Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 30
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 704 chữ
- 2020-05-09 12:54:44
Số từ: 745
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Sam gào lên khi bị những ngón tay bám chặt đầu gối. Cú ngã làm nó nín thở, chỉ vài giây sau
khi nó gào thét tiếp.
Tôi quỳ xuống ôm hai cánh tay Sam kéo mạnh.
Dưới gầm xe, Người-sói ưỡn cái bụng đầy lông, nhe răng cười man rợ. Nước dãi nhễu xuống
hàm.
Tôi ráng sức kéo. Sam dạt về phía tôi, nhưng Người-sói không hề lỏng tay đang nắm chân
Sam, nó vặn mình, trượt khỏi gầm toa.
Tôi buông Sam, quơ một cây sắt dài, đứng bật dậy, đập tới tấp lên hai cánh tay Người-sói.
Nó tức giận, điên cuồng tru lên.
Buông một tay khỏi Sam, Người-sói cố vồ tôi. Tôi nhảy tránh, rồi bổ cây sắt lên cánh tay nó
vẫn đang ghì chặt Sam. Rú lên đau đớn, nó nới lỏng mấy ngón tay.
Tôi gào lên:
- Chạy!
Chúng tôi, sát bên nhau, chạy về nhà bảo vệ. Tôi nghe tiếng Người-sói hậm hực bò thẳng ra
khỏi gầm toa. Nó thật sự tức giận như điên, không còn chờn vờn đùa giỡn như lúc trước nữa.
Nó sẽ túm chúng tôi bằng mọi giá.
Sân ga quá lớn, chỉ tới nửa sân, nó sẽ bắt được chúng tôi. Thở hồng hộc tôi bảo Sam:
- Cứ chạy đi.
Tôi đứng phắt lại, quay mình, vừa đúng lúc Người-sói đâm bổ tới.
Hành động của tôi làm nó kinh ngạc. Nó nhào vào tôi với cả tấm thân nặng nềm, lông lá,
đẫm mồ hồi. Cú va chạm mạnh làm cả tôi và nó lăn đùng trên đất, nhưng tôi vội vàng phang cây
gậy sắt lên nó.
Người-sói tức giận gầm thét, đập mạnh lên vai tôi. Cánh tay tôi đau buốt đến tê dại làm rơi
thanh sắt. Tôi vươn tay trái để nhặt thanh sắt lên. Nhưng Người-sói nhanh hơn, nó quơ thanh
sắt, ném thật xa vào bóng tối.
Nó đứng nhìn tôi, nhe răng cười. Nhìn đôi mắt nó, tôi biết, nếu nói được, nó sẽ bảo:
Darren
Shan, bây giờ ngươi thuộc về ta. Chơi đùa thỏa thích rồi, giờ là lúc mi phải chết.
Nó nắm lấy tôi, mồm há toang hoác, cúi thấp để cắn lên mặt tôi. Hơi thở nó tanh tưởi vô
cùng, trong những kẽ răng vàng khè còn dính thịt và vải áo của R.C.
Bỗng hàm nó đờ ra. Một vật vừa phang mạnh bên thái dương, làm nó lảo đảo.
Tôi thấy Sam đang đập nó bằng thanh gỗ lớn. Vừa đập nó vừa nói:
- Cho mày biết thế nào là lễ độ. Buông Darren ra, nếu không...
Tôi không nghe hết được câu nói của Sam, vì tôi vừa xông tới, Người-sói vung đại một quả
đấm, nhưng trúng ngay mặt tôi. Cú đấm như trời giáng làm đầu tôi như nổ tung, trước mặt tôi
cả ngàn ngôi sao khổng lồ chói chang màu sắc. Tôi ngã xuống, ngất đi.
Tôi không biết mình đã ngất đi bao lâu, nhưng khi tỉnh lại: sân ga im ắng đến lạ lùng. Không
tiếng ai chạy, kêu gào hay đánh nhau. Tôi chỉ nghe tiếng nhai nhóp nhép ngay gần đó.
Nhóp nhép. Nhóp nhép.
Không còn nghĩ đến đầu nhức như búa bổ, tôi cố ngồi dậy.
Mấy mấy giây tôi mới quen lại với bóng tối và nhận ra Người-sói đang phủ phục, đầu cúi
trên một vật gì đó. Chính nó đang nhai nhóp nhép.
Cảm giác choáng váng làm tôi phải một lúc sau mới nhận ra:
vật gì đó
Người-sói đang
nhai chính là... một con người.
SAM!!!
Tôi bật dậy, phóng tới. Nhưng vừa thoáng thấy đống máu thịt bầy nhầy, tôi biết ngay là đã
quá muộn rồi.
- K... H... Ô... N... G!
Tôi gào lên, rồi như người mất trí, thoi lia lịa vào con quái vật bằng tay trái.
Nó gầm gừ, xô tôi ra. Tôi đấm, đá không ngừng. Nó lại xô tôi. Tôi giật tai, giật lông nó.
Người-sói ngửa mặt tru lên. Miệng nó hoăm hoắm đỏ lòm, còn dính những mảnh thịt xương.
Nó lăn lên tôi, đè tôi xuống bằng cánh tay toàn lông gớm ghiếc. Đầu ngả ra sau, nó ngó lên
trời đêm, cất tiếng tru. Rồi, với một tiếng gừ gừ ma quái, răng nó kề sát họng tôi. Người-sói sắp
kết liễu mạng tôi bằng một cú ngoạm chớp nhoáng.