ngài, ngài nên nghỉ ngơi. Nếu phi hành suốt trên đường tới đây, ngài kiệt sức rồi.
- Khi nào Leonard chết ta sẽ nghỉ ngơi.
Ông lẩm bẩm như thì thầm:
- Hoặc ta chết.
Cao giọng ông nói tiếp:
- Nào, thương thân trách phận như thế đủ rồi. Chúng ta ở đây và Leonard cũng đang ở đây.
Vấn đề là chờ nó tới, hay bắt tay vào việc tìm kiếm nó.
Harkat nói:
- Nhưng biết tìm hắn ở đâu?
- Thì phải tìm khắp nới. Nhưng bắt đầu từ đâu, Darren?
Tôi nói ngay:
- Con trai nó. Darius là một cái tên không thông thường. Chúng ta dò hỏi chỗ ở của thằng bé
không khó. Rồi qua nso chúng ta truy ra Steve.
Ông Vancha ậm ừ:
- Dùng con để bắt cha. Hèn hạ quá. Nhưng có lẽ cách tốt nhất.
Ông ngẫm nghĩ rồi nói:
- Đứa bé này làm ta lo ngại. Leonard là một kẻ thù nguy hiểm. Nếu con nó cũng chung dòng
máu độc ác và được Leonard huấn luyện theo những cách quỷ quái của nó, thậm chí thằng nhỏ
có thể còn tệ hại hơn cha.
- Cháu đồng ý.
- Cháu có thể giết một đứa trẻ con không, Darren?
- Cháu không biết. Nhưng cháu nghĩ là không. Hy vọng sẽ không xảy ra chuyện đó.
Harkat phản đối:
- Theo dõi một thằng bé là sai lầm. Steve là một kẻ vô lương tâm. Dù chúng ta hành động
như những tên man rợ hắn cũng sẽ bất cần. Hãy để trẻ con ra ngoài... vụ này.
- Vậy thì mi đề nghị phải làm sao?
- Chúng ta sẽ trở lại Gánh Xiếc Quái Dị. Hibernius có thể cho chúng ta biết nên làm gì. Cho
dù nếu ông ấy không giúp được, Steve vẫn biết Gánh xiếc đang cắm trại tại đâu. Hắn sẽ tìm
chúng ta tại đó. Chúng ta sẽ đợi.
Ông Vancha càu nhàu:
- Ta không thích ý kiến ngồi làm mục tiêu như thế.
- Còn hơn là đi đuổi bắt trẻ con.
Ông Vancha sững sờ, rồi bình tĩnh lại:
- Hình như gã không tai này có lý. Hỏi ý kiến Hibernius cũng chẳng mất mát gì.
Tôi nói:
- Được thôi, nhưng phải chờ tới đêm, vì... mắt cháu không chịu nổi mặt trời.
Ông Vancha phì cười:
- Vì vậy mà cháu phải bịt cả tai và mũi. Thanh tẩy hả?
- Dạ. Mấy hôm nay rồi.
- Cháu có thể di chuyển nổi không? Hay chúng ta phải chờ cho qua thời gian thanh tẩy?
- Cháu sẽ cố hết sức. Không dám bảo đảm, nhưng cháu nghĩ là không sao đâu.
Ngước nhìn lên trần, ông nói:
- Tốt. Nhưng có nên cho hai quí bà biết những gì chúng ta dự tính không?
- Đừng nói hết. Cứ đưa họ tới Gánh Xiếc Quái Dị, bảo là chúng ta đang truy lùng Steve.
Nhưng đừng nói gì về Darius sẽ không đồng ý kế hoạch chúng ta sử dụng một đứa con nít đâu.
Harkat khụt khịt nhưng không nói gì. Sau đó chúng tôi gọi Debbie và bà Alice xuống, rồi tất
cả cùng vui vẻ ăn uống chuyện trò, cười nói, thoải mái thư giãn. Trong những khoảng khắc yên
lặng, tôi bắt gặp ánh mắt ông Vancha nhìn quanh, như đang tìm kiếm ai. Lúc đó, tôi đã gạt bỏ ý
nghĩ này, nhưng bây giờ tôi biết ông đang tìm ai - thần chết. Ngày hôm đó, trong tất cả chúng
tôi, chỉ mình ông Vancha cảm thấy thần chết trong phòng, đang lần lượt hướng mắt vào từng
người chúng tôi, ngắm nghía... chờ đợi... chọn lựa.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.