Chương 311: Thừa thắng xông lên


Tôn Thược Dương xoay xoay cổ tay, ngạc nhiên nói:
Không đau nữa! Ngươi lợi hại thật đó!


Trong mắt Tiểu Thạch Đầu lộ ra vẻ đắc ý:
Đương nhiên rồi! Ngươi cũng không nhìn xem là Nhị tỷ của ai. Nhị tỷ của ta rất lợi hại, từng chữa thương cho Quận vương gia nữa. Thuốc trong bình là do tỷ ấy tự chế đấy! Nước thuốc diệt châu chấu cũng là do Nhị tỷ ta chế ra đó!


Vẻ mặt Tôn Thược Dương tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng nhìn Dư Tiểu Thảo nói:
Nước thuốc diệt châu chấu hóa ra là nhà ngươi chế ra! Mới vào vùa vụ, ngay cả thôn trang nhà chúng ta cũng mua một ít nước thuốc, trồng một lượng lớn rau củ từ mùa thu. Nếu không mùa đông này e rằng sẽ không có rau củ mà ăn!


Dư Tiểu Thảo để em trai giúp đỡ dìu gia hỏa này đến góc tường nghỉ ngơi, nhỏ giọng nói:
Giờ không phải lúc nói chuyện này. Chỉ huy sứ Tôn đã vạch tốt kết hoạch cứu người rồi, chờ những tên buôn người kia đều trở về thì sẽ ra tay!


Tôn Thược Dương vui vẻ, cũng hạ giọng nói:
Ta biết nhất định là ngươi cố ý để bọn chúng bắt vào làm nội ứng phải không? Ngươi giỏi thật đó, không sợ sao? Lúc mới bị bắt vào, ta sợ lắm, nhưng cha ta nói, càng sợ càng không được biểu lộ ra ngoài, mà càng nên chiến thắng nỗi sợ hãi của bản thân, tỉnh tảo tinh thần mới có thể nghĩ cách đối phó! Đáng tiếc chủy thủ của ta bị người xấu lấy mất rồi, nếu không đã sớm chạy thoát.



Dù ngươi cạy cửa sổ thành công cũng chưa chắc có thể chạy được!
Tiểu Thạch Đầu chậm rãi phân tích cho hắn nghe:
Đầu tiên ngươi không quen thuộc hoàn cảnh xung quanh, dù thoát ra ngoài cũng không biết nên trốn ở đâu, rất dễ chạy vào ngõ cụt. Hơn nữa, những tên bắt cóc đó không thể không có tai mắt ở gần đó, có khi ngươi vừa ra khỏi đã bị phát hiện rồi!


Tôn Thược Dương bị cậu bé nói như vậy thì ủ rũ nói:
Nghe ngươi nói như vậy, tự nhiên ta cảm thấy mình thật ngu ngốc, để lộ bản thân quá sớm, khiến cả chủy thủ cũng bị lấy mất. Ôi… uống công ta phải chịu tội cả buổi chiều!


Bọn họ đang nói thì nhóc mập mạp chen ngang, mặt mày ủ rũ nói:
Bao giờ quan phủ mới đến cứu chúng ta thế? Ta sắp chết đói rồi. Những tên buôn người đó không phải là muốn bỏ đói chúng ta đến ngất xỉu đó chứ, đến lúc đó ngay cả thuốc mê cũng đỡ phải dùng!


Ba người liếc mắt trao đổi, Dư Tiểu Thảo thở dài nói:
Có khi quan phủ không tới được, ta còn chưa kịp đi báo quan đã bị bắt vào đây rồi.


Biểu cảm của nhóc mập mạp như cha chết mẹ chết, sợ hãi kêu lên:
Sao cơ? Vậy là không có ai đến cứu chúng ta sao? Chúng ta sẽ bị bán vào trong kỹ viện bán cúc hoa à, hu hu hu… Ta không muốn! Cha ơi, mẹ ơi…


Những người khác cũng đang dỏng tai nghe bên này nói chuyện thì nghe được tiếng kêu khóc của nhóc mập mạp, trên mặt đều lộ ra vẻ tuyệt vọng. Dư Tiểu Thảo thầm nghĩ: Vậy mới đúng chứ! Vừa nãy hai tên kia không chú ý nếu không mấy đứa trẻ này đã sớm bị lộ rồi. Nào có chuyện sau khi bị bắt không sợ hãi, không buồn bã mà còn tràn đầy hy vọng chứ? Nếu như không lừa gạt đám nhóc không có cứu viện thì chờ lát nữa đám bắt cóc đều trở về nhất định sẽ phát hiện ra điều bất thường!

Giữa đám trẻ không biết ai bắt đầu khóc, tiếng khóc sụt sùi nhanh chóng nối nhau vang lên. Nhóc mập mạp khóc được một lúc mới nói với Dư Tiểu Thảo:
Tỷ, tỷ mang đồ ăn không? Cha ta nói, có chết cũng phải làm quỷ no! Đúng rồi, ta tên Lưu Tiểu Hổ, cha ta mở tiêu cục ở Kinh thành, quê ta ở thôn Nam Bình, cha ta dẫn bọn ta về giỗ tổ.


Hóa ra cha của tiểu tử này là người tập võ, bảo sao mở miệng ra là nghĩa khí hào hiệp. Dư Tiểu Thảo lấy ra một bọc thịt khô nhỏ, chia cho mỗi người một miếng. Lát nữa không biết sẽ xảy ra chuyện gì, ăn một chút lát còn có sức đối phó.

Khi trời sắp tối, đám bắt cóc lục tục trở về. Ân lão đại đếm lại số người, phát hiện thiếu mất hai người bèn nhìn các anh em với ánh mắt thắc mắc. Lão Ngũ méo mặt nói:
Sơn Trư và Báo Tử khá xui xẻo, lúc ra tay bị phát hiện. Mà nha dịch đang tuần tra lại ở gần đó, vừa khéo bị bắt rồi!


Động tác của Ân lão đại hơi dừng lại, vẻ mặt u ám nói với các anh em:
Nơi này không thể ở lâu, lập tức rời đi!


Lão Ngũ lo lắng nói:
Nhưng mà trời vừa tối, chúng ta lại dẫn theo nhiều trẻ con như vậy, hàng còn khá lớn nữa! Người của nha môn còn chưa rời khỏi đâu!


Ân lão đại nói với
Thư sinh
:
Ngươi đi nhìn xem xe ngựa đến chưa? Chúng ta giả vờ như vận chuyển hàng hóa, làm cho mấy đứa trẻ hôn mê rồi bỏ vào trong rương, chỉ cần ra khỏi cửa thành thì sẽ hết nguy hiểm thôi! Đúng là có nguy hiểm thật nhưng nếu tiếp tục chờ ở đây thì chỉ sợ Sơn Trư không chịu được sự nghiêm hình tra khảo của quan phủ, khai chúng ta ra...


Vì quyết định rời khỏi ngay lập tức nên Hầu Tử dẫn theo mấy tên bắt cóc lùa đám trẻ trong phòng ra như lùa dê, xô xô đẩy đẩy hùng hùng hổ hổ lùa ra. Tổng cộng hai mươi tám đứa trẻ, trai gái đều có.

Thấy chẳng mấy chốc sẽ bị đưa đi, vừa nghĩ đến tương lai mờ mịt phía trước, sau này không thể gặp lại cha mẹ nữa, giữa đám trẻ lại phát ra từng đợt khóc thút thít. Hầu Tử sợ bị đám dân ở gần đó phát hiện, gã bóp cổ một đứa trẻ khóc lớn nhất trong số đó, hung tợn hù dọa:
Tất cả câm miệng hết cho ta! Ai còn dám khóc nữa lão tử sẽ bóp chết đứa đó!


Đứa trẻ trên tay gã ta bị bóp cổ đến xanh mặt, mắt trợn trắng. Những đứa trẻ khác sợ hãi che miệng lại, lặng lẽ rơi nước mắt. Hầu Tử hài lòng nhếch miệng, thả đứa trẻ trong tay xuống. Không thể bóp chết thật, một đứa bé có thể bán được mười mấy đến mấy chục lượng bạc đó!

Ân lão đại nhìn gã ta nói:
Giờ Tý tối nay sẽ có khách hàng tiếp ứng ở chỗ cách bến tàu không xa. Nhiệm vụ của chúng ta là mang hàng đến bến tàu là được. Lanh lợi lên cho ta, có thể có một năm mới sung túc hay không phải dựa vào vụ làm ăn này đấy!


Dư Tiểu Thảo đã hiểu kha khá quân số của đám bắt cóc này, nàng cẩn thận giấu mình trong đám trẻ con đếm, thấy tên
Thư sinh
đã bắt nàng không có ở đây thì khẽ nhíu mày. Những tên buôn người này phải một lưới bắt gọn, nếu không sẽ rước tai họa về nhà nàng mất!

Ân lão đại lại liếc mắt nhìn thuộc hạ của mình nói:
Còn ngu người ra đấy làm gì? Làm việc đi!


Hầu Tử dẫn theo mấy tên bắt cóc, dùng khăn tay trong tay bịt mũi miệng mấy đứa trẻ gần đó, những đứa trẻ đó lập tức ngất xỉu ngã xuống đất.

Những đứa trẻ bị ngất càng lúc càng nhiều mà tên
Thư sinh
kia còn chưa quay về, trong lòng Dư Tiểu Thảo vô cùng lo lắng. Làm thế nào? Làm thế nào? Nếu bây giờ phát tín hiệu thì tên
Thư sinh
kia sẽ thành cá lọt lưới. Nếu như không phát tín hiệu thì nàng cũng sắp bị chụp thuốc mê ngất xỉu rồi!

Cũng may nàng và Tiểu Thạch Đầu đứng ở phía cuối cùng của đảm trẻ này. Phía trước có đứa trẻ đang giãy giụa, ngăn cản công việc của Hầu Tử, kéo dài cho nàng chút thời gian. Cho dù là thế thì những đứa trẻ ngất xỉu càng lúc càng nhiều, số đứa trẻ đang đứng dần dần ít đi...

Ngay lúc chỉ còn khoảng năm sáu đứa trẻ thì cuối cùng
Thư sinh
cũng trở về từ bên ngoài, hắn ta nói với Ân lão đại:
Xong rồi! Mọi việc đều đã sắp xếp ổn thỏa, có thể chở hàng đi rồi!


Những tên bắt cóc còn lại cúi người vác những đứa trẻ đã ngất xỉu lên, chuẩn bị đặt vào trong rương. Ngay vào lúc này, Hầu Tử cầm một chiếc khăn tay bẩn thỉu cười nham nhở đi đến chỗ Dư Tiểu Thảo...

Dư Tiểu Thảo nhỏ giọng nói với mấy đứa nhỏ ở bên cạnh:
Ta đếm đến ba các ngươi lập tức ngồi xuống, một...



Hai...



Ba!


Tiếng
Ba
vừa dứt miệng, Dư Tiểu Thảo đã phát tín hiệu trong tay. Đó là một loại pháo hoa giống như pháo tên lửa, phát ra tiếng vang
đoàng
bén nhọn. Dư Tiểu Thảo và đám trẻ con bên cạnh là Tiểu Thạch Đầu, Tôn Thược Dương và nhóc mập mạp lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống dưới đất.


Hỏng bét!
Ân lão đại nhận ra chuyện không ổn, ném đứa trẻ trong tay xuống, rút ra cương đao bên hông, đỡ một mũi tên đang phóng đến.

Mà những người khác không may mắn được như gã, đám người ngã xuống đầu tiên là năm người Hầu Tử đang tiến về chỗ của bọn Dư Tiểu Thảo. Ngực kẻ nào cũng bị một mũi tên xuyên qua, máu nóng phun đến mặt bọn Dư Tiểu Thảo. Dù sao cũng chỉ là đám trẻ con, tận mắt nhìn thấy có người chết trước mặt mình, ánh mắt Hầu Tử còn trợn trừng lên khiến bọn trẻ khó mà không sợ hãi, sắc mặt trắng bệch. Nhóc mập mạp ôm Tiểu Thạch Đầu, rúc vào trong ngực cậu bé giống như một con chim cút bị dọa sợ vậy.

Màn mưa tên không ngừng phóng đến, càng ngày càng có nhiều tên bắt cóc ngã xuống. Ân lão đại kéo một tên thuộc hạ bên cạnh làm bia đỡ đạn. Tên đó bị tên xuyên qua ngực, đến lúc chết vẫn là vẻ mặt không thể tin được, ánh mắt trợn tròn nhìn Ân lão đại.

Ân lão đại, lão Ngũ và
Thư sinh
đều là những kẻ giảo hoạt tàn nhẫn. Bọn chúng dần dần lui vào trong nhà, mười tám anh em giờ chỉ còn lại ba người bọn chúng. Lão Ngũ lau mặt, không biết máu trên mặt là của ai, lau dính khắp mặt. Gã ta tuyệt vọng rống lên một tiếng:
Lão đại, làm thế nào bây giờ?



Mau đóng cửa lại!
Thư sinh
nhìn xem ngõ nhỏ sau nhà có an toàn không!
Ân lão đại hồng hộc thở phì phò, có thể thấy được trong lòng gã cũng tràn ngập sợ hãi.


Thư sinh
đẩy cửa sổ ra, cẩn thận thò đầu ra liếc nhìn, gương mặt trắng bệch nói:
Lão đại, đằng sau cũng có mai phục! Là người của nha môn!


Ân lão đại nhắm mắt lại rồi lại hung hăng mở ra:
Cũng may lão tử còn chưa bộc lộ hết thực lực! Lên!


Lúc này, những tên bắt cóc trong sân bị bắn chết cũng đã chết, đầu hàng cũng đã đầu hàng. Chỉ huy sứ Tôn nhìn liếc qua chỗ con trai rồi lại chỉ huy thuộc hạ đạp cửa.

Lão Ngũ lấy ra một chiếc cung tên cầm trên tay, trên mặt lộ ra biểu cảm tàn nhẫn, gã ta nói với Ân lão đại:
Lão đại! Mọi người đi đi! Ta giữ chân bọn họ! Mẹ nó! Lão tử có chết cũng phải kéo theo mấy tên làm đệm lưng!


Ân lão đại nhìn gã ta thật sâu rồi nói:
Lão Ngũ, ta sẽ báo thù cho ngươi!


Gã dẫn
Thư sinh
vào trong phòng, xốc chiếu và tấm ván phía trên giường lên, lộ ra một mật đạo tối om ở phía dưới. Ân lão đại dẫn đầu nhảy vào,
Thư sinh
theo sát phía sau.
Nhấn vào đây để xem chương mới nhất của Ebook Nông Viên Tự Cẩm.