Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 9
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 838 chữ
- 2020-05-09 12:54:15
Số từ: 870
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi thở phào khi Evra tự vắt nọc độc, rồi chúng tôi kéo con rắn ra bãi cỏ, xách nước, lau chùi cho nó bằng một miếng bọt biển mềm.
Sau đó chúng tôi cho Người-sói ăn. Chuồng nhốt Người-sói gần cuối trại. Vừa thấy chúng tôi nó đã tru lên, hung dữ y như đêm đầu tiên tôi và Steve thấy nó tại buổi biểu diễn. Nó rung song chuồng ầm ầm, bổ nhào về phía chúng tôi.
Ném một miếng thịt sống vào chuồng, nhìn nó chộp và đưa lên mồm nhai ngấu nghiến, tôi hỏi Evra:
- Sao nó hung hăng, dữ tợn quá vậy?
- Vì đây là Người-sói thật, không phải là một con người bình thường đầy lông lá. Nó là một sinh vật nửa người, nửa sói.
- Giam hãm, xiềng xích như thế này có quá tàn nhẫn không?
- Nếu không, nó sẽ làm náo loạn lên, cắn giết tất cả mọi người. Hai dòng máu pha trộn giữa người và sói làm nó điên loạn. Nếu được tự do, nó cắn giết suốt, dù không đói khát.
- Không có cách gì chữa trị sao?
- Không. Vì đâu phải là một căn bệnh. Nó sinh ra là như thế rồi.
Cảm thấy xót xa cho Người-sói quá, tôi hỏi:
- Chuyện xảy ra như thế nào?
Evra lặng lẽ nhìn tôi rồi hỏi:
- Cậu thật sự muốn biết vì sao?
Nhìn con thú xé thịt bằng răng, nhẹ nhàng như con người cắn miếng bánh, tôi lắc đầu:
- Thôi, có lẽ mình không nên biết thì hơn.
Sau đó chúng tôi còn rất nhiều việc phải làm: gọt khoai tây cho bữa tối, vá sửa bánh xe, một tiếng đồng hồ sơn phết lại mui xe, dắt chó đi dạo... Evra bảo, ngày nào cũng vậy, loanh quanh khắp trại, cần gì làm nấy.
Buổi chiều, chúng tôi thu nhặt vỏ hộp, ly chén vỡ, để đem đến cho Rhamus Hai-bụng (người có thể ăn tuốt tất cả mọi thứ trên đời). Tôi muốn ở lại xem ông ta ăn. Nhưng Evra kéo đi, hắn bảo, khi không trình diễn, ông ta không thích ai dòm ngó trong khi ăn.
Những khi rảnh rỗi, chúng tôi kể cho nhau nghe về chuyện của mình: từ đâu tới, sinh ra và lớn lên tại đâu.
Evra là con của một cặp vợ chồng bình thường. Họ khiếp đảm khi lần đầu nhìn thấy hắn. Bị bỏ rơi tại một viện mồ côi, cho đến năm lên bốn, hắn được một tay chủ gánh xiếc độc ác bỏ tiền ra mua.
Evra âm thầm nói:
- Thời gian đó khổ lắm. Lão ta đánh đập mình, đối xử với mình như một con rắn thật sự.
Nhốt mình trong một cái lồng thủy tinh, lão thu tiền để mọi người vào xem và chế giễu, chọc phá mình.
Suốt bảy năm dài khốn khổ, Evra phải theo gánh xiếc làm nhục đến nỗi hắn chỉ có thể cảm thấy là một quái nhân hoàn toàn vô dụng.
Cho đến khi Evra được ông Cao giải thoát.
- Thình lình, một hôm, ông Cao xuất hiện trong đêm tối. Đứng bên lồng kính, ông ta cứ lặng lẽ nhìn mình. Cả mình và ông ta không nói một lời nào. Rồi lão chủ bước tới. Lão không biết ông Cao là ai, chỉ nghĩ đó là một người giàu sụ, muốn mua mình. Lão ra giá rồi đứng chờ. Trong mấy phút, ông Cao vẫn lặng thinh. Bất ngờ, tay trái ông vung lên, nắm ngay cổ lão chủ, chỉ một cái vặn, lão xong đời. Ông Cao mở cửa lồng, bảo:
Đi nào, Evra
. Mình nghĩ ông Cao có thể đọc được ý nghĩ của người khác, nên mới biết tên mình.
Evra ngồi lặng lẽ, hai mắt như nhìn về một nơi rất xa xôi. Hắn chợt hỏi:
- Cậu có muốn xem một trò đặc biệt không?
- Muốn mê đi chứ.
Hắn quay mặt về phía tôi, thè lưỡi qua môi, lên tận mũi. Tôi kinh ngạc, thích thú reo lên:
- Wow! Đã quá!
Evra khoái chí cười.
- Tớ có cái lưỡi dài nhất thế giới. Nếu mũi tớ đủ lớn, tớ có thể luồn lưỡi qua mũi, xuyên qua cổ họng, rồi thè ra ngoài môi... bình thường.
Hắn lại thè lưỡi, lần lượt ngoáy hai lỗ mũi. Tôi phì cười.
- Tớ chưa thấy trò nào tởm như trò này.
- Mình cá là cậu cũng khoái làm được như thế đấy.
- Quên đi. Làm được tớ cũng cóc làm, dơ thấy mồ. Lưỡi cậu toàn nước mũi. Í ẹ!
- Mình không có nước mũi.
- Cái gì?
- Thật mà. Mũi mình khác cậu. Khô rang, không dính bụi, không có lông mũi. Lỗ mũi là phần
sạch sẽ nhất cơ thể mình.
- Nó có mùi vị gì?
- Liếm bụng con rắn của mình cậu sẽ biết ngay.
Tôi cười sằng sặc, nhăn mặt bảo:
- Thua. Mình chịu thua. Hổng dám đâu.
Sau đó ông Crepsley hỏi tôi, cả ngày đã làm những gì, tôi bảo:
Kết bạn
.