Chương 240: Khảo sát


Dư Tiểu Thảo nhíu mày, nụ cười rực rỡ tràn đầy tự tin nói:
Yên tâm đi! Ngô cũng đã trồng hơn nửa tháng rồi. Có lẽ cũng đã cao tới cẳng chân rồi nhỉ, cha?


Mỗi ngày Dư Hải đều đi dạo trong ruộng ngô một chuyến, đương nhiên hiểu rõ tình hình sinh trưởng của cây ngô trong lòng bàn tay. Nghe vậy, vội vàng gật đầu nói:
Ừ ừ! Lá của cây ngô bây giờ đã lớn khoảng hai ngón tay rồi, mỗi cây mọc ra ít nhất sáu bảy lá, có lẽ đã vào giai đoạn thân phân đốt rồi! Khuê nữ, con yên tâm, có có cha nhìn chằm chằm cho con, không xảy ra vấn đề gì đâu!


Dư Tiểu Thảo cười rực rỡ với cha, xoay người nói với Chu Tuấn Dương:
Nghe rồi chứ? Nói câu này có chút không khiêm tốn, sẽ không có cái gì nhà bọn ta trồng không được cả! Đúng rồi, cha! Con bảo cha di chuyển cây táo và cây hồng giúp con, đã dời xong chưa ạ?



Xong rồi, xong rồi! Cây táo, cây hồng và cây nho đều dời cả rồi! Ta còn tìm được một cây hồ đào ở trong núi nữa, đều chuyển qua sân bên cạnh nhà chúng ta rồi.
Dư Hải chưa bao giờ không đồng ý yêu cầu của con gái cả.


Quá tốt rồi! Sau này lúc tránh đông, có thể ngồi trên giường đất ăn hồ đào rang thơm ngát rồi! Cha, người đúng là quá tốt luôn!
Dư Tiểu Thảo nắm lấy tay cha nũng nịu lắc lắc.

Dư Hải nhẹ nhàng sờ đầu của con gái nhỏ, cười đến nếp nhăn trên khóe mắt đều hiện ra.

Được lắm, hai cha con này cứ nói chuyện với nhau, để người khách là ta ở chỗ này, thật sự được sao hả? Cảm nhận được tình thân nồng đậm giữa hai cha con, nhìn hai người nói chuyện thú vị, Chu Tuấn Dương lại không nỡ cắt ngang cảnh ấm áp này.


Dư cô nương thích ăn hồ đào sao? Vậy chắc chắn cũng thích hạt hướng dương đúng không?
Chu Tuấn Dương không muốn chỉ làm quần chúng, không nhịn được chen miệng nói.

Hạt hướng dương hả? Lúc này đã có hạt hướng dương rồi sao? Quá tốt! Lúc rảnh rỗi, nàng thích cắn hạt hướng dương nhất!


Hạt hướng dương à? Ngươi có hạt giống sao?
Dư Tiểu Thảo không kịp chờ đợi hỏi.

Quả nhiên là nàng biết hạt hướng dương! Trên người tiểu nha đầu Dư gia này chắc chắn có bí mật gì đó, giống như... bí mật trên người Hoàng thượng vậy.

Chu Tuấn Dương từ từ gật đầu, giọng nói trong trẻo lạnh lùng nhưng không hà khắc:
Đúng vậy! Trong những hạt giống ta đem về từ phương Tây, đúng là có hạt hướng dương. Nghe nói, hạt hướng dương rang chín là có thể ăn! Ngươi có thể thử một chút!



Được chứ, được chứ! Cho ta chút hạt giống đi, ta thử trồng xem sao!
Trong lòng Dư Tiểu Thảo không nhịn được mà nhảy nhót. Ha ha! Thật may nàng xuyên không đến triều Đại Minh, thật may còn có một tiền bối xuyên không thích ra biển đến phương Tây tìm kiếm đồ vật. Sau này có hạt hướng dương ăn, quá hạnh phúc.

Thấy vẻ mặt giống như mèo con ăn trộm cá của tiểu nha đầu, tâm trạng của Chu Tuấn Dương không hiểu vì sao lại tốt hơn. Chân thật nhất, mới là động lòng người nhất! Có lẽ, ở trấn Đường Cổ, không cần cách xa con người, hắn cũng có thể thả lỏng cả thể xác lẫn tinh thần.

Không cần lúc nào cũng đề phòng, không cần luôn luôn tính toán, cuộc sống như thế có lẽ sẽ hợp với hắn hơn... Trong lúc vô tình, khóe miệng của hắn cong lên một độ cong động lòng người... Đã bao nhiêu năm, cuối cùng hắn đã có thể tìm về nét
cười
trên mặt.


Lần sau hồi kinh, ta sẽ bảo người đưa hạt giống đến cho ngươi! Cũng không tính là trễ đúng không?
Nếu như Tĩnh Vương phi thấy hắn chủ động nói nhiều lời như vậy, không biết sẽ vui vẻ hay là ghen tị đây?


Không muộn, không muộn!
Có công cụ ăn gian là nước linh thạch, có trễ hơn nữa nàng cũng có thể trồng được hoa hướng dương. Không biết tiểu Quận vương có thể cho nàng bao nhiêu hạt giống đây, có đủ ăn hay không nhỉ? Dư Tiểu Thảo nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, cười đến chỉ có thể nhìn thấy hai hàng răng trắng, không tìm thấy mắt luôn rồi!


Ta muốn nhìn thử tình hình sinh trưởng của cây ngô, làm ghi chép đơn giản.
Chu Tuấn Dương tính toán trong lòng, mình bỏ lại đám người bộ Hộ trong Kinh thành chạy đến trấn Đường Cổ tránh quấy rầy. Nếu như Hoàng thượng hỏi tới, hắn cũng có cái để nói.

Dư Tiểu Thảo tâm trạng không tệ không ngừng gật đầu nói:
Được! Ngày mai ta đi cùng tiểu Quận vương xuống ruộng xem thử. Ngài yên tâm đi, cây ngô giao cho nhà ta trồng, chắc chắn không sai đâu!


Hẹn xong thời gian ngày mai cũng đi đến thôn Đông Sơn, Chu Tuấn Dương đứng dậy tạm biệt, nói:
Nếu như các ngươi tổng kết ra phương pháp trồng cây ngô và khoai tây, gia sẽ xin công cho các ngươi. Đến lúc đó, ban thưởng đương nhiên sẽ không thể thiếu phần của các ngươi rồi!


Mặc dù sợ thân phận xuyên không của mình bị người xuyên không giống mình là Hoàng thượng vạch trần, nhưng mà, đồ được ngự ban chắc chắn không phải vật tầm thường. Trong lòng Dư Tiểu Thảo bắt đầu xoắn xuýt, cuối cùng cái công lao này nàng có nhận hay không đây?

Ngày tiếp theo, tin tức Quận vương gia muốn hạ cố đến thôn Đông Sơn đã sớm truyền ra giống như lửa cháy lan đồng cỏ rồi. Tối hôm trước, trưởng thôn đã nghe được tin này từ Dư Hải, kích động đến cả đêm không ngủ, đôi mắt thiếu ngủ thâm quầng đã vội vàng đứng lên chuẩn bị. Mới sáng sớm ông ta đã triệu tập toàn bộ người trong thôn, mở ra một cuộc họp. Mục đích chủ yếu của cuộc họp, chính là dặn các thôn dân chú ý một chút, trông coi mấy thằng nhóc nhà mình, tránh cho đụng phải quý nhân. Hơn nữa phải giết heo làm thịt dê, mời hết mấy người nấu ăn ngon mà trong thôn công nhận đến, tiếp thu ý kiến quần chúng chuẩn bị một bàn tiệc tiếp đãi quý nhân.

Lúc Chu Tuấn Dương đi cùng Huyện thái gia đến thôn Đông Sơn, cách thật xa đã nhìn thấy các thôn dân của thôn Đông Sơn xếp thành hàng đón khách rồi.

Dư Tiểu Thảo cưỡi tiểu hồng mã mà cha nuôi đưa cho nàng đi theo phía sau tiểu Quận vương và các quan viên đi cùng, dáng vẻ rất nhàn nhã. Mới vừa đi tới cửa thôn đã thấy trưởng thôn gia gia dẫn theo toàn thôn quỳ đầy đất, nàng bị dọa sợ vội vàng đánh tiểu hồng mã, chạy ra xa tránh được. Có rất nhiều người trong thôn là trưởng bối của nàng, không tránh sẽ tổn thọ.

Thị vệ thiếp thân Ngô Đức Thuận của Chu Tuấn Dương nhận được ánh mắt của chủ tử, vội vàng xuống xe ngựa nâng trưởng thôn tóc hoa râm lên, mở miệng nói:
Quận vương là cải trang đi tuần, không cần long trọng như vậy. Các hương thân xin đứng lên nhanh đi.


Lão trưởng thôn được đỡ dậy kích động đến nước mắt doanh tròng, run rẩy môi nói:
Quận vương gia hạ mình giá lâm, thảo dân không khỏi sợ hãi, theo lý nên như vậy!


Đọc sách mấy năm đúng là không giống bình thường, nói lời xã giao cũng thật sự rất được. Dư Tiểu Thảo leo xuống từ trên lưng ngựa, tìm kiếm người nhà của mình ở trong đám người. Nhưng lại phát hiện, ngoài ông nội, Trương thị và vợ chồng Dư Đại Sơn ở nhà lớn bên kia, cha mẹ nhà mình đều không có ở đây.

Nàng lặng lẽ chui vào trong đám người, đi tới bên người đại gia gia, nhỏ giọng hỏi:
Đại gia gia, ông có thấy cha con không ạ?


Dư Lập Xuân nhìn về phía Dương Quận vương một cái, thấy không có ai chú ý bên này thì nói nhỏ:
Cha mẹ con đều ở bên ruộng nhà con chờ rồi. Con chú ý một chút, cũng đừng có chọc giận quý nhân.


Chu Tuấn Dương nhìn thoáng qua, thấy tiểu nha đầu giống như một con sóc nhanh nhẹn chui tới chui lui trong đám người, dáng vẻ nhỏ giọng nói chuyện giống như con mèo nhỏ ăn trộm cá vậy. Biểu cảm của một người, sao có thể thay đổi linh hoạt vậy được nhỉ? Đúng là một cô nhóc thú vị! Ngay cả hắn cũng không phát hiện, chỉ cần Tiểu Thảo xuất hiện, ánh mắt của hắn đều sẽ không thể khống chế mà đuổi theo nàng.

Dư Tiểu Thảo xuyên qua đám người, đi tới bên cạnh trưởng thôn gia gia thái độ kính cẩn lễ phép, cười khanh khách nhìn Chu Tuấn Dương, giọng nói giòn giã:
Tiểu Quận vương, ngài muốn trực tiếp đến ruộng, hay là đến nhà ta nghỉ ngơi một chút trước?


Ngô Đức Thuận nhìn mặt trời một chút, chuyện nhỏ như vậy trước đây đều không phiền tới chủ tử, vẫn để hắn ta làm thay là được rồi:
Mặt trời bây giờ vừa khéo, đi đến ruộng trước...



Cưỡi ngựa lâu như vậy, gia có chút mệt mỏi...
Đột nhiên Chu Tuấn Dương muốn nhìn thử một chút, rốt cuộc là một gia đình thế nào mới có thể dạy ra một tiểu nha đầu cổ linh tinh quái như vậy được.

Ngô Đức Thuận vội vàng đổi lời nói:
Dư cô nương, mời đi phía trước dẫn đường!


Dư Tiểu Thảo vâng theo đi ở phía trước, tiểu hồng mã vẫn chưa trưởng thành nhắm mắt đi theo phía sau nàng. Chu Tuấn Dương chú ý thấy, tiểu nha đầu cũng không hề cầm dây cương ở trong tay, nhưng nó vẫn ngoan ngoan đi sát phía sau nàng. Đúng là một con ngựa khôn khéo hiền lành, thích hợp cho tiểu cô nương lớn cỡ nàng cưỡi ...

Dư Tiểu Thảo đi tuốt ở đằng trước, Dương Quận vương và tùy tùng của hắn đi theo sát phía sau, tiếp theo là Huyện lệnh mới nhậm chức cùng với các quan viên của nha môn huyện, cuối cùng là trưởng thôn và mấy ông lão đức cao vọng trọng trong thôn. Cả đám người nhanh chóng đi tới nhà cũ Dư gia.

Chu Tuấn Dương nhìn nhà ngói xanh mới tinh, so với những đại viện nhà cao cửa rộng trong Kinh thành, ở đây thật sự cực kỳ đơn sơ. Tứ hợp viện đơn giản, sân lớn trống trải, hai bên đường nhỏ lót gạch xanh là rau cải mơn mởn xanh biếc...

Không có kiến trúc phức tạp, không có đình đài lầu các tầng tầng lớp lớp, không có hoa cỏ cây cối quý giá, nhưng bên trong giản dị lại mang theo yên tĩnh và ấm áp, làm cho người ta dễ dàng mở lòng ra, buông xuống tất cả suy nghĩ nặng nề trong lòng mình, trở về nông thôn và tự nhiên...

Trong sân trước cửa của chính phòng, dưới gốc cây đào hoa nở rực rỡ, bên cạnh bàn đá được chạm khắc đặt mấy cái ghế đá tạo hình khác nhau. Trên ghế đá lót một cái đệm bông được may từ đủ loại vải dệt, hiện ra vài phần ấm áp trong không khí lạnh như băng này.

Dư Tiểu Thảo nhìn thấy trận thế một đám người đến đây, dời hết tất cả băng ghế trong nhà ra ngoài vẫn có chút không đủ. Nàng gãi gãi đầu, ngượng ngùng nói:
Nếu không... Ta đến nhà của Chu thẩm mượn một ít ghế tới?



Không cần, không cần! Bọn ta đứng là được rồi!
Huyện lệnh trấn Đường Cổ vừa mới nhậm chức vội vàng mở miệng nói. Nói giỡn à, ở đây có ai đủ cấp bậc ngồi ngang hàng với Quận vương gia đâu chứ?

Đến cuối cùng, ngoài Dương Quận vương ngồi xuống, những người khác đều giống như bị phạt đứng vậy, đứng ở trái phải của hắn. Dư Tiểu Thảo thấy có chút không được tự nhiên, nhưng mà quan niệm tôn ti của cổ đại không phải một bé gái nhỏ như nàng có thể thay đổi. Nàng hái một mâm cà chua chín từ trong vườn rau ở hậu viện, lại hái thêm mấy quả dưa leo non giòn, bổ một quả dưa hấu lớn giữ trong nhà, sau khi bày đầy toàn bộ bàn đá mới hài lòng nhếch nhếch mày - lúc này mới có chút giống đãi khách!

Huyện lệnh Triệu nhìn dưa leo được bưng lên, thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết - lấy dưa leo đi chiêu đãi Quận vương gia, đây cũng quá không bình thường rồi đó?


Đi đường xa như vậy, đầu tiên ăn một chút dưa và trái cây giải khát đi?
Dư Tiểu Thảo cầm một miếng dưa hấu lên, nhiệt tình đưa vào tay tiểu Quận vương. Hôm qua lúc ở nhà cha nuôi, người này ăn liên tục mấy miếng dưa hấu, còn đặt trước một xe, chắc chắn là thích ăn đúng không?
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nông Viên Tự Cẩm.