Quyển 3 : Địa đạo máu - Mở đầu
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 469 chữ
- 2020-05-09 12:54:47
Số từ: 489
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Mùi máu tanh đến lộn mửa. Hàng trăm cái xác, máu lạnh ngắt, lủng lẳng dưới những cái
móc bóng lộn. Tôi biết đó chỉ là những cái xác bò, heo, cừu đã được giết thịt, nhưng vẫn cứ rờn
rợn như xác người.
Dưới những ngọn đèn tỏa sáng như ban ngày, tôi rón rén tiến từng bước và thận trọng ẩn
mình đằng sau những xác súc vật. Càng phải thận trọng hơn vì mặt sàn nhớp nháp đầy máu và
nước.
Phía trước tôi là ma-cà-rồng... Crepsley. Ông ta cũng đang rón rén như tôi, mắt gắn vào
người đàn ông mập mạp chỉ cách ông ta một khoảng ng
Chính vì con người béo tốt đó mà tôi phải có mặt trong cái lò sát sinh lạnh như nước đá
này. Đó là con người Crespley định giết. Và đó cũng chính là người tôi phải cứu.
Người đàn ông mập mạp ngừng lại, kiểm tra những tảng thịt trên móc. Hai má đỏ hồng
phúng phính, hai tay đeo găng plastic, người đó vỗ vỗ mấy cái xác – tiếng kót két của những cái
móc làm tôi ê cả răng – rồi hắn ta vừa huýt sáo vừa tiếp tục bước. Crepsley lẳng lặng theo. Tôi
bám sát họ.
Evra chờ tôi bên ngoài. Chúng tôi không thể liều mạng cả hai đứa được.
Tôi nhẹ nhàng rảo bước, tiến gần họ hơn. Cả hai người đều không biết tôi đang cùng có mặt
trong đường hầm. Nếu mọi chuyện xảy ra đúng như kế hoạch, họ chỉ có thể phát hiện ra tôi, khi
Crepsley hành động, và tôi bắt buộc phải ra tay.
Người đàn ông lại dừng chân, cúi xuống quan sát một vật gì đó. Tôi vội lùi một bước, nhưng
ngay lúc đó Crepsley tiến gần đối tượng hơn. Nguy rồi, không còn thời gian lẩn mặt nữa, nếu
đây là lúc ông ta quyết định hạ thủ, tôi phải tiến lên...
Tôi rảo gần thêm mấy bước. Rất may, Crepsley chỉ quan tâm đến người đàn ông to béo, nên
không phát hiện ra tôi.
Chỉ còn cách ma-cà-rồng khoảng ba mét, tôi nâng cao con dao chặt thịt, lom lom nhìn ông
Crepsley: thầm mong Evra và tôi đã nghi oan ông ta. Nhưng, trước mắt tôi, ông đã vươn mình
sửa soạn nhảy tới con người kia.
Tôi nắm chặt cán dao. Suốt ngày nay, tôi đã luyện tập thuần thục và quyết định phải chém
vào đâu cho chính xác.
Mấy giây dài dằng dặc. Tôi không dám rời mắt khỏi Crepsley, để nhìn người kia vì sao cứ
ngồi ì ra đó lâu đến thế?
Rồi hắn cũng đứng dậy. Crepsley rít lên. Gã mập nghe tiếng động, nhưng lại ngước mặt nhìn
trần, khi Crepsley nhảy tới. Ngay lúc đó, tôi cũng thét lớn, nhảy về phía ông, vung cao lưỡi dao...