Quyển 2 : Đệ tử của ma cà rồng - chương 32


Số từ: 533
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Cảm thấy một cái chạm nhẹn vào cánh tay áo trái, tôi nhìn sang: trông ông Crepsley rất khổ
tâm khi nói:
- Darren, thật không phải lúc, nhưng có điều cháu nên làm ngay bây giờ. Vì Sam và vì cả
chính cháu.
Tôi lau nước mắt, hỏi:
- Sao, chúng ta có thể cứu cậu ấy? Ông nói đi, bất cứ điều gì, cháu cũng sẽ làm.
- Chúng ta không còn có thể làm gì để cứu phần xác của Sam nữa. Nhưng chúng ta có thể
cứu phần hồn của nó. Darren, cháu phải uống máu của Sam.
- Làm sao ông có thể thốt lên lời đó? Người bạn thân nhất của cháu đang hấp hối, mà ông
chỉ có thể nghĩ đến chuyện... Ông là một quái vật bệnh hoạn. Đáng lẽ ra ông phải chết, thay vì
Sam. Tôi ghét ông. Ông đi đi.
- Cháu không hiểu rồi.
- Tôi hiểu quá đi chứ. Sam sắp chết, nhưng ông chỉ nghĩ đến một điều xấu xa như vậy. Ông
biết ông là gì không? Là một...
- Cháu có nhớ lần chúng ta bàn luận về chuyện ma-cà-rồng có khả năng hấp thu một phần
hồn của con người không? Sam sắp chết. Chỉ vài phút nữa nó sẽ ra đi mãi mãi. Nhưng một phần
của nó sẽ còn sống trong cháu, nếu cháu lưu giữ máu của Sam trong cơ thể mình.
Không thể tin nổi tai mình nữa, tôi gào lên:
- Ông muốn tôi giết chết Sam ư?
Crepsley thở dài:
- Không đâu. Sam đã bị giết rồi. Nhưng nếu cháu giải thoát cho nó, trước khi nó chết hẳn vì
vết thương gây ra bởi Người-sói, cháu sẽ lưu lại tư tưởng, cảm xúc của nó. Trong cháu, Sam
tiếp tục sống.
Nhìn thân hình nhỏ nhoi, tội nghiệp của bạn, tôi lắc đầu thì thầm:
- Tôi không thể làm thế được.
- Ta không ép cháu. Nhưng hãy nghĩ kỹ đi. Chuyện xảy ra đêm này là một bi kịch sẽ còn ám
ảnh cháu lâu dài, nhưng nếu cháu hấp thu một phần tinh túy của Sam, việc chấp nhận cái chết
của nó sẽ dễ dàng hơn. Mất một người thân yêu là bất hạnh. Bằng cách này, cháu sẽ không mất
Sam hoàn toàn.
Tôi nức nở khóc:
- Trời ơi! Không làm thế được. Nó là bạn tôi.
- Vì nó là bạn cháu, nên cháu phải làm.
Nói xong, ông Crepsley bỏ đi, để tôi tự quyết định.
Tôi nhìn Sam bất động, nhớ lại những trò tinh nghịch, những lời nói dài dòng như ông cụ
non, những hy vọng, ước mơ của nó. Khủng khiếp làm sao, nếu tất cả những điều đó đều tan
biến theo cái chết của nó.
Quỳ xuống, đặt mấy ngón tay lên cổ Sam, tôi tha thiết nói:
- Tha thứ cho mình, Sam ơi!
Dòng máu của Sam lưu chuyển trong tôi nóng hổi. Giống như Người-sói đã làm, tôi ngửa trông lên trời đêm, tru lên một tiếng dài dằng dặc. Rồi tôi kêu gào, khóc lóc như một con thú hoang.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.