Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 16


Số từ: 1654
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Tôi lúng túng nhào xuống đất, kêu thét lên vì cánh tay nhói đau, nhưng vội quay đi, tránh
cái nhìn dữ tợn của bộ mặt lông lá đang nhìn xuống tôi.
- Ồ, chú bé, tớ không làm chú đau chứ? Tớ chỉ giỡn, hù chú sợ chút chút cho vui thôi mà.
Giọng ông ta vui vẻ, hiền lành, không tỏ ra có ác ý. Tôi ngồi dậy, thoa khuỷu tay, bảo:
- Cháu không sao.
- Thật hả? Không gãy xương chứ? Tớ có lá thuốc chữa xương gãy đây.
Sam đã chạy lại đứng bên Evra, nói:
- Thuốc lá không làm lành xương gãy được.
- Chắc thế, nhưng làm người ta yên tâm, coi chỗ gãy như một vết nhăn nhỏ xíu trên bản đồ
vũ trụ thôi. Tuy nhiên, thật ra, nó đau thấu trời luôn.
Sam nhăn mặt, ra điều thông minh cỡ nó cũng mù tịt, chẳng hiểu ông già lẩm cẩm này định
nói gì.
Tôi lại nói:
- Cháu không sao đâu. Chỉ mấy phút là êm thôi.
Ông ta thở dài thườn thượt:
- Nghe vậy là tớ mừng rồi. Tớ chúa ghét làm người khác bị đau.
Tôi nhìn ông ta kĩ hơn. Tròn trịa, râu tóc dài, rậm rì, bù rối. Áo quần dơ bẩn, bốc mùi hôi
phát khiếp. Có lẽ cả tháng rồi ông ta chưa hề tắm giặt. Trông ông ta thân thiện, dễ mến đến làm
tôi phát ngượng vì đã tỏ ra quá khiếp đảm. Ông ta hỏi:
- Các chú em là người địa phương hả?
Sam nói ngay:
- Cháu thôi. Hai cậu này là người trong gánh xiếc.
- Xiếc? Quanh đây có xiếc à? Trời đất ôi! Vậy mà tớ không biết. Ở đâu? Tớ khoái hề xiếc cực
kỳ.
Sam bảo:
- Không phải xiếc đó đâu. Đây là xiếc quái dị.
- Hả? Xiếc quái dị?
Ông ta lom lom nhìn Evra. Những cái vẩy màu sắc, chứng tỏ nó là một trong những diễn
viên.
- Chú em là diễn viên trong đoàn, phải không?
Evra ngượng nghịu gật đầu. Ông ta dồn dập hỏi:
- Ở đó, người ta có hành hạ, đánh đập, bỏ đói chú em không?
Nó lại ngượng nghịu lắc đầu:
- Chú em tự nguyện ở với họ?
- Phải, tất cả mọi người ở đó đều tự nguyện. Đó là gia đình chúng cháu.
- Tốt. Rất tốt. Vậy mà họ đồn có những gánh xiếc nhỏ... À, quên...
Ông ta vỗ trán bồm bộp, nói:
- Tớ quên chưa giới thiệu tên mình, phải không? Tên tớ là R.C.
Tôi thắc mắc:
- R.C? Tên gì kỳ cục vậy?
Ông ta bối rối, ho khù khụ, rồi mới hạ giọng thì thầm:
- Chữ tắt của... Reggie Chay.
Ba đứa cười hô hố, đồng thanh lặp lại:
- Reggie Chay!
Ông ta nhăn nhó:
- Khổ lắm! Tên thật tớ là Reggie, nhưng vì tớ ăn chay nên đám bạn trong trường kêu riết
thành chết tên luôn. Tớ không ưa cái tên đó, yêu cầu mọi người gọi mình là R.C. Nghe sành điệu
hơn, phải không? Nhưng nếu muốn, các chú em cứ gọi tớ là Reggie Chay cũng được.
Rõ ràng ông ta khổ sở vì cái tên thời đi học. Tôi bảo:
- Cháu thích gọi ông là R.C hơn.
Evra và Sam đều nói:
- Cháu cũng vậy.
R.C tươi tỉnh hẳn:
- Tuyệt! Rất tuyệt! Còn các chú em tên gì?
- Darren Shan.
- Sam Grest.
- Evra Von.
Ông ta cũng hỏi như lần đầu tôi gặp Evra:
- Evra Von thôi sao?
- Đúng vậy.
- Tuyệt! Rất tuyệt!
R.C là chiến sĩ bảo vệ thiên nhiên, đến đây để ngăn chặn việc mở đường. Ông ta đã từng đi
dọc ngang khắp nước, bảo vệ rừng, sông hồ, muông thú và những phong cảnh đẹp nổi tiếng.
Chúng tôi mừng rú khi ông ta mời tham quan một vòng quanh trại. Tạm gác nhà ga sang
một bên. Dịp may thăm trại của những chiến sĩ bảo vệ môi trường đâu phải ngày nào cũng có
được.
Suốt dọc đường đi, ông luôn nói cho chúng tôi biết về cảnh quan chung quanh, về tất cả
những điều đáng trách do con người gây ra với Bà mẹ Thiên nhiên: rừng bị phá hủy, sông ngòi
bị ô uế vì chất thải độc hại, muông thú đang bị con người làm cho tuyệt chủng. Ông bảo:
- Các chú em biết không, tất cả những chuyện đó đang xảy ra trên chính đất nước chúng ta
thôi. Tớ chưa nói tới những chuyện xảy ra tại những nơi khác đâu.
Các chiến sĩ như R.C bảo vệ trái đất thoát khỏi những con người nguy hiểm, tham lam;
những kẻ không cần biết hành động của chúng đã hủy hoại môi trường sống đến thế nào.
Những chiến sĩ bảo vệ thiên nhiên hành trình dọc ngang đất nước, để cảnh giác con người về
những hiểm họa. Họ phát truyền đơn và sách báo, để cổ động mọi người bảo vệ môi trường
xung quanh.
Ông bảo:
- Nhưng tuyên truyền suông chưa đủ. Đó chỉ là bước khởi đầu. Chúng ta còn phải hành động
thực sự, ráo riết hơn nhiều nữa. Phải ngăn chặn ngay sự phá hoại cảnh đồng quê. Chẳng hạn
như vùng này đây: người ta đang xây dựng một con đường xuyên qua gò mộ cổ, nơi nhiều ngàn
năm trước, người nô lệ khổ sai đã chôn những người bạn xấu số của họ. Các chú em tưởng
tượng nổi không? Phá huỷ một di tích lịch sử, chỉ để hà tiện cho tài xế rút ngắn đoạn đường
chừng mười hay hai mươi phút.
R.C lắc đầu buồn bã:
- Đây là một thời đại điên rồ. Những gì chúng ta đang đối xử với hành tinh này, thì trong
tương lai sẽ có một ngày con người nhìn lại, lúc đó chúng ta sẽ được coi như những kẻ man rợ
ngu xuẩn.
Ông ta bực tức như điên khi nhìn cảnh quan chung quanh. Sau một hồi nghe ông sôi nổi nói,
cả ba thằng nhóc chúng tôi cũng tức giận không kém. Trước kia chẳng bao giờ chúng tôi nghĩ
(và biết) những điều này. R.C bảo kẻ nào không nghĩ và hành động ngay bây giờ, khi thế giới
điêu tàn sụp đổ, chẳng còn gì để than trách nữa.
Khoảng hai mươi chiến sĩ môi trường ngủ trong những túp lều lá tự dựng. Tất cả bọn họ
đều bẩn thỉu và bốc mùi như R.C, nhưng họ đều vui vẻ và thân mật.
Sam hỏi R.C:
- Các ông ngăn chặn việc mở đường bằng cách nào?
- Tụi tớ đào hầm trong lòng đất, phá hủy máy móc của chúng, đánh động giới thông tin. Lũ
nhà giàu này sợ máy quay phim chĩa ống kính vào chúng lắm. Một nhóm phóng viên truyền
hình gây hiệu quả gấp mấy chục chiến sĩ tụi tớ ấy chứ.
Sam hỏi có bao giờ các chiến sĩ phải sử dụng đến quả đấm chưa? Ông ta bảo các chiến sĩ
không tin vào bạo lực, nhưng nhìn ánh mắt ông, chúng tôi có thể thấy là ông ta cũng ngứa ngáy
tay chân lắm. Quả vậy, một lúc sau, ông ta nho nhỏ thì thầm:
- Tớ mà được chỉ huy, tớ sẽ cho tụi nó biết thế nào là lễ độ. Mềm quá hoá hỏng.
R.C mời chúng tôi ở lại ăn trưa. Bữa ăn chán ngắt, không có thịt, chỉ toàn gạo, rau, trái cây.
Nhưng để tỏ ra lịch sự và làm ông ta vui lòng, chúng tôi ăn căng bụng.
Sau bữa ăn chúng tôi phải chia tay với họ. Các chiến sĩ còn nhiều việc phải làm, vì mấy hôm
nữa họ lại chuyển đến nơi khác. R.C nói:
- Chúng tôi sắp đạt thắng lợi tại đây rồi. Nhưng cuộc chiến vẫn còn tiếp diễn. Còn rất nhiều

chiến trường
khác vẫn đang chờ đợi.
Trên đường về Sam bảo:
- Cái ông R.C này lạ thật. Bỏ tất cả để đi tranh đấu cho mấy con thú, mấy mảnh rừng.
Evra nói:
- Ông ấy làm điều mà ông ấy tin là đúng.
- Tớ biết. Tớ còn mừng vì có những người như ông ấy. Nhưng sống như vậy kỳ cục quá, phải
không? Phải tự hi sinh rất nhiều thứ. Tớ chịu thua, chẳng bao giờ làm chiến sĩ bảo vệ môi
trường nổi đâu.
Tôi đồng ý ngay:
- Tớ cũng vậy.
Nhưng Evra lại bảo:
- Tớ khác. Tớ làm được.
Tôi bộp lại nó ngay:
- Sức mấy cậu làm nổi.
- Tại sao không? Mình sẽ đem con rắn đến sống và tranh đấu cùng họ.
- Sức mấy.
- Tại sao?
Tôi phá lên cười:
- Vì cậu không bốc mùi chua lè bằng họ.
Evra cười toe:
- Ừa, mấy chả hôi khiếp quá.
Sam đế thêm:
- Hôi kinh khủng hơn cả đôi bít-tất của mình hàng tuần không giặt.
Evra nghiêm mặt nói:
- Mình nghĩ sau này, khi lớn lên, chắc mình phải sống còn tệ hơn, kham khổ hơn các ông ấy
nhiều. Mình mong sau này, mình làm được như R.C.
Sam lại đồng ý ngay với Evra. Tôi bảo:
- Chắc tớ cũng sẽ có thể quen dần với cuộc sống như thế.
Suốt đường về trại, chúng tôi hồ hởi bàn tán ì xèo về R.C và các chiến sĩ bảo vệ môi trường.
Không đứa nào trong chúng tôi có thể ngờ đến những rắc rối và thảm kịch do người chiến sĩ
bảo vệ môi trường hiền lành đó sắp gây ra.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.