Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 2
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 2680 chữ
- 2020-05-09 12:55:50
Số từ: 2874
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Chúng tôi lặng lẽ đi hàng một, Darius dẫn đầu như Oliver Twist đi trước một nhóm diễu
hành trong tang lễ. Sau vụ tàn sát trong sân bóng, hàng loạt chốt ngăn chặn trên đường phố
quanh thị trấn. Nhưng trong vùng này không có nhiều trạm kiểm soát, nên chúng tôi vẫn có thể
đi vòng, né tránh. Tôi đi cuối hàng, cách những người kia chừng vài mét, lo lắng nghĩ đến cuộc
gặp mặt sắp tới. Trong rạp chiếu phim, tôi đã dễ dàng đồng ý ngay, nhưng bây giờ, càng tới
gần, tôi càng suy nghĩ lại.
Tôi đang suy tính những lời phải nói, bà Evanna lùi lại, đi bên tôi, nói:
- Nếu được cứu rỗi, linh hồn cậu bé rắn đã bay lên cõi bồng lai.
Nhìn bà ta đầy căm ghét, tôi cứng rắn trả lời:
- Điều đó là chắc chắn rồi.
Hai mắt bất đồng – bên xanh bên nâu – trợn trừng kinh ngạc:
- Sao nhìn ta với vẻ u ám thế?
- Bà biết trước chuyện gì xảy ra. Bà đã có thể báo để cứu mạng Shancus.
- Sao các người luôn buộc tội ta như thế? Mi biết ta có khả năng nhìn thấu tương lai, nhưng
ta không có quyền can thiệp vào những sự kiện trong tương lai mà. Ta không thể hành động để
thay đổi những gì phải xảy ra. Em trai ta cũng vậy.
- Sau lại không? Bà luôn nói, nếu bà hành động, sẽ có những điều khủng khiếp xảy ra. Còn gì
khủng khiếp hơn là để cho một đứa trẻ vô tội phải chết trong tay một con quái vật?
Im lặng một lúc, rồi Evanna nói nhỏ chỉ đủ tôi nghe:
- Có những quái vạt còn đáng sợ hơn cả Steve Leonard, thậm chí hơn cả Chúa tể Bóng Tối –
kẻ sẽ là mi hoặc Steve. Những quái vật này chờ đợi thiên thu bất tận trong cánh gà sân khấu
của thế giới. Con người không bao giờ nhìn thấy chúng. Nhưng chúng luôn ở đó rình rập, khao
khát nhào ra sân khấu. Ta bị ràng buộc bởi những qui luật già hơn cả loài người. Em trai ta,
thậm chí cha ta, cũng thế. Nếu ta tận dụng hiện tại, cố thay đổi tiến trình của tương lai, là ta
phạm luật vũ trụ. Lúc đó, những quái vật ta vừa nói sẽ tự do xông vào thế giới này. Thế giới sẽ
trở thành một vạc dầu đẫm máu bất tận.
Tôi chua chát nói:
- Điều đó hình như đã xảy ra rồi.
- Có lẽ với mi thôi. Nhưng với hàng tỉ người khác thì chưa. Mi muốn tất cả phải đau khổ như
mi, hoặc tệ hại hơn nữa sao?
- Đương nhiên là không. Nhưng chính bà đã nói, dù sao họ cũng sẽ phải chịu khổ đau, vì
Chúa tể Bóng Tối sẽ tiêu diệt loài người.
- Hắn sẽ ra tay, nhưng không tiêu diệt toàn bộ loài người. Vẫn còn hy vọng. Một ngày, xa tắp
trong tương lai, loài người có thể sẽ nổi dậy. Nếu ta can thiệp vào, là ta cởi xích cho những quái
vật đó, và niềm hy vọng kia sẽ tiêu tan.
Đây là lần đầu Evanna nói với tôi về những quái vật này. Tôi lái câu chuyện về con quái vật
tôi được biết quá nhiều:
- Bà đã lầm khi bảo tôi có thể trở thành Chúa tể Bóng Tối. Tôi không là quái vật.
- Nếu Steve không nói Darius là cháu mi, mi đã giết nó rồi.
Nhớ lại căm hờn ngùn ngụt trong tôi, khi tôi thấy Shancus chết. Trong giây phút đó, tôi
không khác gì Steve. Bất cần phân biệt phải trái, tôi chỉ muốn làm kẻ thù đau khổ, bằng cách
giết con trai nó. Lúc đó, tôi thoáng thấy tương lai mình, thấy con thú tôi sẽ trở thành, nhưng tôi
đã không muốn tin đó là sự thật.
Tôi cố bào chữa:
- Nhưng... là để trả thù cho Shancus. Đó là một hành động của một con vật không biết tự
kiểm soát. Tôi không thể trở thành quái vật chỉ vì một vụ hành quyết đó.
- Không à? Đã có thời mi nghĩ khác. Còn nhớ lần đầu giết một ma-cà-chớp trong hang động
Núi Ma-cà-rồng không? Mi đã khóc nức nở. Mi đã nghĩ chém giết là sai lầm. Mi đã tin, có những
cách giải quyết tốt đẹp hơn bạo lực.
Tôi trả lời yếu ớt:
- Bây giờ tôi vẫn tin thế.
- Nếu vẫn tin thế, mi đã không định lấy mạng một đứa trẻ con. Darren, mi đã thay đổi rồi.
Không độc ác như Steve, nhưng mi đang mang mầm mống tàn ác trong người. Mục đích của mi
thì tốt. Nhưng thời gian và hoàn cảnh sẽ làm mi trở thành con người mà mi từng khinh ghét.
Thế giới này sẽ làm hỏng mi, và bất chấp những mong muốn cao thượng, con quái vật trong mi
sẽ lớn dần. Bạn sẽ thành thù. Sự thật sẽ thành dối trá. Niềm tin sẽ thành sự hài hước bệnh
hoạn. Đường phục thù luôn có những mối hiểm nguy. Theo đuổi những kẻ mi căm hờn, sự liều
lĩnh sẽ làm mi trở thành giống chúng. Định mệnh đã an bài, Darren ạ. Mi không thể tránh khỏi.
Trừ khi Steve giết mi và hắn trở thành Chúa tể Bóng Tối.
- Còn ông Vancha? Nếu ông giết Steve, ông không thể thành Chúa tể Bóng Tối khát máu
sao?
- Không. Vancha có khả năng giết Steve và quyết định số phận Chiến Tranh Của Các Vết
Thẹo. Nhưng tiến xa hơn nữa, thì phải là mi hoặc là Steve. Chết hay là quái vật. Mi chỉ có hai lựa
chọn đó thôi.
Nno1i xong, Evanna tiến lên trước, để mặc tôi với những ý nghĩ rối bời. Thật sự không có
một hy vọng nào khác cho tôi và thế giới sao? Nếu không, thì chết vì tay Steve hay trở thành
Chúa tể Bóng Tối thay nó, điều nào thích hợp hơn? Sống và khủng bố thế giới, hay chết bây giờ
- trong khi tôi vẫn còn nửa chất người.
Không thể giải quyết với chỉ một câu trả lời. Tôi lê bước, để ý nghĩ trở lại với vấn đề cận kề
hơn. Sẽ phải nói gì với người em gái đã trưởng thành, người đã có mặt trong đám tang tôi, từ
khi tôi còn là một đứa trẻ?
Hai mươi phút sau, Darius hé mở cửa sau. Tôi lom lom nhìn ngôi nhà. Bà Evanna đứng cách
xa, còn bà Alice và ông Vancha đứng ngay sau tôi. Quay lại, tôi năn nỉ:
- Cháu thật sự cần thiết phải làm chuyện này không?
- Cần. Để nó liều mạng mà không báo cho mẹ nó là sai. Hãy để cô ta quyết định.
Tôi thở dài:
- Tôi được. Hai người chờ bên ngoài được chứ?
- Được.
Nuốt nước bọt, tôi bước qua ngưỡng cửa, vào ngôi nhà đã sống ngày còn nhỏ. Sau mười
tám năm dài lang thang, cuối cùng tôi đã trở về nhà.
Darius hướng dẫn tôi vào phòng khách, dù nhắm mắt tôi cũng biết đường. Trong nhà đã
thay đổi nhiều – đồ đạc, thảm và giấy dán tường mới – nhưng cảm giác vẫn như xưa: ấm áp,
thoải mái. Tràn ngập kỷ niệm cũ, tôi như bước vào một ngôi nhà ma, nhưng ngôi nhà rất thật,
còn tôi là một bóng ma.
Darius đẩy rộng cửa phòng khách. Và Annie đang ở đó. Tóc nâu búi gọn gàng, cô ấy đang
ngồi nhấm nháp tách sô cô la nóng, xem tin tức trên tivi. Thoáng thấy Darius, Annie đặt tách
xuống, nói:
- Cuối cùng cũng quyết định về nhà rồi hả? Má đang lo đây. Con đã xem tin tức chưa? Có...
Thấy tôi vào sau Darius, Annie hỏi:
- Bạn con hả?
Rõ ràng Annie thấy tôi quá lớn so với nó. Lập tức cô lộ vẻ nghi ngờ. Tiến vào vùng sáng, tôi
bối rối cười:
- Chào Annie.
Cô ấy nhíu mày:
- Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa?
Tôi gượng cười:
- Chắc... rồi.
Darius nói ngay:
- Má... Đây là...
Tôi vội cắt ngang:
- Không. Đừng nói.
Annie gắt:
- Đừng nói gì?
Cô ấy có vẻ bực bội. Tôi nhẹ nhàng nói:
- Annie, nhìn kỹ đi.
Bước qua phòng, tôi đứng cách Annie gần một mét.
- Hãy nhìn vào mắt tôi. Người ta bảo, mọi thứ có thể thay đổi, nhưng đôi mắt không bao giờ
thay đổi.
Annie lẩm bẩm:
- Giọng nói... giọng nói có vẻ gì đó...
Cô đứng dậy – cao gần bằng tôi – nhìn thẳng mắt tôi.
- Trong cậu giống một người tôi biết từ lâu lắm rồi. Nhưng... tôi không biết là ai...
Tôi thì thầm:
- Cô biết tôi từ lâu lắm rồi. Đã mười tám năm.
- Vô lý! Mười tám năm trước cậu... còn nằm trong nôi.
- Không. Tôi già rất chậm. Lần cuối cùng cô thấy tôi, tôi lớn hơn Darius một chút.
Annie gượng cười:
- Đây là một trò đùa hả?
Darius khẩn khoản:
- Má, nhìn kỹ đi. Nhìn thật kỹ đi.
Cô làm theo lời nó. Lần này tôi thấy vẻ mặt cô chứng tỏ là đã nhận ra tôi là ai, nhưng không
thể chấp nhận. Tôi nói:
- Annie, hãy tin vào trực giác. Cô luôn có trực giác tốt. Nếu tôi có trực giác nhạy bén như cô,
có lẽ tôi đã không bị rắc rối. Có lẽ tôi đã không ngu ngốc bắt trộm con nhện độc...
Mắt trợn trừng, Annie hổn hển:
- Không...!
- Có đó.
- Cậu không thể là...
- Chính là tôi.
- Nhưng... không. Tôi không biết kẻ nào xúi giục cậu làm chuyện này, hoặc vì sao cậu làm,
nhưng nếu cậu không ra ngay khỏi đây, tôi sẽ...
- Tôi cá là cô chưa hề nói với ai về Quí bà Octa.
Annie run rẩy khi nghe tên con nhện. Tôi tiếp tục:
- Tôi cũng cá là cô đã giữ bí mật đó suốt bấy nhiêu năm. Chắc chắn cô đã đoán con nhện là
nguyên nhân cái
chết
của tôi. Có thể cô đã hỏi Steve, vì nó cũng bị cắn, nhưng tôi cá là cô
không hề nói với má hay...
- Darren?
- Chào em. Lâu quá mới gặp nhau.
Annie kinh hoàng nhìn tôi, rồi cô ấy làm một chuyện mà tôi tưởng chỉ xảy ra trong những
phim trữ tình cổ lổ sĩ: mắt đảo ngược, chân đứng không vững, Annie ngất đi!
Annie ngồi trên ghế, tách sô cô la mới trong tay. Tôi ngồi đối diện. Darius đứng trước màn
hình tivi mà nó đã tắt ngay sau khi Annie bị ngất. Từ lúc tỉnh lại, Annie nói rất ít. Mỗi khi mở
miệng, cô ấy lại dựa sát lưng ghế nhìn tôi – vừa khiếp đảm vừa hy vọng – bật ra được mỗi một
câu:
- Vì sao?
Tôi đã tóm tắt thật nhanh, thật bình tĩnh tất cả mọi chuyện. Bắt đầu từ ông Crepsley và con
nhện độc Quí bà Octa. Giải thích vụ vì cứu mạng sống của Steve mà tôi bị rắc rối như thế nào,
những năm xa nhà gian khổ, cuộc sống ma-cà-rồng của tôi; ma-cà-chớp và Chiến Tranh Của
Các Vết Thẹo, cuộc truy lùng Chúa tể ma-cà-chớp... Tôi không cho Annie biết Steve là Chúa tể
ma-cà-chớp. Tôi muốn thấy phản ứng của Annie với tất cả mọi chuyện, trước khi phải làm nó
đau khổ vì chuyện đó.
Đôi mắt Annie không lộ ra chút cảm xúc nào. Tôi không biết cô ấy đang nghĩ gì. Khi tôi nói
chuyện có liên quan tới Darius, cô ấy nhìn từ tôi sang con trai, hơi nghiêng về trước lắng nghe
tôi kể lại vụ nó bị lừa vào việc giúp đỡ ma-cà-chớp. Một lần nữa, tôi tránh nhắc tới tên Steve.
Tôi chấm dứt bằng chuyện tôi trở lại rạp hát cũ, cái chết của Shancus và vụ Chúa tể Ma-cà-
chớp tiết lộ Darius là cháu của tôi.
Tôi nói:
- Sau khi biết sự thật, Darius rất khiếp đảm. Nhưng anh bảo nó đừng tự trách. Nhiều người
lớn hơn, khôn ngoan hơn cũng vẫn bị Chúa tể Ma-cà-chớp lừa gạt.
Tôi ngừng lại, chờ phản ứng của Annie. Cô ấy lạnh lùng nói:
- Anh mất trí rồi. Nếu anh là anh tôi – dù tôi không tin một trăm phần trăm đâu – thì bất kỳ
căn bệnh nào đã làm anh chậm lớn, cũng đã ảnh hưởng tới đầu óc anh. Anh là một người điên.
Darius kêu lên:
- Nhưng đó là sự thật. Cậu ấy có thể chứng minh. Cậu ấy mạnh hơn, nhanh nhee5n hơn
người thường. Cậu có thể...
- Im ngay.
Rồi trừng mắt nhìn tôi, em gái tôi rít lên:
- Ra khỏi nhà thôi. Tránh xa con trai tôi ra. Đừng bao giờ trở lại đây nữa.
Tôi vừa mở miệng:
- Nhưng...
Annie gào lên:
- Anh không phải là anh tôi. Kể cả đúng như vậy, anh cũng không là anh tôi. Chúng tôi đã
chôn Darren mười tám năm trước rồi. Anh ấy đã chết. Tôi không cần biết anh là anh tôi hay
không. Tôi muốn anh ra khỏi đời tôi – đời mẹ con tôi – ngay lập tức.
Tôi ngồi im. Nếu không vì Darius, tôi sẽ thui thủi ra khỏi nhà như một con chó bị chủ đá.
Nhưng em gái tôi cần phải biết con trai cô ấy đã trở thành gì,. Tôi không thể bỏ đi mà không
làm cô ấy tin là thằng bé đang gặp nguy hiểm.
Trong khi Annie đứng chỉ ngón tay run rẩy ra cửa, mặt co rúm vì tức giận, Darius nói nhỏ:
- Má! Má không muốn biết con đã sa vào cạm bẫy ma-cà-chớp như thế nào và vì sao con đã
giúp chúng sao?
Annie thét lên:
- Không có ma-cà-chớp nào hết. Người điên này đã nhồi vào trí tưởng tượng con toàn
những lời dối trá thôi.
Mấy lời nói sau của Darius làm mẹ nó chết sững:
- Steve Leonard là Chúa tể Ma-cà-chớp.
Nó nhích dần lại mẹ, tiếp tục:
- Mấy năm trước, ông trở lại tìm con. Lúc đầu chỉ là đi dạo, đi xem phim, đi ăn... Ông dặn
con không được nói với má. Ông bảo má sẽ không thích. Ông bảo chính má đã làm cho ông phải
ra đi.
Đứng lại trước mắt Annie, nó cầm bàn tay đang chỉ ra cửa của mẹ, nhẹ nhàng kéo xuống.
Không thốt một lời, cô ấy chỉ lom lom nhìn con. Darius buồn rồi nói:
- Ông là cha con. Con tin tưởng ông vì con tưởng ông ấy thương yêu con. Vì vậy con cũng tin
khi ông nói về ma-cà-rồng. Ông bảo, nói với con là để bảo vệ con. Ông lo lắng cho con và... cho
má. Chuyện đã bắn đầu như thế. Rồi con tiến sâu vào hơn. Ông dạy con sử dụng dao, bắn súng
như thế nào, giết người ra sao.
Annie thẫn thờ buông mình xuống ghế. Darius nói tiếp:
- Chính Steve đã đưa con vào mọi rắc rối. Chính Steve đã giết cậu bé rắn, và làm cậu Darren
phải trở lại đây gặp mẹ. Cậu Darren không muốn thế đâu. Vì cậu biết sẽ làm mẹ đau khổ. Má,
tất cả những gì cậu con nói đều là sự thật. Má phải tin cậu cháu con. Vì con nghĩ ông ấy sẽ trở
lại – theo dõi má. Nếu chúng ta không chuẩn bị... nếu má không tin..
Nó ngừng lại. Nó đã nói đủ những gì cần nói. Vì khi Annie nhìn lại tôi, trong đôi mắt cô ấy có
vẻ sợ hãi, nghi hoặc, nhưng không coi thường những gì nó nói. Em gái tôi rên lên hỏi:
- Steve ư ?
Tôi rầu rĩ gật đầu. Mặt đanh lại, Annie rít lên hỏi Darius:
- Má đã nói gì với con? Má đã bảo, đừng bao giờ con đến gần hắn. Thấy hắn, con phải chạy
xa và báo cho má biết. Má nói hắn là con người nguy hiểm.
Darius kêu lên:
- Vì con không tin má. Con tưởng má ghét ông ấy chỉ vì ông ấy đã bỏ đi.
Nó gục xuống sàn nức nở khóc:
- Vì ông ấy là cha con. Con đã thương yêu ông ấy.
Annie nhìn Darius. Nhìn tôi. Rồi cô ấy cũng bật khóc. Nghẹn ngào, đau đớn hơn cả con.
Tôi không khóc. Tôi để dành nước mắt. Tôi biết điều xấu nhất còn chưa xảy ra.