Quyển 12 : Những đứa con của định mệnh - Chương 9


Số từ: 2705
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tiếng nổ phát súng thứ ba của tôi còn âm vang, ngoài sân bóng đã ròn rã tiếng súng đáp trẻ
của Alice và đội ủng hộ ma-cà-rồng. Bà Alice đã kêu gọi những người vô gia cư trước khi tôi và
ông Vancha xuống đường hầm, rồi bố trí họ quanh rào cản, ngoài sân bóng. Sau nhiều năm
tháng sống nhờ những mẩu đồ ăn của thiên hạ ném bỏ, giờ là lúc họ nổi dậy. Chỉ được huấn
luyện sơ sài và với những vũ khí thô sơ, nhưng họ có lòng căm giận và nhiệt tình khao khát
được chứng tỏ bản thân. Vì vậy vừa có tín hiệu của tôi, họ đồng loạt nhảy qua rào cản, bất ngờ
tấn công cảnh sát, hi xinh bản thân mình, chiến đấu và chết không chỉ vì chính họ, mà cho cả
những kẻ coi thường họ như cỏ rác.
Chúng tôi không biết rõ mục đích của cảnh sát. Rất có thể Steve bảo họ bảo vệ bên ngoài,
bất chấp những gì xảy ra trong sân. Trong trường hợp đó, sự tấn công của những người vô gia
cư sẽ không đem lại kết quả gì. Nhưng nếu cảnh sát có mặt là để hỗ trợ cho ma-cà-chớp và ma
mới, thì họ có thể làm cho cảnh sát rối loạn, và giúp chúng tôi có thêm thời gian trong sân.
Hầu hết ma-cà-chớp tiến lên ngăn chặn ông Vancha, nhưng hai tên nhào vào, quật tôi
xuống đất, đánh văng khẩu súng khỏi tay tôi. Hai tên đó ngồi lên tôi kềm chặt, không để tôi
nhúc nhích. Nhưng...
Nhưng ngôi sao và nhân viên Gánh xiếc cũng đã tập hợp lại khi có tín hiệu của tôi. Cùng lúc
với đội ủng hộ ma-cà-rồng tấn công cảnh sát, những tù nhân trong sân bóng – với hai tay
không – tấn công ma mới, đẩy lùi chúng bằng sức mạnh của số đông. Tụi ma mới bắn súng,
chặt rìu chem. kiếm vào đám đông. Nhiều người gục xuống, vì chết hoặc bị thương. Nhưng họ
bất chấp, tiếp tục gào thét, cắn, đấm, đá lại chúng. Không sức mạnh thế gian nào có thể đẩy lùi
nổi họ.
Trong khi những người của Gánh Xiếc Quái Dị quyết liệt tấn công ma mới, Harkat dẫn đầu
một nhóm tiến lên giá treo cổ. Anh nhặt cây rìu từ một ma mới, với một đường chặt ngọt sớt,
bổ xuống đầu một ma mới đang cố chặn đường, rồi không ngừng chân, tiếp tục tiến lên.
Ông Vancha vẫn đang chiến đấu với mấy vệ sĩ của Steve, cố xông qua chúng để tiến gần tên
chúa tể. Ông đã hạ được hai tên, nhưng những tên khác vẫn bám vị trí. Ông bị nhiều vết thương
nhưng không nghiêm trọng. Nhìn quanh, tôi thấy Gannen Harst đang xô đẩy Steve khỏi vùng
nguy hiểm. Steve cự nự. Nó muốn chờ ông Vancha.
Phía sau Steve và Gannen Harst, R.V. đã buông sợi dây thừng, lùi xa Debbie. Lão lắc đầu,
móc tay đặt sau lưng, không muốn tham gia vụ này. Debbie đang cố tháo nút trói.
Thấy nhóm của Harkat đang chạy tới, hai ma-cà-chớp đang ghì trên tôi vừa rủa vừa buông
tôi ra, để lao vào những người đang xông tới tấn công. Chúng quá nhanh so với những nhân
viên bình thường của Gánh Xiếc. Nhưng Truska cũng có mặt trong nhóm. Trước khi lâm chiến,
Truska để cho râu dài ra – mái tóc nâu khác thường đã phủ khỏi hai bàn chân. Đứng lại, chị ta
làm cho râu dựng lên – chị cũng có thể điều khiển tóc như chúng là những con rắn – rồi hướng
thẳng những lọn tóc uốn éo vào một ma-cà-chớp, xiết chặt. Nó chặt dao lên râu tóc Truska,
nhưng chị càng xiết chặt hơn. Ma-cà-chớp quị xuống nghẹt thở, màu da tía càng thẫm đỏ hơn.
Harkat bổ rìu xuống tên kia. Anh chàng Tí Hon không có tốc độ của ma-cà-chớp, nhưng anh
quá mạnh và đôi mắt tròn xoe xanh lè làm đối thủ đờ người.
Tôi vòng qua đám ma-cà-chớp đang nỗ lực ngăn cản ông Vancha, để đuổi theo Steve, nhưng
nó và Gannen đã cùng ba ma-cà-chớp chạy trên sân bóng. Thay vì rượt theo – một chọi năm-
tôi quay lại giải thoát cho Debbie.
Khi tôi cắt dây trói, Debbie vừa khóc vừa nói:- Ngay sau khi em và Harkat vào sân, chúng
bao vây bên ngoài. Cố liên lạc bằng điện thoại nhưng không được. Vì lão Tí Nị. Lão đã chặn tín
hiệu. Em thấy đồng hồ của lão phát sáng và lão cười ha hả.
- Không sao. Sớm muộn gì tụi anh cũng phải tới.
- Lúc này tiếng súng càng giòn giã. Debbie hỏi:
- Alice ở ngoài đó?
- Phải. Hình như đội ủng hộ ma-cà-rồng rất vui sướng được nếm mùi hành động lần đầu.
Ông Vancha, đầm đìa máu, nghiêng ngả tiến tới chúng tôi. Đám ma-cà-chớp đã rút lui khỏi
ông, để phối hợp với ma mới chiến đấu với người của Gánh Xiếc.
Ông rống lên hỏi:
- Leonard đâu?
Tôi nhìn quanh:
- Cháu mới thấy nó một phút trước. Chỉ quanh quẩn đâu đây thôi.
- Không. Nếu Gannen phi hành cùng nó.
Lau quanh mắt, ông nhìn quanh tìm Steve và Gannen.
Debbie hỏi:
- Ông bị thương nặng không?
- Trầy sơ sơ.
Ông làu bàu, rồi la lên:
- Kìa! Sau lão mập!
Ông gầm lên, lao đi. Tôi nheo mắt nhìn. Thoáng thấy Steve. Nó đang e dè giật lùi sau ông
Rhamus Hai Bụng. Nói một cách chính xác: Rhamus đã đổ xuống, đè lên đống xác đối thủ.
Debbie chạy đi, thu gom vũ khí của các xác ma-cà-chớp. Cô trở lại với một con dao và hai
thanh kiếm. Trao cho tôi một thanh, cô cầm một thanh. Với cô, thanh kiếm quá lớn, nhưng
Debbie nắm chặt, mặt căng thẳng, nói:
- Anh đuổi theo Steve. Em giúp những người kia.
- Thận trọng...
Nhưng tôi chưa nói hết câu, Debbie đã chạy đi. Lắc đầu gượng cười, tôi bắt đầu đuổi theo
Steve.
Quanh tôi cuộc chiến đang quyết kiệt. Phe gánh xiếc chiến đấu vụng về nhưng hiệu quả,
phẫn nộ bù đắp cho kinh nghiệm chiến trường. Những người quái dị tài năng là một sự hỗ trợ
lớn. Bộ râu dị thường của Truska là một vũ khí tàn phá đối phương. Gertha Răng Thép đang cắt
đứt ngón tay, mũi, đầu kiếm của kẻ thù. Hans Tay Thấn vắt hai chân sau cổ, xông vào ma-cà-
chớp và ma mới trên hai bàn tay – quá thấp để chúng có thể tấn công – làm chúng trượt ngã và
phân tán.
Ông Vancha đã ngừng đánh, rút shurriken phóng vào những kẻ thù trước mặt, mở một con
đường. Jekkus Flang bước tới sau ông, phóng dao theo những ngôi sao của Vancha. Một sự
phối hợp hiệu quả đầy nguy hiểm. Tôi chợt nghĩ, nếu đây là một buổi trình diễn trước khán giả
thay vì chiến đấu vì mạng sống, thì đêm nay sẽ là một màn trình diễn thật hoành tráng.
Lão Tí Nị dạo qua những đống xác, mặt hớn hở, quan sát người chết, hoan hô những cú
đánh chí tử. Evanna mon men đến gần ông bố, chân trần, dây thừng lốm đốm máu.
Gannen Harst và Steve vẫn đang giật lùi khỏi Rhamus Hai Bụng đồ sộ, dùng ông làm lá
chắn. Tôi tiến lên, theo dõi nó như một con chó săn. Gần tới cửa đường hầm chúng tôi đã vào
sân, tôi giật thót người vì thấy một số người bất ngờ phóng ra. Ruột thắt lại, tôi tưởng cảnh sát
nhập cuộc, hỗ trợ cho đồng bọn, quyết tâm hạ gục chúng tôi. Nhưng rồi, tôi vui mừng nhận ra
bà Alice và đội ủng hộ ma-cà-rồng. Declan và Little Kenny – hai người đã cứu tôi khi tôi bị
Darius bắn – cũng có mặt trong nhóm.
Vừa xông vào đám ma-cà-chớp và ma mới, bà Alice vừa hỏi tôi:
- Còn sống hả?
- Sao bà vào đây?
Theo kế hoạch, bà ta phải ở bên ngoài quấy rối, để giữ chân cảnh sát.
- Theo đúng kế hoặc, chúng tôi tấn công mặt tiền. Cảnh sát hỗn loạn, đổ xô vào điểm đó. Đa
số người của tôi bỏ chạy cùng đám đông, nhưng tôi lách vòng ra sau với một số người tình
nguyện. Lối vào này hoàn toàn không có tên nào canh giữ. Chúng tôi...
Bà ta xoay người, phản đòn một ma mới bất ngờ tấn công. Tôi thầm tính thật nhanh. Nếu
cộng thêm đội ủng hộ ma-cà-rồng, chúng tôi thật sự đã áp đảo ma-cà-chớp về quân số. Dù phải
chiến đấu tàn bạo và mất trật tự, chúng tôi vẫn nắm thế thượng phong. Trừ khi, bên ngoài,
cảnh sát mau chóng giành lại thế chủ động và tràn vào sân, thì chúng tôi sẽ thắng. Nhưng chiến
thắng đó sẽ là vô ích, nếu Steve trốn thoát, Dẹp ý tưởng chiến thắng sang một bên, tôi tiếp tục
truy đuổi nó.
R.V. đang rời khỏi cuộc chiến. Lão tiến về phía đường hầm, nhưng... tôi lại đứng ngay trên
đường lão đi. Thấy tôi, lão đứng khựng lại. Tôi không biết nên làm gì. Đánh hay mặc cho lão đi,
để có thể đuổi theo Steve?
Đúng lúc đó Cormac Tứ Chi bước vào giữa – tay trái tát mạnh lên mặt lão, tay phải lăm lăm
một con dao – gầm lên:
- Ra tay đi, râu xồm.
R.V thở dài:
- Không. Tôi không muốn đánh.
- Con khỉ đầu chó to xác, râu xồm không muốn đánh!
Thét lớn, Cormac lại tát R.V. Lần này, R.V gạt tay Cormac bằng mấy cái móc. Hai ngón tay
của Cormac bằng mấy cái móc. Hai ngón tay của Cormac bị đứt lìa, nhưng lập tức mọc lại ngay.
Cormac khiêu khích:
- Còn trò gì hay hơn không, đồ hôi thối?
- Có ngay.
R.V gầm lên. Nhảy tới, lão đánh ngã Cormac, ấn đầu gối lên ngực ông ta và... trước khi tôi
kịp phản ứng, lão cứa cổ Cormac bằng một móc tay, quăng đầu ông ta một bên, lăn lông lốc như
một quả bóng.
Lão run rẩy đứng lên, rên rỉ:
- Đáng lẽ mi đừng nên làm phiền ta thì hơn.
Tôi xông lên trả thù cho Cormac, nhưng... R.V. nức nở khóc.
- Ta không muốn giết mi! Không muốn giết bất kỳ ai! Ta muốn giúp mọi người! Muốn cứu
thế giới này! Ta...
Lão nín bặt, trợn trừng mắt nhìn xuống đấ. Tôi cũng sững sờ ngừng lại. Hai cái đầu mới của
Cormac mọc ra từ hai cái cổ gầy guộc. Nhỏ hơn đầu cũ một chút nhưng giống hệt. Khi ngừng
mọc, Cormac chớp mắt, từ hai cái miệng đều phì phì nhổ máu. Hai mắ nhìn R.V., hai mắt nhìn
tôi. Rồi hai cái đầu quay lại nhìn nhau.
Hai cái miệng cùng kêu lên một lúc:
- A, nếu ta cắt đầu thì chuyện này xảy ra? Từ lâu ta vẫn thắc mắc không hiểu cắt đầu có sống
nổi không?
R.V. rống lên:
- Điên rồ! Thế giới này điên rồ! Điên rồ hết rồi!
Lảo đảo, lão chạy qua Cormac, qua tôi, mê sảng, nước dãi lòng thong. Có thể giết lão một
cách dễ dàng, nhưung tôi đứng sang một bên để con người đáng thương đó đi qua, buồn rầu
nhìn lão lê chân đi khuất xuống đường hầm. Từ khi mất hai tay, đầu óc R.V chưa bao giờ được
bình thường. Nhưng bây giờ lão đã bị mất trí hoàn toàn. Tôi không thể trừng phạt cái bóng
khốn khổ của một con người.
Bây giờ tới Steve. Nó và Gannen đang ở trong một nhóm nhỏ ma-cà-chớp và ma mới bị
diễn viên quái dị, nhân viên gánh xiếc và đội ủng hộ ma-cà-rồg dồn tới giữa sân bóng. Gần đó,
nhiều nhóm lẻ tẻ vẫn đang hỗn chiến, nhưng đây mới là trung tâm điểm. Nếu chúng thất bại,
tất cả sẽ bị tiêu diệt,
Ông Vancha tiến lên, tôi đi theo. Không thấy Jekkus Flang. Không biết Jekkus đã chết hay
không còn dao để phóng. Thấy tôi, ông Vancha ngừng lại, hỏi:
- Sẵn sàng chưa?
- Sẵn sàng.
- Không cần biết ai trong hai ta sẽ giết nó. Nhưng để ta đi trước. Nếu...
Mặt rúm lại vì khiếp sợ, ông rống lên:
- Không!
Nhìn theo mắt ông, tôi thấy Steve vừa trượt ngã. Evra đứng trên nó, hai tay nắm một con
dao dài, quyết định lấy mạng kẻ đã giết con trai anh. Nếu Evra giết Steve, Chúa tể Ma-cà-chớp
sẽ chết bởi tay một kẻ không được định mệnh an bài đểu giết nó. Nếu lời tiên tri của Tí Nị
đúng, thì điều đó sẽ là một kết quả vô cùng khủng khiếp đối với thị tộc ma-cà-rồng.
Nhưng khi chúng tôi nhìn cảnh đó một cách vô vọng thì bỗng Evra xuôi tay, lắc đầu, chớp
mắt, rồi... bước qua, để lại Steve nằm trên đất. Steve ngồi dậy ngẩn ngơ, không biết chuyện gì
vừa xảy ra. Gannen Harst dìu nó đứng dậy.
Vỗ nhẹ vai ông Vancha, tôi nói:
- Nhìn kìa.
Bên phải chúng tôi, từ xa lão Tí Nị đứng hướng mặt vào Steve và Gannen. Chiếc đồng hồ
hình trái tim trong tay lão đỏ rực. Ánh sáng hắt lên mặt Evanna đang đứng kế bên.
Tôi không biết Steve và Gannen có thấy và nhận ra đang được lão bảo vệ không. Nhưng cả
hai đã kịp nắm bắt cơ hội, chạy tới đường hầm.
Tí Nị nhìn Steve và Gannen chạy khỏi vùng nguy hiểm, rồi quay nhìn tôi và ông Vancha,
mỉm cười. Ánh sáng trên đồng hồ của lão mờ dần. Môi lão hơi mấp máy. Dù cách xa, chúng tôi
nghe rõ như lão đang ở kế bên:
- Tới giờ rồi, các cậu.
- Harkat!
Tôi gào lên, muốn anh cùng đi tới hồi kết cuộc, vì đã gắn bó với tôi quá lâu trong cuộc săn
lùng này. Nhưng Harkat không nghe tôi gọi. Không ai nghe. Tôi nhìn quanh tìm Harkat, Debbie,
Alice và Evra. Tất cả bạn bè tôi đang đều lâm chiến với ma mới và ma-cà-chớp. Không ai biết
chuyện gì đang xảy ra với Steve và Gannen. Họ không liên quan tới vụ này. Chỉ có tôi và ông
Vancha.
Ông Vancha lẩm bẩm:
- Cho tới chết ch ứ, thưa ngài?
- Cho tới chết.
Tôi nhìn từng khuôn mặt ban bè – có thể đây là lần cuối cùng tôi được trông thấy họ - âm
thầm nói lời chia tay với Evra Von vẩy rắn, Harkat Muld da xám, người đàn bà thép Alice
Burgess và ... Debbie Hemlock yêu thương của tôi. Trong khi chiến đấu với kẻ thù như một
chiến binh Amazon cổ xưa, trông cô càng xinh đẹp hơn bao giờ hết. Có lẽ lúc này không thể nói
lời chia tay chính thức với bạn bè lại là điều tốt. Quá nhiều điều muốn nói, mà tôi không biết
phải bắt đầu từ đâu.
Rồi tôi và ông Vancha chạy chầm chậm theo Steve và Gannen Harst. Không vội vàng – lần
này thì không cần phải vội vàng - cho tới khi chúng tôi đáp ứng lời tiên tri của Tí Nị. Steve hoặc
một trong hai chúng tôi gục chết. Tí Nị và Evanna theo sau như hai bóng ma. Chỉ riêng họ sẽ
chứng kiến trận quyết định này: cái chết của Steve hay của một trong hai thợ săn và sự ra đời
của Chúa tể Bóng Tối, kẻ hủy diệt hiện tại, con quái vật thống trị tương lai.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.