Truyện ngắn 14: Chiếc đu
-
Những Lối Đi Dưới Hàng Cây Tăm Tối
- Ivan Bunin
- 804 chữ
- 2020-05-09 04:05:06
Số từ: 799
Dịch giả: Hà Ngọc
Nguồn: tve-4u.org
Một buổi chiều hè chàng ngồi trong phòng khách, bật bùng chiếc đàn pianô, và khi nghe tiếng chân nàng ngoài bao lơn, liền đập dữ dội vào phím đàn, lạc giọng ré hát lên:
Thần tiên nào bằng ta,
Vua chúa nào bằng ta,
Mỗi khi ta được thầy đôi mắt thẫn thờ,
Tấm thân thon thả và những bím tóc đen nhánh của nàng.
Nàng bước vào, mình bận chiếc xiêm cộc tay màu xanh sẫm, đôi bím tóc dài đen nhánh trên lưng, cổ đeo một chuỗi hạt san hô, và cặp mắt sẫm xanh cười cợt trên khuôn mặt rám nắng:
- Tất cả những cái đó là nói về em đấy hả? Và khúc aria ấy do anh tự biên đấy chứ?
- Phải.
Rồi chàng lại đập mạnh bàn phím, ré lên:
Thần tiên nào bằng ta...
- Mà cái nhạc cảm của anh lại ghê thế nữa kìa!
- Thế nhưng tôi lại là một nhà họa sĩ trứ danh. Và đẹp trai như Leonid Andreev (1) vậy. Tôi tạt vào thăm chị là tai hoạ cho chị đó.
- Về ông Andreev của anh thì như ông Tolstoy đã nói: ông ấy dọa, nhưng tôi chẳng sợ.
- Rồi sẽ biết, rồi sẽ biết!
- Thế còn chiếc nạng của ông nội thì sao?
- Tuy cụ là người anh hùng trong trận Xevaxtopol thật đấy, nhưng trông cụ chỉ dữ tướng thế thôi. Ta sẽ xa chạy cao bay, ta sẽ làm lễ thành hôn rồi về phục xuống chân cụ, cụ sẽ khóc mà tha thứ...
Hoàng hôn, trước bữa ăn chiều, khi trong bếp người ta đang rán những viên thịt băm hành thơm lựng và khi trong vườn đã mát rượi với sương chiều, thì họ mặt giáp mặt, cùng nhau bay bổng trên chiếc đu ở cuối lối đi trong vườn. Những vòng sắt kêu ken két, gió lộng thổi phần phật tà váy của nàng. Tay chàng kéo căng dây đu, chân chàng đẩy mạnh ván đu, mắt chàng trợn trừng trợn chạc, còn nàng thì mặt mũi đỏ bừng, mắt nhìn chăm chú, vô tư lự và vui sướng.
- Hú! Đằng kia đã có ngôi sao đầu tiên, có vành trăng non, lại có bầu trời xanh ơi là xanh chơi vơi trên mặt hồ nữa kìa! Nhà họa sĩ, hãy nhìn xem, trăng lưỡi liềm mỏng mỏng là! Trăng ơi, trăng hỡi, đôi sừng vàng óng... Ôi chúng mình ngã mất thôi!
Thế rồi từ trên cao bổng họ đã nhao xuống đất, ngồi trên ván đu, cố kìm hoi thở phập phồng, đưa mắt nhìn nhau.
- Thế nào? Tôi đã bảo mà!
- Bảo cái gì thề?
- Chị phải lòng tôi rồi đấy...
- Cũng có lẽ... Hượm, họ gọi mình về ăn chiều rồi kia... Hú, chúng tôi về đây, chúng tôi về đây!
- Khoan tí đã. Ngôi sao đầu tiên, vành trăng non, bầu trời xanh, mùi sương chiều, hương thơm trong bếp toả ra, - đúng rồi, lại món thịt băm viên tán kem sữa mà tôi hằng ưa thích nữa đấy! - và cả đôi mắt biếc xanh với khuôn mặt hạnh phúc tuyệt đẹp...
- Phải, dường như trong đời em sẽ không bao giờ có được lúc nào hạnh phúc hơn buổi chiều nay...
- Dante (2) đã nói về nàng Beatrice (3) là:
Bắt đầu lưu luyến trong đôi mắt, cuối cùng thẳm thiết ở đôi môi
. Vậy thì thế nào? - chàng vừa nói vừa nắm lấy bàn tay nàng.
Nàng nhắm mắt lại, đầu cúi xuống lả vào chàng. Chàng ôm lấy đôi vai với cặp bím tóc mềm mại của nàng, ngửa mặt nàng lên:
- Cuối cùng thắm thiết ở đôi môi chứ?
- Vâng...
Khi họ dạo trên lối đi trong vườn, chàng nhìn xuống dưới chân mình:
- Bây giờ ta làm thế nào nhỉ? Đến gặp cụ, quỳ sụp xuống mà xin cụ ban phước cho chăng? Thế thì tôi còn là anh chồng gì?
- Không, không, gì chứ cái đó không nên đâu.
- Vậy thì cái gì?
- Em chẳng biết nữa. Chỉ cốt giữ cái gì đã sẵn có là được rồi... Chẳng có gì tốt hơn nữa đâu.
Ngày 10 tháng 4 năm 1945
1.Leonid Andneev (1871 -1919): Nhà văn hiện thực Nga, gần gũi với Tsekhov, Gorki, Korolenko và Kuprin. Tinh thần đặc biệt lạc quan, thường mô tả những nổi tuyệt vọng của con người.
2. A. Dante (1265-1321): thi sĩ vĩ đại nước Ý, được coi là người cha của thi ca Ý.
3. Một cô gái nổi tiếng ở Florence (Ý), chủ đề của nhiều tác phẩm lớn và nhiều bài thơ tình của Dante.