Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 4
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1586 chữ
- 2020-05-09 12:55:50
Số từ: 1698
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Annie không đống ý. Cô ấy muốn có thời gian suy nghĩ và bàn bạc với bác sĩ. Nhưng tôi bảo
là không còn giải pháp nào khác, và phải làm ngay lúc này hoặc sẽ không bao giờ nữa vì:
-Anh và ông Vancha phải hoàn tất một nhiệm vụ và có thể sẽ không trở lại được nữa.
Say cùng, chúng tôi thuyết phục được Annie. Ông Vancha tình nguyện truyền máu cho
Darius, vì ông sợ trong giai đoạn thanh tẩy này, tôi sẽ không được an toản. Nhưng khi bị tôi
gặng hỏi, ông thú thật là không có nguyên nhận thực sự nào để xác định thanh tẩy gây hại cho
tôi. Trái lại, cỏn có thể gây tac dụng tốt. Vì máu ma cà rồng trong tôi đang rất sung mãn, có thể
hủy diệt máu ma cà chớp.
Chúng tôi cố hỏi bà Evanna về nhửng nguy hiểm có thể xảy ra – có khả năng nhìn thấu
tương lai, bà ta có thể cho chúng tôi biết sẽ thành công hây thất bại, nhưng Evanna từ chối tiết
lộ.
-Vụ này không liên quan tới ta. Ta không có ý kiến gì.
-Nhưng chúng tôi cần được an toàn, vì định mệnh đã an bài chúng tôi sẽ gặp lại Steve.
Chuyện đó không xảy ra được nêu chúng tôi chết.
-Cuộc đụng độ cuối cùng của mi với Steve Leonard chưa lấy gì làm chắc chắn. Nếu mi chết
trước đó, có nghĩa là hắn sẽ trờ thành Chúa tể bóng tối, và Ma cà chớp sẽ thắng cuộc chiến.
Đừng nghĩ mi được miễn nhiễm với hiễm nguy vì định mệnh của mình. Darren, mi có thể chết
nếu cố gắng làm chuyện này.
Ông Vancha muốn tạm bỏ qua chuyện Darius lúc này, để tập trung vào Steve. Nhưng Darius
là cháu tôi. Tôi không thể để nó sống với mối hiềm nguy trực chờ như thế. Nếu có thể cứu nó,
tôi phải làm.
Chúng tôi có thể truyền máu bằng kim tiêm, nhưng Darius khăng khăng muốn được áp
dụng phương pháp truyền thống bằng đầu ngón tay.
-Nếu trở thành một Ma cà rồng, cháu muốn trở thành một ma cà rồng thật sự. Cháu không
muốn che giấu những giấu hiệu của mình.
Tôi cành giác nó:
-Nhưng sẽ rất đau.
-Cháu không sợ.
Chưa hết nghi ngờ nhưng sau cùng Annie cũng đồng ý. Một phần cũng vì sự quả quyết rất
nghiêm túc của Darius. Dù không muốn nhưng tôi vẩn phài thầm công nhận một điều: thằng bé
có tinh thần quả quyết của cha nó. Là một kẻ tàn ác điên rồ, nhưng Steve đã quyết làm một
điều gì thì không thể lay chuyển nổi. Darius cũng vậy.
Khi tôi ngồi đối diện Darius, chuẩn bị cắm ngón tay lên đầu ngón tay nó, Annie thở dài:
-Không thể nào tin nổi chuyện này. Mới chập tối tôi ngồi chờ Darius đi học về và chỉ nghĩ
đến chuyện ngày mai đi mua sắm. Rồi người anh ruột bất ngờ xuất hiện, cho tôi biết anh ấy là
một Ma cà rồng! Bây giờ chưa kịp quen với điều đó, có thể tôi sẽ mất anh ấy nhanh chóng như
khi được gặp lại. Và...mất cả đứa con trai.
Bà Alice bước tới sau Annie, nhẹ nhàng nói:
-Cô muốn mất Darius khi nó vẫn còn là một con người, hay muốn mất nó khi nó trở thành
một kẻ sát nhân như cha?
Một câu hỏi tàn nhẫn, nhưng làm em gái tôi nhận ra sự thật. Annie run cầm cập, lặng lẽ
khóc, tránh mặt để tôi tiến hành công việc.
Không báo trước, tôi cắm phập móng tay vào phần mềm trên đầu ngón tay Darius. Nó đau
đớn thét lên, bật vào dựa ghế, đưa tay lên miệng mút. Tôi vội càn lại:
-Đừng! Cứ để máu chảy.
Darius hạ tay xuống. Tôi ngiến răng đâm móng tay phải lên đầu mấy ngón của bàn tay trái,
và ngược lại.Ấn những ngón tay đang ứa máu của tôi lên ngón tay Darius, để máu tôi truyền
sang nó, và máu nó chảy sang tôi.
Hai mươi giay...ba mươi giay...Tôi cảm thấy máu ma cà chớp ngay khi lan vào huyết mạch:
ngức ngáy, bỗng rát. Rõ ràng Darius cũng đang cảm nhận sự thay đổi, và nó còn đau đớn hơn cả
tôi. Tôi ép sát vào nó, để nó không thể vùng ra.
Ông Vancha đứng canh chừng, quan sát và tính toán. Khi thấy đúng lúc, ông nắm cánh tay
tôi kéo bật ra. Tôi đứng dậy,hờ hồng hộc, gượng cười rồi lăn đùng xuống sàn, co quắp vì đau
đớn. Không ngờ máu truyền sang quá nhanh, không kịp chuẩn bị phản ứng với tốc dộ kinh
khủng thế.
Trong cơn chấn động, tối thấy Darius vặn vẹo trên ghế, mắt trợn trừng thở dốc, chân tay
quẫy đạp. Annie chạy tới nhưng bị ông Vancha xô sang một bên:
-Đừng can thiệp. Chức năng tự nhiên sẽ tự điều chỉnh. Chúng ta không làm gì được đâu.
Suốt mấy phút, tôi co quắp trên sàn, dưới làn da như có lửa đốt. Tôi từng chịu đựng những
cơn đau đầu đến mờ mắt trong thời gian thanh tẩy, nhưng mức độ này kinh khủng hơn nhiều.
ốc tôi như sắp phọt ra từ hai hố mắt. Ép chặt hai bàn tay lên mắt, lên hai thài dương. Không
biết mình đang gào hay rên, vì tôi không nghe được gì nữa.
Tôi ói mửa, rồi nôn khan, quăng mình vào tivi, vào tường, tôi thọc móng tay vào gạch
vữa,làm mọi cách cho bớt đau.
Sau cùng huyết áp dịu dần. Chân tay thư giãn, tôi hết nôn khan. Nhỉn và nghe lại
được.Nhưng đầu vẫn còn nhức, tôi choáng váng nhìn quanh. Ông Vancha đang cuối xuống, lau
mặt cho tôi,mìm cười nói:
-Qua khỏi rồi. Nhớ may mắn của Ma cà rồng,mi sẽ ổn.
Tôi hỗn hễn hỏi:
-Darius?
Tôi nhìn theo tay ông chỉ. Darius mắt nhắm chặt, năm im lìm trên di-vang, Annie và bà
Alice nằm quỳ gối bên nó. Bà Evanne ngồi trong một góc phòng,đầu gục xuống. Trong một giây
hoàng hốt, tôi tưởng nó đã chết rồi.Nhưng rồi tôi thấy ngực nó nhà nhẹ phập phồng.Nó đang
ngủ.
Ông Vancha nói:
-Darius không sao. Chúng ta chỉ phải chăm sóc hai cậu cháu mi vài ngày thôi.Có thể sẽ có
vài biểu hiện khác, ít nghiêm trọng hơn. Nhưng hầu hết nhửng lẻ thử làm chuyện này đều chết
ngay từ cơn choáng đầu tiên. Sống sót thế này, hai cậu cháu mi sẽ có một lợi thế rất tốt.
Tôi mệt mỏi ngồi dậy. Ông Vancha nhổ nước bọt vào 10 dầu ngón tay tôi, để miệng những
vết thương khép lại.
Tôi rên rỉ:
-Cháu cảm thấy khó chịu quá.
-Từ từ. Khi ta chuyển từ ma cà chớp thành ma cà rồng, hệ thống tiêu hóa mới tạm ổn
định,một năm sau mới bình thường lại.
Ông cười cười trêu chọc:
-Sẽ khó ngủ mấy đêm đó, thưa ngài.
Rồi ồng giúp tôi ngồi lại trên ghế. Bà Alice muốn tôi uống nước hay sữa.Ông Vancha nói tôi
uống máu sẽ tốt hơn.Rất bình thản, bà ta cằm dao tự cắt tay để tôi uống thằng từ vết
thương.Khi tôi uống xong, ông Vancha khép vết cắt bằng nước bọt, rồi nói với Alice:
-Quả là một phụ nữ đáng nể!
Bà Alice tỉnh bờ đáp lại:
-Đáng nể nhất.
Dựa lưng vào ghế tôi nhắm mắt thở dài:
-Cháu có thể ngủ suốt tuần.
Ông Vancha nói ngay:
-Ngủ đi. Chàu vửa trải qua những vết thương nguy hiểm đến tính mạng, lại đang trong thời
kì thanh tẩy.Nhân danh máu đen của thần Hornon Oan, cháu xứng đang được nghỉ ngơi.
-Nhưng còn Steve..
Chuyện Leonard đề tính sau. Chúng ta sẽ đưa Annie và Darius ra khỏi thị trấn-Alice sẽ hộ
tống mẹ con cô ấy-rồi thu xếp để chàu trờ lại Gánh xiếc quái dị. Một tuần ngủ võng cháu sẽ
khỏe lại nhiều
-Hi vọng thế.
Tuy nói vậy, nhưng lòng không vui vì tôi nghĩ đến Evra và Merla. Biết nói gì với vợ chồng họ
đây?Thêm vụ ông Cao nữa?Mọi người trong đoàn điều yêu thương ông. Rồi cái chết của
Shancus phần nào vì tôi, liệu hộ có căm giận tôi không? Tôi hỏi:
-Ông nghĩ ai sẽ thay thế ông Cao?
-Không biết.Ta nghĩ chẵng ai ngờ ông ấy chết đột ngột một cách như thế.
Tôi trầm ngâm:
-Có thể họ sẽ phân tán mỗi người một phương, về lại với những công việc trước khi gia
nhập gánh xiếc. Có thể một số người đã đi khỏi khu thể thao rồi, cháu hi vọng...
Ngồi bên Darius đang ngáy đều đều, nhưng Annie vẫn lắng nghe chúng tôi. Cô hỏi:
-Sao lại lien quan đến khu thể thao?
Tôi giài thích:
-Gánh xiếc quái dị cắm trại trong sân bóng cũ.Anh sẽ trờ về đó trước khi họ di chuyển tới
nơi khác, nhưng anh đang nói với ông Vancha là..
-Tin tức! Anh không xem tin tức đêm nay sao?
-Không.
-Em đang xem tivi khi anh vào nhà.Em không biết anh ở đó nên không kết nối anh và vụ đó,
-Vụ gì?
-Cảnh sát đã phong tòa quanh sân bóng. Họ nói những kẻ giết Tom Joins và những người
khác đang ở trong đó.Đáng lẽ em nên kết nồi nhửng sự kiện đó với nhau khi anh nói với em về
Tom nhưng...họ không cho ai ra vào nữa. Lúc em xem thì họ chưa tiên vào trong.Nhưng họ nói
sẽ huy động toàn bộ lực lượng..Một nhà bào nói...
-Nói gì?
-Nói..chưa bao giờ thấy nhiều cành sát vũ trang như vậy..Phóng viên đó nói...
Annie nuốt nước bọt thì thầm:
-..nói là họ sẽ tấn công thật mạnh. Có vẻ họ lên kế hoạch giết chết hết nhửng người ở trong
đó.