Chương 27: Học nghề


Lý thị một bộ dáng đồng cảm nói theo:
Còn không phải sao! Cô vợ kia của lão nhị chỉ biết giả vờ ở bên ngoài. Nàng còn ra ngoài nói việc trong nhà đều chỉ do một mình nàng làm. Người bên ngoài ai không khen nàng ta thảo hiền chứ? Con thì không sao, quá lắm chỉ bị người ta nói là lười biếng. Còn mẹ thì lại khác, lại còn bị nói thành mẹ chồng độc ác hà khắc với con dâu.


Trương thị cắn răng nghiến lợi một hồi, căm ghét nói:
Đứa con dâu đáng ghét này, thì ra là một bụng nham hiểm, ta vậy mà lại nhìn lầm nàng!


Lý thị thấy thời cơ đã đến liền nói ra mục đích của mình:
Mẹ, nàng ta đã không để người ở trong mắt như vậy, không phải bởi vì dựa vào nhiều con cái, tương lai sẽ có người làm chỗ dựa cho nàng ta hay sao? Con đây lại có một cách có thể khiến khí thế của nàng ta giảm đi.



Người ta có nhiều con cái là do người ta biết sinh. Nào giống như ngươi, ngay cả một quả trứng cũng không có động tĩnh!
Trương thị đã sớm bất mãn vì vợ của lão đại chỉ sinh được một mình Hắc Tử, nhưng bây giờ cũng không phải là lúc thích hợp để nói chuyện này, bà ta truy hỏi một câu:
Cách gì, nói nghe một chút đi.



Ca ca nhà mẹ đẻ con nói, tiệm đồ gỗ ở trấn trên tuyển người học nghề. Tiểu Sa nhà lão nhị cũng không còn nhỏ, học nghề bao ăn bao ở, chưa nói tới có thể tiết kiệm được khẩu phần lương thực của một người, sau này học xong không phải còn có một món nghề để kiếm sống hay sao?

Trương thị cau mày suy nghĩ một chút, nói:
Tiệm đồ gỗ? Là tiệm Chương Ký đó hả? Nghe nói chưởng quầy của Chương Ký rất tàn bạo, tiểu nhị trong tiệm vẫn luôn liên tục đổi người. Có người còn bị ngã đến tàn tật, nếu như...


Lý thị lắc lắc cánh tay mập mạp nói:
Chỉ là lời đồn mà thôi, ca ca nhà mẹ đẻ con có quen biết với Chương chưởng quầy, người đó bình thường rất hiền hòa, nếu không cũng sẽ không làm ăn lớn được đến như vậy. Chỉ là có yêu cầu cao đối với người học nghề mà thôi. Mẹ nghĩ xem, chọn người học nghề ai không chọn một người có thể làm được việc đúng không?


Trương thị suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, Tiểu Sa nhà lão nhị cũng không lười biếng, đi ra ngoài học nghề, năm ba năm sau trở lại làm thợ mộc cũng kiếm được không ít bạc.

Tối hôm đó lúc ăn cơm, Trương thị thừa dịp mọi người đều ở đây đã thông báo tin tức này, hơn nữa còn nói:
Tiểu Sa là một đứa bé siêng năng hiểu chuyện, tiếp thu nhanh. Nói không chừng chưa tới hai năm đã có thể ra nghề kiếm tiền rồi. Có một nghề nghiệp cũng tốt hơn so với sau này cứ bôn ba bên ngoài, an toàn hơn rất nhiều. Tiệm đồ gỗ của người ta chỉ muốn một người học nghề duy nhất, nếu không thì ta cũng sẽ cho Hắc Tử đi luôn. Sau này hai anh em sống với nhau, không thì mở một cái tiệm, không phải là đều tốt hơn làm mấy việc khác sao?

Người trong nhà nghe thế cũng không có ý kiến gì lớn. Chỉ còn Dư Hải có chút do dự:
Mẹ, nghe nói lúc mới vào học nghề trong tiệm đồ gỗ phải làm việc nặng một khoảng thời gian dài. Tiểu Sa tuổi còn nhỏ, chuyện như vác gỗ chỉ sợ là không làm nổi.


Trương thì vừa nghe vậy thì ngay lập tức đã xụ mặt xuống, bàn tay đang cầm bát cũng khẽ sựng lại, mất hứng nói:
Cũng đã mười một tuổi rồi, còn nhỏ lắm sao? Qua hai năm nữa cũng có thể cưới vợ rồi! Lão nhị, không thể cứ nuông chiều con như vậy được! Mẹ cũng chỉ là muốn tốt cho các con, trong thôn nhà mẹ đẻ ta có thợ mộc Vương, hàng năm làm vật dụng trong nhà cho người ta, ăn mặc cũng đều tốt hơn nhiều so với chúng ta!


Dư Tiểu Thảo có chút lo âu nhìn anh trai vừa mới nuôi ra được chút thịt, thầm oán trong lòng: Khỏi nói tới thợ mộc Vương, trong thôn cũng có rất nhiều người ăn mặc tốt hơn chúng ta đấy. Không phải bởi vì chúng ta không có tiền mà là do bà nội người quá keo kiệt, chỉ biết thiên vị chú út. Một đứa trẻ còn nhỏ như vậy đã muốn đưa đi học nghề, đây là nhẫn tâm đến mức nào vậy!

Nàng dùng sức đâm đâm canh đậu bên trong bát, nhỏ giọng lầm bầm:
Chuyện tốt như vậy sao không để cho Hắc Tử ca đi đi ạ? Huynh ấy lớn hơn ca ca ba tuổi, cũng sắp thành người lớn rồi vẫn còn chọc mèo đánh chó ở trong thôn, không phải càng nên đi ra bên ngoài học chút gì đó sao?


Lý thị vừa nghe vậy lập tức xù lông:
Người lớn nói chuyện ai cho trẻ con xen vào? Lão nhị, ngươi nhìn xem con của ngươi được người chiều thành cái dạng gì rồi kia kìa!


Trương thị muốn nói gì đó nhưng lại cố nén xuống, chỉ nói:
Với cái tính cách kia của Hắc Tử thì nó có thể làm gì? Đưa đi chưa tới hai ngày đã phải đón trở về. Nói đến học nghề, Đại Hải từ bé đã khéo tay, người ta đan rổ, nhìn hai lần đã học được. Tiểu Sa thừa kế điểm này của cha nó, chắc chắn sẽ không kém hơn chút nào.



Mẹ, con cũng chưa nói sẽ không cho nó đi. Chỉ là muốn để hai năm nữa cho con lớn hơn một chút, vóc người trưởng thành rồi hãy đi...
Dư Hải vẫn là không yên tâm, nhìn đứa con trai chỉ mới đứng tới nách mình, tính tình tốt nói.

Trương thị cắt ngang lời nói của chàng, hét ầm lên:
Ngươi nghĩ tiệm đồ gỗ là chúng ta mở hay sao? Ngươi muốn đi lúc nào thì có thể đi lúc đó được à? Con nhà người ta đứa nào đi học mà không đi từ nhỏ đâu? Lớn rồi học cái gì cũng chậm, ai còn muốn nữa?

Dư Hải còn muốn nói thêm gì nữa thì Dư Hàng trầm mặc hồi lâu bỗng trầm ổn lên tiếng:
Cha, nãi nãi nói đúng, con cũng không còn nhỏ, học nghề một chút cũng không có gì hại cả. Nhị Xuyên ở thôn bên cạnh cũng đã từng đi học nghề rồi, nói chỉ cần ánh mắt lanh lợi một chút, tay chân chăm chỉ một chút cũng sẽ không bị phạt. Con đi!


Dư Hải biết con trai lớn bình thường không nói gì nhưng rất có chủ kiến. Chàng suy nghĩ một chút, cảm thấy để con trai đi thử một chút cũng không có gì không tốt, nếu không được thì bỏ ra một chút tiền đưa con về là được.

Dư Tiểu Thảo thấy đại bá mẫu tích cực đẩy anh trai đi học nghề, nói không có gì mờ ám ở bên trong nàng nhất định không tin. Nhưng cuối cùng có gì không ổn thì nàng cũng không thể nói ra. Chỉ có thể đưa mắt nhìn anh trai thu dọn một bao quần áo rồi bị đưa tới tiệm đồ gỗ ở trấn trên.

Chớp mắt một cái, mùa hè nóng bức trôi qua, mùa thu mát mẻ chậm rãi tới. Đậu nành ngũ cốc cũng đã tới mùa thu hoạch, khắp nơi tràn đầy niềm vui bội thu.

Dư gia là ngư dân điển hình, xem trọng đánh cá và săn bắn, coi nhẹ trồng trọt, trong nhà chỉ có ba mẫu đất cát để trồng khoai lang sản lượng cao. Còn phải đợi một tháng nữa mới có thể thu hoạch.

Mùa thu chính là thời điểm con mồi béo khỏe nhất. Mỗi năm đến mùa này, người của Dư gia cũng không cho Dư Hải ra biển đánh cá mà giữ chàng ở nhà để chuyên đi săn. Gần như cứ cách một ngày Dư Hải lại lên núi một lần. Có lúc thì đi cùng làm bạn với thợ săn Triệu, nhưng đa số là lên núi một mình.

Dư Tiểu Thảo dựa vào việc được cha cưng chiều đã nài nỉ Dư Hải đưa nàng vào núi. Nhưng vì xem xét thấy trong núi rắn và thú dữ khá nhiều, con gái nhỏ lại yếu đuối, nên cho dù có nói gì Dư Hải cũng không đồng ý. Chỉ có thể dụ dỗ nàng, hứa mỗi lần trở về đều sẽ giữ cho nàng một con thú hoang.

Ngày ngày đều ăn thịt thú rừng, lâu ngày cũng sẽ thấy ngán. Sau khi người nhà đã có thể ăn no, Dư Tiểu Thảo lại không đặt mục tiêu khác ở trên việc ăn uống nữa. Nàng muốn kiếm tiền, trong tay không có tiền thì trong lòng sẽ không yên. Đáng tiếc ở giai đoạn này nàng chỉ có thể bí mật thực hiện. Nếu như có thể ra bên ngoài, nàng sẽ có thể tự do hành động. Đáng tiếc cổ đại từ trước đến giờ đều không thể ở riêng với cha mẹ, hy vọng thật là mong manh mà!

Nhưng lấy chuyện Dư Tiểu Thảo mới tám tuổi mà nói, cách có thể kiếm tiền thật sự rất ít, hơn nữa còn phải lén lút làm, thật sự vô cùng khó khăn.

Không còn cách nào, nàng đưa mắt nhìn về phía ngũ thải thạch trên cổ tay. Tiểu Bổ Thiên Thạch bị nàng nhìn đến trong lòng run rẩy, nhảy xuống mặt đất: [Đừng hòng lấy ta làm mồi nhử, ta đường đường là Bổ Thiên Thần Thạch, sao có thể đi làm chuyện thấp kém như vậy được hả?]

Dư Tiểu Thảo có chút ngượng ngùng nói:
Bánh Trôi Nhỏ, không phải bởi vì ta không còn cách nào khác hay sao? Ngươi cũng từng nói, mỗi lần giúp chủ nhân là ta này, tốc độ và độ tinh khiết khi hấp thụ linh khí cũng sẽ tăng lên. Làm mồi nhử đặc biệt cũng là một cách giúp đỡ mà! Nếu như sức khỏe của cả nhà chúng ta bây giờ đều vô cùng tốt, thì ngươi làm sao còn có cơ hội biểu lộ tài năng phát huy tác dụng nữa đúng không?


Tiểu Bổ Thiên Thạch bị chủ nhân yếu như gà áp đặt cho cái tên
Bánh Trôi Nhỏ
đã từng giận dỗi mấy ngày liền không để ý tới Dư Tiểu Thảo. Sau đó thấy nàng có chết cũng không hối cãi thì vô cùng bất đắc dĩ, không còn cách nào đành phải nhận lấy cái tên không có một chút khí thế và oai phong này.

Vừa nghe Dư Tiểu Thảo nói như vậy, Tiểu Bổ Thiên Thạch cũng có chút dao động. Nó phát hiện mỗi lần mình giúp đỡ Dư Tiểu Thảo, giam cầm của Linh Tổ nương nương sẽ được nới lỏng một chút, hơn nữa tốc độ và độ tinh khiết khi hấp thu linh khí của cũng tăng lên. Nên nếu muốn nhanh chóng phá vỡ giam cầm của Linh Tổ nương nương, phá tan hư không trở lại bên cạnh Nữ Oa nương nương, thì nhất định phải giúp chủ nhân làm nhiều việc tốt.

Dựa vào trạng thái bây giờ của nó, cơ hội có thể giúp chủ nhân ít lại càng ít. Tuy nói giúp chủ nhân làm mồi câu dẫn cá đồng rất tổn hại đến mặt mũi của Bổ Thiên Thần Thạch, nhưng so sánh với việc có thể nhanh chóng hấp thu linh khí, sớm ngày trở lại bên cạnh Nữ Oa nương nương thì nó chẳng là gì cả, làm mồi thì làm mồi thôi.

Trong lúc Tiểu Bổ Thiên Thạch còn đang ở đó xoắn xuýt thì Dư Tiểu Thảo đã chuẩn bị xong dây thừng. Hôm nay, Hàm ca ca đã đồng ý dạy nàng dùng dây thừng bắt thỏ. Nếu như có Bánh Trôi Nhỏ trợ giúp, hôm nay chắc chắn sẽ không thất bại.

[Muốn ta giúp ngươi... Cũng không phải là không được!] Tiểu Bổ Thiên Thạch giống một con mèo vàng tròn vo đang bay lơ lửng trên không trung, lúc này nó đang rũ tai, biểu cảm đầy không cam lòng, [Mỗi ngày ngươi đều phải tới sơn cốc bắt cá kia múc nước cho ta tắm rửa, linh khí ở chỗ đó thuần túy hơn một chút.]


Được! Đồng ý!
Tiểu Thảo đưa tay muốn sờ nó một cái, con mèo vàng bé chỉ cỡ một quả bóng bàn, thật sự dễ thương khiến lòng người muốn tan ra. Nhưng Tiểu Bổ Thiên Thạch lại kiêu ngạo duỗi ra một đôi cánh từ trên lưng, nhanh chóng né tránh không cho nàng vuốt ve, đầu nhỏ quay qua một bên không để ý tới nàng.


Nhị tỷ! Sao tỷ không gọi đệ dậy? Thiếu chút nữa đã ngủ quên rồi!
Tiểu Thạch Đầu xiêu xiêu vẹo vẹo mặc quần áo, tùy tiện lau mặt một cái, thuận tay cầm lên một cái sọt, đi ra ngoài theo Dư Tiểu Thảo.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nông Viên Tự Cẩm.