Quyển 3 : Địa đạo máu - Chương 19
-
Những câu chuyện kỳ lạ của Darren Shan
- Darren Shan
- 1156 chữ
- 2020-05-09 12:54:50
Số từ: 1256
dịch : Đặng Phi Bằng
nguồn : NXB trẻ
Khi tôi điện thoại xin phép được nói chuyện với Debbie, chú Jesse (ba của cô) lên tiếng:
- Được, nếu nó thức rồi.
Tôi nhìn đồng hồ: chưa tới bảy giờ.
- Ôi, cháu xin lỗi. Cháu đã làm chú thức giấc, phải không ạ?
- Không đâu. Chú vẫn dậy sớm để đi làm. Vừa ra cửa là có chuông của cháu.
- Chú đi làm cả trong ngày lễ Giáng sinh ạ?
- Chỉ thu xếp vài công việc chừng mấy tiếng buổi sang thôi. Sao? Cháu đến nhà chú chứ?
- Dạ, cháu thích lắm. Cháu gọi cho Debbie để nói là cháu sẽ đến.
- Tuyệt lăm. Còn Evra?
- Anh ấy còn yếu lắm.
- Kém vui hả? Nào, cháu có muốn chú đánh thức Debbie không?
- Dạ thôi. Chú làm ơn cho Debbie biết, cháu sẽ đến. Hai giờ chiều nay, phải không ạ?
- Chính xác. Hẹn gặp cháu.
- Cháu chào chú.
Tôi gác máy, đầu vẫn còn lùng bùng vì tất cả những gì tôi và ông Crepsley đã bàn bạc,
nhưng tôi nhắm mắt, cố tập trung ý nghĩ vào những chuyện ngọt ngào hơn. Một lát sau, thân
thể mệt nhoài của tôi chìm vào giấc ngủ êm đềm cho đến khi tiếng chuông đồng hồ báo thức
vang lên lúc một giờ trưa.
Vùng bụng bị Murlough húc vẫn còn tím bầm và xương sườn vẫn còn buôn buốt khi tôi ngồi
dậy. Đi lại chừng mấy phút, tôi cảm thấy bớt đau. Nhưng tôi vẫn phải thận trọng, không dám
cúi quá thấp hay cử động mạnh.
Tắm thật kỹ, xịt dầu thơm khắp thân mình đàng hoàng, nhưng hình như vẫn không tẩy hết
mùi nước cống. Mặc quần áo xong, xách chai rượu ông Crepsley đã mua cho tôi trong dịp này,
tôi đến nhà Debbie.
Theo lời khuyên của ông, tôi gõ cửa sau. Cô Donna (mẹ của Debbie) mở cửa. Hôn hai má
tôi, cô nói:
- Mừng Giáng sinh vui vẻ, Darren.
- Chúc mừng Giáng sinh vui vẻ, cô Donna.
- Sao không đi cửa trước?
- Cháu sợ làm dơ thảm. Giày cháu dính toàn bùn.
Cô cười cười:
- Khùng! Ngày lễ ai quan tâm ba chuyện vặt đó mà cháu lo. Debbie, có chàng hải tặc bảnh
trai đến kiếm con nè.
- Chào.
Vừa nói cô bé vừa chạy xuống hôn má tôi, rồi nói:
- Cái gì trong túi xách vaayj?
Tôi lấy ra chai rượu vang:
- Ba mình bảo đem quà đến chung vui.
Bà mẹ nhận chai rượu, cám ơn tôi rồi gọi ông chồng:
- Jesse, coi Darren cho gì này.
Chú Jesse trợn mắt:
- A, Vino kia à? Sang thế? Xịn hơn chai của chú mua nhiều. Phải mời anh chàng này ăn cơm
thường xuyên mới được. Đồ mở chai đâu?
Cô Donna cười vui vẻ:
- Chờ chút đã. Tất cả ra phòng khách đi. Mọi thứ sẵn sàng, tôi hú ngay.
Trong khi chờ đợi, Debbie hỏi cha tôi có ý định di chuyển không. Tôi bảo, đêm nay chúng
tôi phải lên đường. Cô kinh ngạc kêu lên:
- Đêm nay? Chỉ trừ khi về nhà, chẳng ai đi đâu vào đêm Giáng sinh cả. Chắc mình phải đến
khách sạn, kéo ông già bạn ra, để nói...
- Nhưng cha con mình về nhà mà. Vì anh em mình, ba má đoàn tụ trong ngày Giáng sinh.
Rất ngạc nhiên, phải không? Nhưng mình mừng lắm.
- Ồ! Tuyệt vời! Mình cá là bạn không ngờ có một món quà Giáng sinh tuyệt vời đến thế. Biết
đâu nhân dịp này ba má bạn sẽ trở lại hắn với nhau.
- Có thể.
Chú Jesse bảo:
- Vậy đây là lần gặp nhau sau cùng của hai con sao? Định mệnh khắt khe quá hả?
- Ba này.
- Bổn phận của mấy ông bố là phải làm cho con gái bối rối trước bạn trai.
- Baaaaa!
Bữa ăn ngon cực kỳ. Tài nấu nướng của bà mẹ Debbie thật tuyệt vời. Gà tây, thịt heo, khoai
tây ròn tan, rau trộn đúng độ chua, vừa độ ngọt. Món nào cũng vừa ngon vừa đẹp mắt.
Ông bố kể vài chuyện khôi hài, bà mẹ trổ tài giữ thăng bằng cuộn len bằng mũi, Debbie
ngậm nước ư ử hết bài Đêm thánh ca vô cùng.
Đến lượt góp vui, tôi thở dài:
- Bữa ăn ngon đến nỗi cháu có thể tiếp tục ăn đến vỡ bụng.
Mọi người cười ha hả. Tôi cầm lên cái muống, cắn đầu muỗng trước, rồi...nhai ngon lành và
nuốt chửng.
Sáu con mắt như lòi hẳn ra ngoài. Debbie lạc cả giọng:
- Bạn làm cách nào vậy?
- Ra đường nhiều quá, bạn bị bụi làm mờ mắt rồi.
Tôi cười nói. Ông bố hét toáng lên:
- Cái muỗng giả. Anh chàng này bịp chúng mình rồi.
- Đưa muỗng của chú cho cháu.
Chú Jesse bối rối, nắn nắn lại cái muỗng trước khi đưa cho tôi. Hàm răng ma-cà-rồng của
tôi thanh toán gọn lẹ cấp kỳ.
Ông bố vừa vỗ tay vừa nói không kịp thở:
- Chuyện khó tin nhưng có thật. Thử cái muôi múc canh đi.
Vừa thấy chồng với tay qua bàn, bà mẹ hét lên:
- Thôi đi. Cái này nằm trong bộ chén đĩa của bà em để lại.
- Ôi, không sao...
- Thôi đi. Nếu không, chính em yêu cầu anh ăn cái muỗng như Darren đó.
Nhìn mẹ đang đùa vặn mũi ông chồng, Debbie tủm tỉm cười nắm tay tôi. Tôi cũng nhìn cô bé nói đùa :
- Ăn mấy cái muỗng làm mình khát nước quá. Đến lúc mở chai rượu của mình rồi.
Chú Jesse trúng ý la lên :
-Hoan hô.
Bà vợ đứng dậy :
-Em đi lấy chai rượu.
Tôi nhẹ ấn bà xuống ghế, nói :
- Để cháu. Suốt chiều nay cô làm nhiều rồi. Bây giờ phải đến người khác phục vụ chứ.
Bà vợ nhìn chồng và con gái, tươi roi rói:
- Nghe gì chưa? Chắc phải đổi Debbie lấy Darren quá. Nuôi Debbie chẳng được ích lợi gì.
Debbie làm mặt giận:
- Được rồi. Con sẽ không có quà Giáng sinh cho má đâu.
Đứng trong bếp, tôi vừa cười một mình vừa lấy chai rượu trong tủ lạnh và mở nắp. Một tay
cầm bốn cái ly, một tay đút vào túi áo chừng mấy giây. Khi rút tay ra, tôi vuốt ve trong lòng ba
cái ly, rồi rót rượu vào cả bốn, bưng ra.
Vừa thấy tôi trở lại, chú Jesse reo lên:
- Hoan hô!
Cô Donna hỏi:
- Sao lâu vậy, cháu?
- Dạ, cháu tìm cái mở nắp chai.
Chú Jesse cười lớn:
- Sao cháu không cắn đứt cổ chai cho gọn?
- À, cháu quên. Thôi để lần sau.
Lời nói của chú làm tôi thoáng nghĩ đến Murlough. Tôi cố gạt hình ảnh của nó, nâng ly nói:
- Ly này cháu xin chúc mừng gia định Hemlocks. Một gia đình hiếu khách tuyệt vời. Xin
chúc mừng!
Tất cả đều cười vui vẻ và cụng lý. Debbie nói:
- Chúc ba má, bạn Darren Giáng sinh vui vẻ.
Cô Donna:
- Chúc tất cả vui vẻ.
Chú Jesse cười lớn:
- Nào, trăm phần trăm.
Tất cả chúng tôi cùng cạn ly