Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 6
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1468 chữ
- 2020-05-09 12:54:15
Số từ: 1501
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi trở về khách sạn thì trời đã tối và ông Crepsley đã thức dậy rồi. Tôi bảo ông, chúng tôi phải rời thị trấn này ngay, nhưng không cho ông biết lí do. Ông ta nhìn tôi, gật đầu, rồi lẳng lặng thu dọn hành trang.
Đêm đó chúng tôi ít chuyện trò. Tôi miên man suy nghĩ về việc trở thành ma-cà-rồng thật xấu xa, tồi tệ biết bao. Ông Crepsley cảm thấy tôi đang có vấn đề rắc rối, nhưng không hỏi han gì. Ông ta đã quen với tính nết thất thường của tôi và đây không phải là lần đầu tôi rầu rĩ, cau có.
Chúng tôi tìm được chỗ qua đêm trong một nhà thờ bỏ hoang. Ông Crepsley nằm trên một băng ghế gỗ. Tôi trải đồ ngủ trên nền toàn rêu và cỏ.
Sáng sớm, tôi thức dậy, đi loanh quanh khám phá ngôi giáo đường và một nghĩa trang nhỏ ngay kế bên. Những bia mộ đã dập vỡ cỏ dại tràn lan. Suốt mấy tiếng, tôi nhổ cỏ, lấy nước từ con suối gần đó lau rửa mộ đá. Tôi bận rộn làm việc để quên đi trận cầu hôm qua. Một gia đình thỏ thập thò trước một cửa hang, dần dần chúng tiến ra, thò lõ những đôi mắt tròn xoe, tò mò nhìn, chẳng biết tôi đang làm gì. Tôi nằm xuống, giả bộ ngủ. Mấy chú thỏ con mon men tiến lại. Đợi mấy cu cậu xáp lại gần sát, tôi bật ngồi dậy:
Hù
!
Các chú rối rít chạy. Một anh chàng lộn tùng phèo, ngã tọt vào hang.
Chơi với bầy thỏ làm tôi vui hẳn lên. Buổi chiều, tôi tìm được một cửa hàng để mua ít thịt và rau. Trở lại nhà thờ, tôi nhóm lửa, rồi lục lọi dưới gầm ghế ông Crepsley nằm, lấy một cái xoong nhỏ xíu bằng một tai nấm. Lật úp cái soong, tôi ấn mạnh. Cái xoong xòe ra, lớn bằng một cái xoong bình thường. Tôi đổ nước vào, đặt lên bếp lửa.
Tất cả xoong nồi, chén dĩa trong túi xách của ông Crepsley đều giống vậy. Ông ta đã mua những vật dụng này của một người đàn bà tên Evanna. Chúng có thể thu nhỏ lại, rất tiện khi đi xa.
Tôi nấu món ra-gu như ông Crepsley đã dạy. Theo ông, ai cũng phải biết nấu ăn. Vỏ và mấy miếng cà-rốt còn lại, tôi đem rải bên ngoài hang thỏ. Ông Crepsley ngạc nhiên khi thức giấc, thấy đã sẵn sàng bữa ăn chiều - thật ra, với ông ta, đây là bữa điểm tâm. Hít mùi thơm đang toả ra từ cái xoong đang sôi sùng sục, ông liếm môi nói:
- Ta đến nghiện mùi này mất rồi.
Cười cười, ông vươn vai ngáp, vò chán chỏm tóc màu cam, lại thoa thoa cái thẹo chạy dài trên má trái. Đó là một thói quen của ông.
Nhiều lần tôi đã định hỏi, vì sao ông bị vết sẹo dài thòng như vậy, nhưng chưa dám.
Gần cuối bữa ăn, ông Crepsley húng hắng ho, ngập ngừng khen:
- Ngon lắm.
- Cảm ơn ông.
- Ta không quen khéo miệng, rào trước đón sau, ta hỏi thẳng nhé: hôm qua đã xảy ra chuyện gì làm mi lo lắng vậy?
Lom lom nhìn đĩa thức ăn một lúc, rồi thình lình tôi thổ lộ hết với ông về trận cầu. Tôi nói đến không kịp thở nữa.
Ông ta chăm chú nghe, suy nghĩ mấy phút rồi mới nói:
- Đó là điều mi phải làm quen. Sự thật hiển nhiên là chúng ta khỏe hơn, nhanh hơn, cứng rắn hơn người bình thường. Nếu mi chơi đùa với họ, mi sẽ làm họ bị đau.
- Tôi không cố ý làm nó bị thương. Chỉ là một tai nạn thôi.
- Nghe này, Darren. Nếu mi còn tiếp xúc với con người, không có cách nào mi ngăn chặn được những tai nạn như thế đâu. Dù mi cố gắng đến thế nào để được giống như một người bình thường, mi vẫn không thể. Còn nhiều, rất nhiều tai nạn như thế chờ đợi mi.
Tôi buồn rầu hỏi:
- Nghĩa là tôi sẽ không thể có bạn được nữa, phải vậy không? Bây giờ tôi đã hiểu vì sao tôi luôn cảm thấy buồn. Tôi đã gần quen với ý nghĩ không bao giờ còn có thể trở về, gặp lại gia đình và bạn bè cũ nữa, nhưng cho đến hôm qua tôi mới nhận ra rằng, cũng chẳng bao giờ tôi có thể kết bạn mới được với ai. Ngoài ông ra, tôi không còn ai, đúng không?
- Không đúng. Mi vẫn có thể có bạn, nhưng phải thận trọng, vì nếu...
Tôi gào lên:
- Ích lợi gì chứ? Vì chính ông đã bảo tôi sẽ gây tai nạn cho người ta. Kể cả một cái bắt tay cũng là nguy hiểm. Móng tay tôi sẽ xé toạc tay người khác. Không, tôi không thể là hiểm hoạ cho ai được đâu. Hơn nữa, đó không phải là tình bạn thật sự?
- Tại sao không?
- Bạn bè thật sự không giấu giếm nhau điều gì. Làm sao tôi có thể nói với một con người, tôi là ma-cà-rồng? Tôi luôn phải che đậy, dối trá, đóng kịch. Tôi sẽ luôn phập phồng lo sợ người ta khám phá sự thật về mình. Và người bạn đó sẽ... căm ghét tôi.
- Đó là vấn đề mà tất cả ma-cà-rồng phải cam chịu.
- Nhưng tất cả những ma-cà-rồng đó không phải là một đứa trẻ như tôi. Ông bao nhiêu tuổi, khi từ một con người thành ma-cà-rồng? Đối với người lớn, có thể bạn bè chẳng là gì. Ba tôi đã bảo, lớn lên người ta không còn nhiều bạn nữa. Công việc, tiêu khiển cuốn người ta đi. Nhưng với tôi, ngoài gia đình, bạn bè là quan trọng nhất. Ông, chính ông đã bứt gia đình khỏi tôi, bằng những giọt máu tanh tưởi, ma quái. Bây giờ ông lại hủy hoại cơ hội tôi có những người bạn đúng nghĩa là bạn. Cám ơn ông nhiều lắm, cám ơn ông đã làm tôi trở thành một con quái vật.
Tôi gần ứa nước mắt, nhưng không muốn khóc trước mặt ông ta. Vì thế tôi quơ miếng thịt cuối cùng, nhét vào miệng, giận dữ nhai ngấu nghiến.
Tôi nổi sùng làm một hơi như vậy mà ông Crepsley chỉ lặng lặng ngồi im. Không biết ông ta đang tức giận hay ân hận. Tôi chỉ sợ ông ta quay lại bảo:
Nếu mi nghĩ như thế thì ta sẽ ra đi, bỏ mi lại một mình
. Lúc đó tôi biết tính sao đây? Nhưng ông ta cất tiếng nói dịu dàng làm tôi kinh ngạc.
- Ta rất tiếc. Đáng lẽ ta không nên truyền máu cho mi. Mi còn nhỏ quá. Tuổi thơ của ta xa xôi quá rồi, ta không còn nhớ những ngày đó ra sao. Ta đã quên, không nghĩ tới chuyện mi sẽ nhớ thương bạn bè đến ngần nào. Ta thật sai lầm. Sai lầm khủng khiếp. Ta...
Trông ông ta khổ sở đến nỗi không nói được hết lời. Tôi gần như cảm thấy tội nghiệp cho ông ta. Nhưng nhớ lại những gì ông ta đã gây ra cho tôi, lòng tôi lại sôi sục căm hờn. Rồi tôi thấy những giọt nước trong khoé mắt ông ta, hình như là nước mắt, một lần nữa, tôi lại thấy tội nghiệp cho ông.
Sau cùng tôi bối rối nói:
- Than vãn bây giờ thì được ích gì. Chuyện gì làm, đã làm rồi. Chúng ta đâu còn cách gì thay đổi được nữa, phải không?
Ông ta thở dài:
- Đúng vậy. Nếu có thể, ta sẽ rút lại món quà khủng khiếp ta đã cho mi. Nhưng chẳng còn cách nào. Một khi con người đã bị đổi thay, không thể trở lại như xưa được nữa. Tuy nhiên...
chắc không đến nỗi quá bi quan như mi nghĩ đâu. Có lẽ...
- Có lẽ sao?
- Ta sẽ kiếm bạn cho mi. Mi không phải quẩn quanh bên ta suốt ngày nữa.
- Tôi không hiểu. Chẳng phải chúng ta vừa nói, tôi sẽ không được an toàn khi chung sống với loài người sao?
Ông Crepsley tủm tỉm cười nói:
- Ta không nói đến những người bình thường. Ta đang nói đến những con người có những
quyền lực đặc biệt kìa. Những người... giống như chúng ta. Những người mi có thể tâm sự cả những điều bí mật nhất.
Ông nghiêng người, nắm tay tôi, nhẹ nhàng nói:
- Darren, cháu nghĩ thế nào, nếu chúng ta trở lại Gánh Xiếc Quái Dị và làm một thành viên tại đó?