Chương 228: Chạy nạn


Bình thường tá điền đều không có ruộng đất, sống dựa vào việc thuê mướn đất của người khác. Lúc vào thu, một nửa lương thực thu hoạch được đều phải nộp cho gia chủ cả rồi. Nếu như gặp phải gia chủ khắc nghiệt hơn, có khi cho mướn còn thu sáu phần hoặc là nhiều hơn thế nữa, chia một nửa thế này, các tá điện cũng đã bụng ăn không no rồi. Nhưng mà, những tá điền này chỉ biết làm ruộng chứ không có tay nghề nào khác, ngoài mướn ruộng trồng cây thì cũng không còn cách nào khác nữa. Không làm ruộng, cả nhà ngồi chờ uống gió Tây Bắc à?

Ở nông trang của Mã gia, các tá tiền đều đang ôm tâm trạng lo lắng chờ gia chủ mới đến. Mã gia cũng được xem là một người khá nhân từ trong mấy gia chủ rồi, cho mướn chỉ lấy năm phần. Không biết gia chủ mới là dạng người gì nữa, có tăng tiền thuê đất lên không đây? Hay là không cho bọn họ thuê nữa? Mười mấy gia đình trong nông trang này đều ăn cơm từ những mảnh ruộng này đấy!

Dư Hải mặc trường bào vải bông màu xanh đậm, trên đai lưng, cổ áo và ống tay áo đều thêu hoa văn tinh xảo. Trước giờ chàng chưa từng mặc quần áo nào chính thức như vậy, cảm giác cả người đều sai sai. Để cho tiện làm việc, trước giờ Dư Hải đều mặc quần áo ngắn, vừa nhẹ vừa thoải mái. Quấn trường bào lên cứ luôn cảm thấy bước không nổi.

Dư Tiểu Thảo nhìn cha vẻ mặt không được tự nhiên, cười nói:
Cha, cha mặc cái này vô cùng đẹp trai! Trông có khí thế hơn mấy lão gia trung niên vừa gầy vừa lùn kia nhiều! Đây là lần đầu tiên chúng ta đến nông trang nhà mình xem xét, đương nhiên phải lấy ra khí thế của gia chủ ra rồi, tránh bị những người kia xem thường!


Dư Hải được con gái nhỏ khen thì ưỡn ngực. Vóc dáng của chàng vốn đã cao lớn, ngũ quan đoan chính, làn da màu lúa mạch khỏe mạnh, thật là rất có khí thế của lão gia gia chủ.

Quản gia của Phòng phủ đánh xe ngựa cho bọn họ. Nếu muốn lấy ra khí thế của gia chủ, bên người sao có thể không có một người chạy việc được, cho nên quản gia được Phòng phu nhân phái tới giúp đỡ.

Xe ngựa nhanh chóng đi tới nông trang, các tá điền đã sớm nhận được tin nên đã chờ trước thôn trang từ lâu. Trước kia lúc người của Mã gia đến, đa số đều là lúc mặt trời đã lên cao. Các tá điền không biết rõ thói quen của gia chủ mới, cho nên tới sớm nhằm muốn để lại ấn tượng tốt cho gia chủ. Vốn tưởng rằng sẽ phải đợi rất lâu, không ngờ rằng chưa tới giờ Thìn, xe ngựa đã chạy tới nông trang rồi. Các tá điền nhìn nhau, đều thấy mừng vì tới sớm là đúng!

Quản gia dừng xe ngựa lại, Dư Hải thân thủ khỏe mạnh nhảy xuống từ trên xe, lại xoay người ôm con gái nhỏ xuống. Dư Tiểu Thảo nhìn thấy các tá điền vẻ mặt cung kính chờ ở đây, trong lòng cũng khá hài lòng.

Các tá điền có thể không cung kính được hay sao? Bắt đầu từ mùa thu năm ngoái, trấn Đường Cổ đã xuất hiện hết nhóm dân tị nạn này đến nhóm khác, mặc dù đã thu xếp cho một nhóm ở bến tàu rồi, nhưng vẫn còn có rất nhiều dân tị nạn tìm kiếm việc làm khắp nơi. Nông trang hơi lớn một chút đều sẽ có dân tị nạn đến tự đề cử làm tá điền. Vị trí của những tá điền ở nông trang lúc đầu cũng đều bị uy hiếp. Không làm cho tốt, chẳng lẽ chờ gia chủ thay ngươi đi sao? Chuyện này cũng không phải là không có, ruộng của Chu gia ở bên cạnh không phải đã đổi mấy tá điền rồi sao?

Dư Hải đứng thẳng trước mặt các tá điền, từ trước tới giờ chàng chưa từng mở miệng trước ánh mắt mong chờ của nhiều người như vậy, tay chắp ở sau lưng có chút run rẩy. Tiểu Thảo thấy vậy thì vội vàng đưa tay tới nắm lấy tay của cha, ủng hộ tinh thần cho cha.

Sau này chắc chắn Dư gia không chỉ dừng ở đây, Dư Hải coi như đứng đầu một nhà, nhất định phải chống đỡ được! Dư Hải thầm hít sâu một hơi, dùng ánh mắt uy nghiêm quét qua mười mấy gia đình, cất giọng nói:
Cày bừa vụ xuân năm nay sắp tới, vì không để chậm trễ vụ mùa nên tất cả đều như cũ! Ai là người quản lý nông trang, bước ra giới thiệu tình hình của nông trang một chút đi!


Nghe thấy câu nói tất cả đều như cũ, các tá điền rõ ràng đều thở phào nhẹ nhõm, trong mắt mỗi người đều hiện lên ánh sáng vui sướng. Một ông lão đã hơn năm mươi tuổi càng già càng dẻo dai tiến lên một bước, nói:
Thưa gia chủ, lão hủ tên Vương Mậu Tài, là người quản lý của nông trang này!


Dư Hải thấy tuổi của ông lão cũng xấp xỉ cha chàng, vẻ mặt cũng lộ ra vài phần thiện ý, nói:
Nói một chút tình hình của nông trang này đi!


Thái độ cung kính của Vương Mậu Tài cũng không vì gia chủ hiền lành với ông ấy mà thay đổi, vẫn cung kính nói:
Thưa gia chủ, nông trang có tổng cộng mười sáu nhà. Trong đó có bốn mươi ba người có sức lao động khỏe mạnh. Năm trước, ruộng đất ở nông trang được phân chia theo số người có sức lao động trong nhà.


Phân chia theo sức lao động? Dư Tiểu Thảo suy nghĩ một chút, mở miệng nói:
Lão nhân gia, cái gọi là sức lao động, là chỉ sức lao động của nam giới đã trưởng thành sao?


Vương Mậu Tài cũng không vì nàng tuổi còn nhỏ mà thờ ơ, vội vàng đáp:
Thưa tiểu thư, đúng vậy!



Vậy... Nếu như nam giới đã trưởng thành của nhà này xảy ra chuyện, thì phải tính thế nào?
Lo lắng của Dư Tiểu Thảo cũng không phải không có lý do. Nếu như đàn ông trong nhà xảy ra chuyện, một nhà cô nhi góa phụ, ngay cả một mẫu đất cũng không được chia, vậy người ta phải sống thế nào đây?

Vương Mậu Tài im lặng trong chốc lát, lại nói:
Còn đang muốn bẩm báo với gia chủ, Lưu Đại Tráng trong nông trang té gãy chân trên núi, hắn là sức lao động duy nhất trong nhà, năm ngoái được chia bốn mẫu đất, tôi còn đang muốn xin ý kiến của gia chủ năm nay nên chia thế nào đây!


Dư Hải nhẹ nhàng nhíu mày. Nếu như dựa theo quy tắc cũ, sức lao động duy nhất trong nhà nằm liệt giường không dậy nổi thì sẽ không được chia ruộng đất. Nhưng mà, trụ cột trong nhà ngã xuống, lại mất ruộng đất, chuyện này không khác nào liên tiếp gặp tai nạn, cả nhà già trẻ nên duy trì kế sinh nhai thế nào đây?

Lúc này, có một bé trai khoảng mười hai mười ba tuổi lao ra từ trong đám người, trong mắt cậu bé ẩn chứa nước mắt, quả đấm siết chặt, bịch một tiếng quỳ xuống trước mặt Dư Hải, lớn tiếng nói:
Ta đã mười ba rồi, đã có thể làm việc như người lớn! Xin gia chủ đừng thu lại ruộng đất của nhà ta.



Sơn Tử, nhanh quay lại đây!
Một phụ nhân mặt mũi hốc hác chen ra từ trong đám người, lo lắng la lên với bé trai đang quỳ, sợ con trai chống đối gia chủ sẽ bị trừng phạt.

Dư Hải cúi đầu nhìn thiếu niên tuổi chỉ xấp xỉ con trai lớn nhà mình, trong lòng rất phức tạp. Nhớ tới lúc đầu khi mình bị gấu đen cắn bị thương, nằm trên giường sống chết không biết, tình cảnh gặp phải lúc ấy cũng giống như cả nhà ở trước mặt này. Lúc trước, trong lòng chàng cũng vô cùng hy vọng có người có thể giúp đỡ cho cả nhà chàng một chút.

Dư Tiểu Thảo hơi suy nghĩ một lúc, đưa ra một quyết định, nói:
Khi nãy cha ta vừa mới nói, phân chia ruộng đất hôm nay, trước khi đưa ra quyết sách mới thì cứ như mọi năm đi!


Bé trai quỳ dưới đất, tràn đầy mong mỏi ngẩng đầu lên, hỏi một câu:
Năm ngoái nhà ta được chia bốn mẫu đất, vậy năm nay có phải vẫn là bốn mẫu đất không?


Dư Tiểu Thảo gật đầu một cái, nói:
Không sai, năm ngoái bao nhiêu đất thì năm nay vẫn là bao nhiêu. Sau này, không chỉ sức lao động trưởng thành mới có đất, bé trai mười tuổi trở lên, nữ giới mười sáu tuổi đến bốn mươi tuổi, chỉ cần có khả năng lao động, cho dù là trai hay gái cũng đều sẽ chia ruộng đất theo tình hình.


Cái gì? Phụ nữ cũng có đất? Trên khuôn mặt những nhà có khá nhiều phụ nữ, trẻ nhỏ hợp điều kiện đều lộ ra vẻ vui mừng. Còn những nhà có sức lao động khá nhiều thì lại thay đổi sắc mặt. Bởi vì đất trong nông trang cũng chỉ có nhiêu đó, sau khi chia cho phụ nữ và trẻ nhỏ, ruộng đất mà bọn họ được chia chắc chắn sẽ ít đi. Tuy trong lòng những người này hơi không vừa lòng, nhưng cũng không dám nói gì. Gia chủ mới có quy định của gia chủ mới, nếu như thể hiện ra mình không vừa lòng, gia chủ không cho ngươi thuê dù là một mẫu đất, ngươi cũng chỉ có thể đứng nhìn mà thôi!

Dư Hải lại nói thêm mấy câu, khích lệ mọi người nghiêm túc cày cấy, cuối cùng nói:
Vụ mùa không chờ đợi người, vừa đúng thời tiết hôm nay tốt, mọi người tranh thủ thời gian đi canh tác đi! Được rồi, tất cả giải tán!


Đi ra từ nông trang, hai người chuẩn bị đi lên thị trấn mua một ít đồ dùng hằng ngày. Lúc xe ngựa đi tới ngoài cửa thành, phát hiện dân tị nạn ở ngoài thành lại tăng lên không ít. Bây giờ là thời kì giáp hạt(1), rất nhiều dân chúng Đông Bắc không muốn xa xứ, sau khi chịu đựng qua ngày đông giá rét thì đã hết gạo sạch đạn rồi, không thể không đi chạy nạn xuống phía Nam.

(1)Thời kì giáp hạt: khoảng thời gian lương thực thu hoạch được của vụ cũ đã cạn, nhưng chưa đến vụ thu hoạch mới; thường chỉ lúc đói kém do chưa đến vụ.

Bởi vì Dư Hải mua được nông trang nên tâm trạng rất tốt, đang ngồi ở bên ngoài xe ngựa nói chuyện với quản gia. Đột nhiên, một thân ảnh gầy yếu trong đám dân tị nạn hấp dẫn sự chú ý của chàng. Chàng gắt gao nhìn chăm chú bóng lưng người kia, tay nắm chặt lại. Không lẽ là tỷ ấy sao? Nếu như thật sự là tỷ ấy, vậy tại sao không trở về thôn Đông Sơn tìm chàng mà lại dừng chân ở trại tị nạn ngoại thành thế này?

Dường như cảm nhận được ánh mắt của Dư Hải, bóng dáng gầy yếu đó xoay người nhìn sang. Lúc Dư Hải thấy rõ khuôn mặt hốc hác nhưng quen thuộc đó, khẽ nghẹn ngào hô một tiếng:
Đại tỷ...


Có lẽ cách quá xa, người nọ cũng không nhận ra chàng, mà lại tiếp tục đi về phía trước mấy bước, chậm rãi ngồi xuống dưới một cái lều đơn sơ dựng tạm bằng cành khô. Thật ra thì, cho dù hai người có mặt đối mặt, Dư Thải Phượng cũng chưa chắc có thể nhận ra chàng.

Năm ấy khi Dư Hải thành thân, đại tỷ đã từng trở lại một lần, nhưng cũng đã hơn mười năm rồi, tuy mặt mũi Dư Hải không có thay đổi gì nhiều, nhưng cũng trưởng thành hơn không ít. Hơn một năm nay, ăn ngon, tâm trạng lại thoải mái, vóc người vốn vừa cao vừa gầy tong teo của chàng cũng trở nên cường tráng mạnh mẽ.

Hôm nay lại còn mặc quần áo mới, rồi còn ngồi trên xe ngựa của Phòng phủ, giống như lão gia có tiền trong thành vậy. Cho dù Dư Thải Phượng có nhìn thấy chàng, quá lắm chỉ là cảm thấy quen mặt thôi, chứ cũng không dám nhận quen với chàng đâu!


Dừng xe, mau dừng xe!
Dư Hải đoạt lấy dây cương trong tay quản gia, dùng sức kéo một cái. Con ngựa đang vững vàng chạy chậm về phía trước hí thật dài một tiếng, sau đó thì dừng lại, chân không yên tĩnh giẫm đạp trên mặt đất. Cũng may ngựa của Phòng phủ đã được huấn luyện nghiêm chính, nếu như đổi một con ngựa khác, nói không chừng đã bị dọa sợ rồi!

Dư Tiểu Thảo đang lim dim trong xe ngựa cũng thiếu chút nữa ngã ra từ trong xe. Nàng nghi ngờ thò đầu ra, chỉ thấy xe ngựa vẫn chưa dừng hẳn mà cha đã nhảy xuống, bước nhanh về phía nơi được gọi là trại tị nạn kia.


Cha! Cha đến đó làm gì? Đợi con với!
Dư Tiểu Thảo bước xuống xe ngựa dưới sự giúp đỡ của quản gia, xách làn váy thật dài đuổi theo hướng cha rời đi. Chỉ là đi đến nông trang một chuyến thôi, mẹ nuôi lại để nàng ăn mặc chính thức như vậy, chạy đi không tiện chút nào, không cẩn thận sẽ đạp trúng làn váy ngay.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nông Viên Tự Cẩm.