Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 6


Số từ: 1049
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Vào phòng, thấy Evra đang xem TV, tôi hỏi:
- Có gì lại không?
- Chẳng có gì.
- Ông Crepsley có "nhớ" tớ không?
- Gần đây ông ấy hành động kỳ lạ lắm. Hình như ông ta cũng chẳng cần quan tâm đến sự
vắng mặt của cậu.
- Mình biết. Thậm chí ông ta cũng không thúc giục mình uống "thuỷ ngân đỏ" nữa.
- Nhưng dù không có ông Crepsley, cậu cũng phải uống chứ
- Có thể. Đêm nay mình sẽ lẻn vào một phòng, xin chút máu của một khách trọ ngủ say.
- Phải hết sức thận trọng, nếu cậu bị bắt là ông Crepsley bị bại lộ liền.
- Hả? Bắt tớ? Đừng có mà mơ. Tớ vù vào, biến ra như bóng ma, làm sao bắt được.
Quả vậy, tôi đã từng làm như thế. Khoảng hai giờ sáng là thời điểm quá dễ dàng với một
người có những khả năng đặc biệt như tôi: ghé tai sát cửa, nghe ngóng động tĩnh bên trong. Tôi
có thể phân biệt trong phòng có mấy người, ngủ lơ mơ hay ngủ li bì. Khi phát hiện một cánh
cửa không khoá, bên trong chỉ một ông với tiếng ngáy như sấm, tôi lẻn vào và rút đầy một ống
tiêm nhỏ. Evra hỏi:
- Mai có chương trình gì đặc biệt không?
Tôi cho nó biết cuộc hẹn với Debbie và hẹn cô bé đi xem phim. Evra hớn hở cười hỏi:
- Cậu có cuộc hẹn hò rồi à?
- Hẹn hò khỉ mốc gì. Tụi này chỉ đi xem phim thôi.
- Chỉ xem phim thôi! Con trai con gái đi xem phim là hẹn hò chứ là gì?
- Ừ thì hẹn hò, nhưng chẳng đi đến đâu hết.
- Tại sao?
- Tớ là một ma-cà-rồng nửa mùa, cô bé là một người bình thường.
- Có sao đâu, miễn là cậu đừng cắn cổ con bé là ổ
- Ha ha, nhưng năm năm nữa con bé hết là con bé, còn tớ vẫn cứ là một thằng nhóc như thế
này, cậu quên điều đó à?
Evra lắc đầu:
- Sao cậu lo xa thế? Ở gần ông Crepsley lâu quá, cậu cũng bi quan nhăn nhó giống ông ta
mất rồi.
Tôi thở dài:
- Có lẽ cậu nói đúng.
- Đúng quá chứ có lẽ gì nữa.
- Tớ sẽ phải làm gì. Trước đây chưa bao giờ tớ hẹn hò với ai.
- Mình cũng vậy. Nhưng mình nghĩ, cậu phải chuyện trò vui vẻ, duyên dáng lên. Phải biết
khôi hài, đối xử ân cần như một người bạn tốt... Rồi...
- Rồi sao?
Evra chu môi như sắp hôn ai. Tôi quăng cái gối ngay "mỏ" nó:
- Rất tiếc đã kể chuyện này cho cậu.
Nó nghiêm mặt nói:
- Giỡn tý thôi mà. Nhưng mình dặn nhé: đừng cho ông Crepsley biết. Có thể ông ấy sẽ kéo
tụi mình đến một thị trấn khác hay một khách sạn khác ngay.
- Đúng vậy. Mình sẽ không hé môi chuyện Debbie khi có mặt ông ta. Nhưng thời gian này
ông Crepsley cũng ít chuyện trò với tụi mình, cứ như ông ta đang sống trong một thế giới khác
vậy.
Tôi đâu ngờ - chẳng bao lâu nữa - tôi, Evra và cả Debbie đều dự phần trong cái thế giới đó.
Ngày hôm sau thời gian chậm hơn rùa bò. Ruột gan tôi nóng như lửa đốt. Đã vậy, Evra luôn
mồm tính giờ.
- Còn năm tiếng nữa.
- Bốn tiếng.
- Ba tiếng rưỡi.
Rất may tôi không có nhiều quần áo để lựa chọn. Quanh đi quẩn lại chỉ độc nhất bộ đồ hải
tặc. Vậy mà cũng mất mấy giờ ngắm vuốt mới xong.
Evra nắc nỏm động viên:
- Yên tâm đi. Trông cậu bảnh tới mình còn phải mê, nói gì Debbie.
Sướng mê, nhưng tôi cũng cười cười quát nó:
- Câm đi, ngốc.
- Thì câm. Nhưng này, cậu có muốn mình biến đi nơi khác, trước khi cô nàng đến không?
- Chi vậy?
- Có thể cậu không muốn có mặt mình.
- Mình muốn giới thiệu hai người với nhau. Cô bé tưởng cậu là anh mình mà...
- Nhưng cậu sẽ cắt nghĩa sao...
- Cắt nghĩa cái gì?
Evra vuốt ve mấy cái vẩy trên cá
- Ngoại hình của mình.
- Ồ...
- Mình có thể làm cô bé sợ. Rất nhiều người đã khiếp đảm khi lại gần mình. Vì vậy tốt nhất
là...
- Nghe đây. Cậu là bạn thân nhất của mình, đúng vậy không?
Nó cười ngượng ngập:
- Đúng. Nhưng...
- Không "nhưng" gì hết. Mình rất mến Debbie, nhưng nếu cô ấy không chịu nổi bề ngoài của
cậu: dẹp!
- Cảm ơn Dar
Evra thì thầm.
Trời vừa sụp tối, ông Crepsley thức dậy. Trông ông ma-cà-rồng hốc hác quá. Tôi dọn đồ ăn
cho ông (thịt ba rọi muối, xúc xích, thịt lợn băm). Ông ăn vội vàng rồi ra đi trước khi Debbie
tới. Trong lúc ông ngốn ngấu ăn, tôi đã hỏi:
- Ông có khoẻ không?
- Khoẻ
- Trông ông khiếp quá. Gần đây ông có dùng "thuỷ ngân đỏ" không?
- Ta không có thời gian. Có thể đêm nay.
- Cháu đã lấy được một chút của khách trọ. Đủ để cháu khoẻ mấy tuần.
-
Ông lơ đãng nói, gần như không nghe thấy tôi nói gì.
Crepsley vừa ra khỏi phòng, tôi và Evra ngồi trước màn hình chờ TV chờ Debbie. Sau một
lúc dài như mấy tiếng, tôi càu nhàu:
- Cô ả cho mình rơi rồi.
Evra cười lớn:
- Bình tĩnh. Cậu mới chờ chưa được mười phút mà. Còn sớm chán.
Tôi nhìn đồng hồ. Evra nói đúng: còn sớm thật. Tôi bảo:
- Chắc mình làm hỏng chuyện quá. Chưa bao giờ đi chơi với bạn gái, mình sẽ ú ớ đến làm cô
bé tưởng mình là thằng dở hơi mất.
- Đừng suy diễn nữa. Cứ bình tĩnh, chẳng có gì phải lo hết.
Đúng lúc đó có tiếng gõ cửa, tôi nhảy vội ra đón Debbie.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan.