Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 14


Số từ: 1335
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi chúng tôi bước vào, trong xe đã có mặt đầy đủ ba ông: Cao, Crepsley và Tí-nị. Evra run như tàu lá, nhưng tôi không lo lắng lắm. Bạn biết sao không? Nhìn vẻ bứt rứt khó chịu của hai ông Cao và Crepsley, tự nhiên tôi cảm thấy yên tâm.
Tí-nị mời chúng tôi tỉnh bơ như đây là nhà của lão ta, chứ không phải ông Cao mới là chủ nhân.
- Vào đi các em. Cứ thoải mái như ở nhà mình vậy.
Evra cố gắng nói:
- Tôi đứng được rồi.
Tôi nói theo nó:
- Tôi cũng đứng.
Trong xe, lão Tí-nị là người duy nhất đang ngồi, tay mân mê một đồng hồ hình trái tim. Mỗi khi lão ngừng nói, tôi nghe rõ từng tiếng tíc tắc. Lão bảo:
- Tùy hai đứa. Này, chàng trẻ tuổi Darren Shan, em đúng là một thanh niên trên mọi phương diện rồi đấy. Hy sinh tất cả để cứu một người bạn, hiếm có chàng trai nào được như thế. Thời buổi này con người ích kỷ lắm. Thật đáng mừng khi thấy thế gian này còn sản sinh ra được những bậc anh hùng.
Ngượng đỏ mặt, tôi lúng búng nói:
- Tôi không phải là anh hùng.
- Có đấy. Em là một người hùng. Người hùng là gì nào? Là người làm tất cả để đem hạnh
phúc cho người khác.
Tôi khoái chí mỉm cười. Không hiểu vì sao thằng Evra lại phải sợ ông già dễ thương, tốt bụng này nhỉ? Lão Tí-nị có gì đáng sợ đâu. Tôi thật sự mến lão rồi đấy.
- Crepsley cho ta biết em không chịu sử dụng máu người. Đúng, ta không trách em về chuyện đó. Máu người lớn tởm lắm, nhưng của trẻ con thì quá tốt, rất thuần khiết.
Tôi nhăn mặt cãi ngay:
- Không thể làm thế được. Trẻ em còn quá nhỏ và vô tội. Đó là tội giết hại trẻ em.
Lão nhướng mắt, nhếch mép cười:
- Thì sao nào?
Một luồng ớn lạnh chạy dọc sống lưng tôi. Lão nói đùa sao? Nhưng nhớ lại vụ ông Bradley bất hạnh, tôi thấy lão hoàn toàn ngiêm túc. Thình lình tôi chợt hiểu vì sao lão già này làm người ta khiếp hãi đến như vậy.
Tôi tưởng tượng, con người này có thể giết hại cả ngàn sinh mạng chỉ để nghe tiếng gào thét vì đau đớn của họ. Lão nói tiếp:
- Em biết không, trông em rất quen. Chúng ta đã gặp nhau bao giờ chưa, Darren Shan?
Tôi lắc đầu. Lão lại hỏi:
- Chắc chứ? Trông em quen lắm.
- Chưa. Nếu... nếu gặp... thì tôi đã nhớ.
- Đừng quá tin tưởng vào trí nhớ. Trí nhớ đôi khi là một con quái bịp bợm đấy. Nhưng không sao. Có thể ta lầm em với người khác.
Mép lão lại nhếch lên thành nụ cười (làm sao đã có lúc tôi nghĩ rằng đó là một nụ cười hiền lành được nhỉ?). Tôi biết lão vẫn chưa tin, nhưng rõ ràng là lão đã lầm tôi với ai đó, vì tôi chưa bao giờ gặp con người này.
Tay lão bóp chặt cái đồng hồ hình trái tim và trong một thoáng, hình như nó sáng rực lên và chảy ra. Tôi chớp mắt, rồi lấy tay dụi thật kỹ. Khi nhìn lại chiếc đồng hồ, ảo ảnh đó (chắc chỉ là ảo ảnh) không còn nữa. Lão ngồi thẳng lên, nói:
- Bây giờ vào việc. Các em đã thấy ta đến đây cùng đám Tí-hon. Đây là những tên mới được thu nạp, chưa thành thạo việc ở đây. Thường thì ta ở lại dạy dỗ cho chúng được thuần thục, nhưng ta kẹt công chuyện phải đi xa. Tuy nhiên đám này cũng thông minh lắm và chắc chắn chúng học hành cũng rất mau. Ta mong hai chàng trai đàng hoàng, tốt bụng này giúp đỡ chúng, để chúng mau chóng thích nghi với sinh hoạt chung của đoàn. Công việc cũng không nhiều đâu.
Chủ yếu là tìm đồ ăn cho chúng. Vì, ta phải cho hai em biết, chúng rất háu ăn. Ta đã xin phép người quản lí của hai em - ông Cao và ông Crepsley rồi. Sao, hai chàng trai vui lòng giúp đỡ lão già này và những người bạn Tí-hon dễ thương rồi chứ?
Tôi nhìn Evra, thấy rõ nó không muốn nhận lời tí nào, nhưng vẫn phải gật đầu. Tôi làm theo nó.
Lão Tí-nị tươi roi rói:
- Tuyệt lắm! Evra Von biết khẩu vị những cục cưng của ta rồi. Có vấn đề gì, cứ báo cáo lại ông Cao, ông ấy giải quyết giúp cho.
Nói xong, lão ngoắc tay cho phép chúng tôi lui ra. Evra muốn chuồn ngay, nhưng tôi đứng lại, lấy hết can đảm hỏi:
- Xin lỗi ông, nhưng vì sao ông gọi họ là Tí-hon?
Lão từ từ đảo mắt nhìn quanh. Dường như lão ngạc nhiên vì câu hỏi của tôi, tuy lão không lộ ra, nhưng tôi thấy rõ điều đó khi nhìn miệng ông Cao và ông Crepsley há hốc. Tuy nhiên Tí-nị vui vẻ cắt nghĩa:
- Vì chúng nhỏ... tí xíu.
- Vẫn biết thế, nhưng chẳng lẽ họ không có một cái tên riêng đàng hoàng sao? Nghe Tí-hon cứ tưởng như những nhân vật trong truyện cổ tích, chẳng hạn như các cô tiên, các vị thần...
- Chúng là tiên đấy. Em thấy đầy rẫy trong truyền thuyết, truyện thần thoại, biết bao nhiêu là những sinh vật nhỏ xíu có phép thuật, phải không? Truyền thuyết phải được bắt nguồn từ một điều gì đó chứ. Những người bạn nhỏ bé, trung thành này bắt nguồn từ truyền thuyết của ta.
- Ý ông là những người lùn trong bộ áo trùm xanh đó là... tiên.
- Không. Tiên làm gì có thật. Những người lùn, theo kiểu nói thô kệch của em, đã được những con người ngu dốt nhìn thấy từ ngày xửa ngày xưa và đặt tên cho chúng là tiên, thần, yêu quái. Và họ đã dựng nên đủ thứ chuyện hoang đường về chúng.
- Vậy... chúng làm được những gì?
Nụ cười nhếch mép biến mất, lão gầm lên:
- Ta nghe nói mi là đứa tò mò hay hỏi, nhưng không ngờ mi... lắm mồm thế. Darren Shan, hãy nhớ điều này: chỉ vì tò mò mà con mèo bị sập bẫy.
Tức đến phát liều, tôi nói ngay:
- Tôi không phải là mèo.
Mặt tối sầm, lão vươn người sát tôi, rít qua kẽ răng:
- Nếu nói thêm một câu nữa, ta sẽ hoá kiếp mi thành mèo. Trên đời này, không có gì tồn tại mãi đâu, kể cả hình dạng của một con người.
Cái đồng hồ trong tay lão lại sáng rực lên, đỏ chót như một quả tim thật sự. Tôi thấy đã đến lúc phải chuồn khỏi đây ngay.
Ông Crepsley dặn dò:
- Đi ngủ đi. Đêm nay được nghỉ học.
Lão Tí-nị vẫy tay chào, giọng trở lại bình thường:
- Nhớ dậy sớm. Các cục cưng của ta xấu đói lắm, buổi sáng không có gì ăn, chúng ngứa răng lắm đấy.
Ra khỏi xe, chúng tôi chạy một mạch về lều. Lăn đùng ra sàn, hai thằng nghe tim nhau đập như tiếng trống. Một lát sau, Evra mới lên tiếng hỏi:
- Cậu điên hay sao mà hỏi lão lung tung vậy?
- Đúng, chắc mình điên thật.
Chúng tôi lên giường, nằm ngó nóc lều cả giờ. Rồi tôi chìm vào giấc ngủ, tôi mơ thấy lão Tí-nị và cái đồng hồ hình trái tim của lão. Nhưng trong mơ, đó không phải là đồng hồ. Đó là một quả tim người. Tim của tôi. Và khi lão bóp...
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.