Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 18
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1665 chữ
- 2020-05-09 12:54:41
Số từ: 1774
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Suốt buổi chiều, trong trại rì rào hoạt động. Mọi người qua lại, tíu tít như bầy kiến. Một
nhóm xúm xít dựng nhà bạt trình diễn. Chưa bao giờ tôi được nhìn thấy nhà bạt của một gánh
xiếc. Hình ảnh thật ấn tượng: một khối tròn, cao lớn màu đỏ, được trang trí bằng những hình
ảnh của những diễn viên.
Tôi và Evra bận rộn đóng cọc để cho nhà bạt được chắc, kê ghế khán giả, dựng sân khấu, sửa
soạn đạo cụ cho diễn viên (như tìm kiếm lon thiếc, bù lon, đinh ốc để làm món nhắm cho
Rhamus Hai-bụng, chuyển vận chuồng Người-sói vào khu trình diễn...)
Một công việc đồ sộ như thế, nhưng ai cũng rõ phần hành động của mình, mỗi nhóm lãnh
một việc, nên tất cả hoàn tất một cách trót lọt, nhẹ nhàng với một tốc độ không ngờ.
Buổi chiều, Sam tới sớm. Tôi định bảo nó phụ vài việc, nhưng Evra bảo nó chỉ làm quẩn
chân thêm. Sam vừa giận vừa buồn ra mặt, đá phăng một hộp thiếc lăn lóc dưới chân. Tôi cảm
thấy tội nghiệp nó quá, rồi chợt nghĩ có cách làm cho nó vui trở lại. Tôi gọi:
- Sam. Chờ chút đã.
Tôi chạy vội tới xe ông Cao. Mới gõ một tiếng, cửa bật ra ngay. Tôi chưa kịp nói tiếng nào
ông Cao đã đưa cho tôi hai cái vé xem xiếc đêm nay. Nhìn hai tấm vé, rồi lại nhìn ông, tôi hỏi:
- Sao ông biết?
Ông ta mỉm cười đáp:
- Ta có cách riêng.
- Nhưng... cháu không có tiền.
- Ta sẽ trừ vào lương.
Cánh cửa xe đóng lại trước khi tôi kịp cảm ơn. Tôi hấp tấp chạy về đưa cho Sam hai cái vé.
Nó hỏi:
- Cái gì vậy?
- Vé đêm nay. Một của cậu, một của R.C.
- Ôi! Wow! Cám ơn nhiều, Darren.
Nó chộp vé, nhét ngay vào túi. Tôi bảo:
- Không có chi. Nhưng chúng tôi bắt đầu lúc mười một giờ, kết thúc gần một giờ sáng. Cậu
đi được không?
- Được quá chứ. Ba má mình đi ngủ từ lúc gà lên chuồng. Mình chuồn ra êm ru.
- Nhưng nếu ba má cậu bắt gặp, chớ nói là đi đâu nghe không.
- Yên tâm. Mình kín miệng như bưng.
Nó chạy như bay, đi tìm R.C.
Ngoài bữa ăn tối vội vàng, không còn giờ nghỉ nào cho đến giờ trình diễn. Trong khi Evra đi
sửa soạn cho con rắn, tôi thắp nến trong nhà bạt. Đám Tí-hon lo phần bốn ngọn đèn chùm phía
trên khán giả và một trên sân khấu.
Mags - một người đàn bà xinh đẹp trong nhóm bán quà lưu niệm và kẹo bánh trong giờ giải
lao - nhờ tôi giúp một tay, vì vậy suốt một giờ tôi giúp chị ta xếp đặt vào khay những cái kẹo
mạng nhện, tượng tinh, lông Người-sói... Một tác phẩm mới, rất đẹp, tôi chưa từng thấy trong
lần trước: búp bê hình mẫu Cormac Tứ-chi. Nếu bạn cắt một phần búp bê đó phần bị cắt sẽ
mọc lại ngay. Mags cũng không hiểu vì sao. Chị ta bảo:
- Sáng chế của ông Cao đấy.
Tôi bẻ đầu búp bê, để xem thử bên trong có gì. Nhưng chưa kịp nhìn ngó, nó mọc ngay đầu
khác.
Mags bảo:
- Mấy con búp bê này không bền đâu. Chỉ vài tháng là rữa ra hết.
- Chị có nói cho người mua biết thế không?
- Tất nhiên. Ông Cao bắt buộc phải cho khách hàng biết chính xác họ đang mua gì. Ông
không cho phép lừa bịp người khác đâu.
Ông Crepsley cho gọi tôi trước giờ mở màn nửa tiếng. Bước vào, tôi đã thấy ông ta chỉnh tề
trong bộ vét-tông trình diễn. Ông ra lệnh:
- Chùi bóng lồng của quý bà Octa đi, rồi cháu sửa soạn lại quần áo cho tươm tất một chút.
- Để làm gì?
- Cháu sẽ ra sân khấu với ta.
Tôi trợn mắt, nghẹn thở:
- Nghĩa là cháu... cháu cũng diễn?
- Một vai nhỏ thôi. Cháu đưa lồng ra và thổi sáo khi quý bà Octa giăng tơ trên miệng ta.
- Ông Cao vẫn làm chuyện này mà?
- Đúng. Nhưng đêm nay chúng ta thiếu diễn viên. Ông Cao có màn biểu diễn riêng. Vả lại,
cháu là phụ tá của ta, phải không nào? Cháu sẽ thích hợp hơn ông ta.
- Vì sao?
- Trông cháu... rùng rợn hơn. Với bộ mặt tái nhợt và bộ quần áo quái đản kia, cháu như vừa
bước ra từ một bộ phim kinh dị.
Ông ta làm tôi hơi hoảng. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình lại có một ngoại hình... rùng rợn. Tôi
liếc vào gương: trông tôi khiếp thật. Vì không chịu uống máu người, tôi xanh xao hơn trước
nhiều. Bộ đồ
tẩm liệm
dơ dáy càng làm tôi giống ma hơn. Nhất định sáng mai, tôi phải tìm
một bộ đồ khác.
Buổi diễn bắt đầu đúng mười một giờ. Tôi không ngờ đông người xem đến thế - vì chúng tôi
ở giữa một nơi hoang vắng, thời gian quảng cáo gần như không có – nhưng trong nhà bạt chật
cứng người.
Trong lúc Evra ngó ông Cao đang giới thiệu Người-sói, tôi thì thầm hỏi:
- Tất cả những người này từ đâu tới vậy?
- Mọi nơi. Chúng ta diễn ở đâu là họ biết ngay. Hơn nữa, tuy ông Cao mới chỉ cho chúng
mình biết hôm nay, nhưng chắc chắn ông ấy đã tính toán từ hôm cắm trại tại đây rồi.
Tôi thưởng thức những trò diễn còn say mê hơn lần đầu. Vì bây giờ, tôi quen biết tất cả
những người trong cuộc và cảm thấy mình như một thành viên trong gia đình.
Hans Tay-thần ra sân khấu tiếp theo Người-sói, sau đó là Rhamus Hai-bụng. Nghỉ giải lao
lần thứ nhất xong, ông Cao phóng ra sân khấu, dường như không ai thấy ông di động, thoắt
hiện tại góc này, lại có mặt ngay tại góc khác. Thoang thoáng như một bóng ma.
Sau màn trình diễn của Truska (cô gái có râu) là đến lượt tôi bước ra cùng Crepsley và quý bà
Octa.
Ánh sáng lờ mờ nhưng với thị giác của một ma-ca-rồng, tôi nhìn thấy ngay Sam và R.C giữa
đám đông. Cả hai đờ người khi trông thấy tôi, nhưng vỗ tay lớn hơn tất cả những người chung
quanh. Tôi cố giấu nụ cười tươi rói: sư phụ tôi dặn dò, phải làm ra vẻ khốn khổ, thảm sầu mới
gây được ấn tượng mạnh cho khán giả.
Đứng chờ ông Crepsley trình bày cho khán giả thấy quý bà Octa có thể gây nguy hiểm chết
người như thế nào rồi tôi mới mở cửa lồng. Một phụ tá dắt con dê ra sân khấu.
Một tiếng la đầy giận dữ khi con nhện độc sát hại con dê. Đó là tiếng la của R.C. Lúc đó tôi mới
hối tiếc, đáng lẽ tôi không nên mời ông ta, vì R.C rất thương yêu loài vật.
Tôi hơi hoảng khi thổi sáo điều khiển Octa giăng tơ quanh miệng ông Crepsley, vì cảm thấy
mọi cặp mắt đang hướng về mình. Chưa bao giờ tôi biểu diễn trước đám đông, nên chỉ sợ thổi
trật nhịp. Nhưng vừa bắt nhịp đầu tiên, tư tưởng tôi tập trung ngay và đã có thể truyền lệnh
cho con nhện độc.
Nhìn nó di chuyển qua lại trên miệng ông ta, tôi chợt nghĩ: đây là cơ hội tốt nhất để làm
điều mình hằng mong muốn.
Điều khiển cho con nhện độc cắn Crepsley lúc này là chuyện trong tầm tay tôi. Chỉ thổi sai
một nhịp, chỉ một chút lơ đãng là ông ta mất mạng ngay và tất cả chỉ là tai nạn. Không ai có thể
kết tội được tôi. Những cái nanh nhện sáng rực dưới ngọn đèn chùm. Hơi nóng của những
ngọn nến như đặc sánh, làm mồ hôi tôi tuôn như tắm, càng dễ dàng cho tôi đổ tại những ngón
tay ẩm ướt bị trơn trợt khi bấm trên ống sáo.
Hai tay ông Crepsley đang thả xuôi hai bên mình, miệng bị cuốn đầy tơ nhện. Chỉ cần một
thoáng giây ngắt luồng tư tưởng giữa tôi và Octa, sẽ...
Nhưng tôi đã không làm điều đó. Tôi thổi hoàn hảo, an toàn tuyệt đối. Chẳng hiểu vì sao tôi
lại tha mạng cho con ma-cà-rồng đó. Có thể vì sợ ông Cao phát hiện. Có thể vì tôi vẫn cần đến
Crepsley dạy cho cách sống còn. Hay có thể vì tôi không muốn mình thành kẻ sát nhân.
Hoặc cũng có thể - ừ biết đâu được – vì tôi bắt đầu mến ông ta. Dù sao, chính ông ta đã đưa
tôi vào gánh xiếc và cho tôi làm phụ diễn. Nếu không có ông, không bao giờ tôi gặp được Sam
và Evra. Ông đối xử tốt với tôi, dù chỉ là tốt theo kiểu của một ma-cà-rồng.
Dù với lý do nào, cũng không thể để con nhện giết chết chủ nhân của nó được. Vì vậy, sau cùng,
chúng tôi cúi chào khán giả, rời khỏi sân khấu rất êm đẹp.
Vừa khuất sau cánh gà, ông Crepsley nhỏ nhẹ bảo tôi:
- Cháu đã định giết ta.
Tôi ngu ngơ hỏi:
- Ông nói gì cơ?
- Cháu biết ta nói gì. Nhưng sẽ không thành công đâu. Trước khi diễn, ta đã rút gần hết nọc
độc của Octa rồi. Nó chỉ còn đủ khả năng để giết chết con dê thôi.
Sự căm ghét lại sôi sục trong tôi. Trợn mắt nhìn ông, tôi hét lên:
- Ông thử tôi? Tất cả mọi việc, tất cả mọi lúc, ông đều tìm cách dò xét tôi.
- Ta cần phải biết có thể tin tưởng ở cháu được không.
Tôi kiễng chân để có thể nhìn thẳng mắt ông ta:
- Vậy thì ông nghe đây. Cái trò thử thách của ông chẳng ăn thua gì đâu. Lần này tôi đã không
giết ông, nhưng tôi sẽ không bỏ lỡ khi có cơ hội khác đâu.
Vùng quay phắt đi, tôi tức đến không thèm nán lại xem màn biểu diễn đầy hấp dẫn của
Cormac Tứ-chi.