Chương 33: Bị đánh
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2175 chữ
- 2022-02-04 07:32:14
Hàm ca, đa tạ huynh mang em trai em gái đến thăm ta. Quá xa rồi, thân thể của Tiểu Thảo không tốt, đường đi thì lại xa. Sau này đừng tới đây nữa.
Dư Hàng không nhận lấy cháo gà mà Tiểu Thảo đưa tới, cám ơn Triệu Hàm, lại dặn dò hai chị em Tiểu Thảo.
Tiểu Thảo lắc đầu một cái, nói:
Không sao. Trên đường gặp được Trương gia gia đến trấn trên đưa củi nên đi nhờ xe bò của ông ấy tới đây. Tô này là mượn ở Trân Tu Lâu, huynh mau uống canh gà đi. Thịt gà không ăn hết thì dùng túi giấy dầu bao lại, đặt đến tối cũng không hư. Còn có màn thầu, lúc muội đi mới ra lò đó, đem đến cho huynh hai cái...
Tiểu Thảo nhìn ra được anh trai ở tiệm đồ gỗ không tốt, quyết định sau này sẽ chăm chỉ đem đồ ăn tới.
Huynh ở chỗ này có ăn có uống, mỗi ngày đều ăn màn thầu, bánh bao đến phát ngán. Màn thầu thì hai người tự đem về ăn đi? Sau này đừng đưa cho huynh, cơm nước trong tiệm rất ngon!
Dư Hàng giấu đi sự thật mỗi ngày đều phải ăn bánh bột đậu khô cứng và uống nước lạnh, không muốn khiến người nhà phải lo lắng cho cậu.
Nếu Dư Tiểu Thảo thật sự là một đứa trẻ tám tuổi thì chắc chắn đã bị cậu lừa rồi. Nàng thở dài thật mạnh trong lòng, giả bộ tức giận nói:
Làm sao? Có phải quen ăn đồ ăn ngon rồi nên không thèm bánh bao linh tinh ở nhà nữa hay không? Đồ ăn trong tiệm có tốt thế nào, cũng không bằng tấm lòng trong nhà. Mau cầm đi, nếu không, muội sẽ tức giận đó!
Dư Hàng muốn nói gì đó nhưng lại nghẹn ngào. Cậu lặng lẽ nhận lấy túi vải mà em gái mạnh mẽ đưa qua, trong lòng chảy xuôi cảm giác gia đình ấm áp. Đi ra ngoài học nghề đã sắp ba tháng, mỗi khi bị tiểu nhị và sư phó trong tiệm đánh chửi; mỗi khi đói bụng choáng đầu hoa mắt tay chân vô lực, mỗi khi làm việc nặng nhọc; mỗi khi ban đêm cả người đau nhức, mỗi khi sắp không chống đỡ được... Cậu liền nhớ tới nụ cười ôn nhu của mẹ, ánh mắt khích lệ của cha, em trai em gái đáng yêu mặt mày vui vẻ...
Người nhà, là động lực duy nhất để cậu chống đỡ!
Dư Hàng! Chết ở bên ngoài rồi sao? Ngươi muốn lười biếng tới khi nào nữa? Gỗ đang được chuyển vào tiệm rồi, còn không mau đi vào làm việc đi? Uổng công ta nuôi cái đám quỷ lười các ngươi...
Ông chủ tiệm đồ gỗ Chương chưởng quỹ nhô đầu ra, quan sát cách ăn mặc của hai chị em một chút, chán ghét bĩu môi, sau đó hung ác la hét với Dư Hàng.
Dư Hàng ôm chặt túi vải trong tay, cười lớn nói:
Chưởng quỹ của bọn huynh tuy nhìn mặt có vẻ xấu xa nhưng tấm lòng rất lương thiện, bình thường đối xử với bọn huynh rất tốt... Huynh phải đi vào làm việc rồi, mọi người khi trở về nhớ chú ý an toàn, sau này đừng đem đồ cho huynh nữa, huynh vẫn khỏe...
Còn không mau đi vào! Không làm thì cút ngay đi cho ta, đúng là thứ chỉ biết lãng phí lương thực!
Chương chưởng quỹ không nhịn được chửi mắng, thật giống như đang điều khiển một con gia súc, vẫn tay thì đến xua tay thì đi.
Dư Tiểu Thảo nhìn bóng lưng lảo đảo chạy vào của anh trai, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải nhanh chóng đón Dư Hàng trở về. Học nghề, không có tự do, không có nhân quyền, thậm chí ngay cả tự ái cũng phải mặc cho người ta chà đạp. Người nhà của nàng, do nàng tới bảo vệ!
Tiểu Thạch Đầu bưng tờ giấy bọc dầu để kẹo, kẹo trong tay dường như cũng mất đi vị ngọt của nó, cậu bé giống như đang cố đè nén cảm xúc gì đó, ngẩng đầu lên nhìn nhị tỷ, nói:
Nhị tỷ, nếu như có cách để con người mau mau lớn lên thì thật tốt. Nếu như đệ trưởng thành, bắt được rất nhiều con mồi giống như cha vậy, sau đó kiếm tiền nuôi mọi người. Chúng ta cũng sẽ không bị người ta xem thường nữa, cũng sẽ không để cho ca ca bị người khác khi dễ...
Dư Tiểu Thảo sờ cái dầu nhỏ của cậu một cái, muốn cho cậu một nụ cười tán dương, nhưng chỉ có thể phát ra một tiếng thở dài thật sâu.
Tỷ, Hàm ca, bây giờ chúng ta đi đâu đây?
Tiểu Thạch Đầu cúi đầu đi ở trên đường chính, đã sớm mất đi hứng thú dâng trào lúc vừa tới.
Triệu Hàm thấy tâm trạng của hai chị em đều không tốt lắm, suy nghĩ một chút liền nói:
Bây giờ còn sớm, chúng ta đi đưa cá cho tiểu thúc của đệ, sau đó tùy tiện đi dạo ở trên đường một chút đi.
Ba người nhanh chóng tìm được phòng thuê của Dư Ba, hắn đến trường học nên không ở có nhà. Tiểu Thảo khéo léo từ chối lời mời ở lại của thím út Triệu thị, bắt đầu kéo Triệu Hàm và em trai đi dạo phố.
Trấn Đường Cổ có ba con đường, trên đường chính có tửu lầu và khách sạn san sát nhau. Tửu lầu và khách điếm lớn nhất bây giờ, đều là sản nghiệp của nhà giàu nhất Chu gia.
Những người có thân phận, có địa vị, người giàu có tiền đi đường biển tới đều sẽ dừng chân ở trấn Đường Cổ này để nghỉ dưỡng sức. Trên đường phố khắp nơi cũng có thể nhìn thấy quý công tử hào hoa phong nhã, nha hoàn và bà vú đi theo xe ngựa tinh xảo cũng không hiếm gặp.
Hai chị em vừa đi vừa nhìn, thật đúng là mở rộng tầm mắt.
Tiểu Thạch Đầu một tay xách bánh ngọt mà nhị tỷ mua, một tay cầm xâu kẹo hồ lô gặm đến miệng đầy đường vụn, mắt đen to linh lợi giống như nhìn gì cũng không đủ, cảm thấy trấn trên cái gì cũng đều mới mẻ.
Ấy? Nhị tỷ, kia có phải Triệu bá bá và cha chúng ta hay không?
Tiểu Thạch Đầu giơ tay đang cầm kẹo hồ lô lên, chỉ chỉ về phía đám người nhộn nhịp phía trước, nháy mắt hai cái rồi khẳng đinh,
Thật sự là cha! Nhị tỷ, chúng ta đi nhanh lên một chút...
Dư Tiểu Thảo kéo em trai nhà mình lại, không đồng ý đất lắc đầu một cái, nói:
Đi qua làm gì? Để cho cha biết chúng ta bán con mồi, lại còn để dành tiền nữa hay sao? Nếu như bạc vào túi của nãi nãi, thì mùa đông chỉ có thể nhịn đói mà thôi!
Tiểu Thạch Đầu nhìn nhìn bánh ngọt và kẹo hồ lô trong tay, nếu như bạc bị bà nội lấy mất, cậu làm sao còn được ăn kẹo hồ lô ngọt ngọt chua chua và kẹo mạch nha ngọt ngào nữa?
Nhị tỷ, tỷ nói xem nên làm gì đây?
Trong lòng Tiểu Thạch Đầu đặc biệt sùng bái nhị tỷ, từ khi chị gái té đụng đầu, toàn bộ giống như đổi thành một người khác vậy.
Đi theo nàng chẳng những có thể ăn thịt, còn biết kiếm tiền, còn dám tiết kiệm tiền, ngay cả bà nội cũng không dám trị nàng. Chị gái còn vô cùng rộng lượng, đồ ngọt đắt như vậy cũng không tiếc mua cho mình. Cậu quyết định, sau này cậu nhất định sẽ kiên quyết ủng hộ tất cả quyết định của chị hai, ba mươi năm không lay chuyển!
Dư Tiểu Thảo không nghĩ tới, chỉ dùng mười mấy văn tiền để mua điểm tâm và kẹo hồ lô đã có thể mua chuộc được em trai của mình rồi. Khó trách lại bị gọi là đồ tham ăn!
Nàng vừa kéo tiểu đệ vừa nắm ống tay áo của Triệu Hàm né tránh vào bên trong một con hẻm nhỏ. Nếu không phải nàng di chuyển nhanh thì có lẽ đã bị cha mình bắt gặp rồi.
Sao vậy?
Triệu Bộ Phàm gánh một con hươu, nghiêng đầu thấy người anh em Dư Hải đang nhìn quanh ở sau lưng, không khỏi hỏi một câu.
Trên thân thể cao lớn của Dư Hải vác mấy con mồi cỡ nhỏ. Hắn lúc này đang kẽ nhíu mày, miệng mím thành một đường thẳng, có vẻ hơi chần chừ nói:
Ta vừa rồi... Hình như nhìn thấy Thảo Nhi và Thạch...
Khuê nữ và tiểu tử nhà đệ? Không thể nào đâu? Bọn nó một đứa thân thể yếu đuối, một đứa chỉ mới năm tuổi, làm sao có thể đi mười mấy dặm đường đến trấn trên được? Có lẽ chỉ bóng dáng tương tự thôi, có lẽ đệ nhìn lầm rồi?
Triệu Bộ Phàm không thể ngờ là con trai mình đã thật sự dắt hai đứa trẻ lên trấn trên để bán con mồi.
Người yếu đuối trong miệng hắn chính là Tiểu Thảo thật sự gan lớn đến có thể lên trời, sau khi tránh thoát cha vẫn đang không nhanh không chậm đi dạo.
[Chủ nhân, chủ nhân! Ta cảm nhận thấy một cỗ linh khí, ở ngay bên tay phải của ngươi, mau dẫn ta đi thử đi!] Tiểu Bổ Thiên Thạch trong lúc gấp rút đã quên mất lời thề mà mình tự lập ra trong lòng
Không thừa nhận Tiểu Thảo là chủ nhân của nó
. Cỗ linh khí này rất là dày đặc, nếu như hấp thụ được thì so với ngâm nước mười ngày còn hữu dụng hơn.
Dư Tiểu Thảo vội vàng nhìn về phía bên tay phải của mình, đây không phải là một tiệm thuốc sao? Chẳng lẽ bên trong tiệm thuốc này có bán linh dược linh thảo tu chân?
Đồng - nhân - đường... Nhị tỷ, mấy chữ này Thạch Đầu cũng đọc được đó!
Tiểu Thạch Đầu đã ăn xong kẹo hồ lô rồi, khuôn mặt nhỏ nhắn giống y như con mèo hoa. Cậu nâng mặt tươi cười, một dáng vẻ đang chờ được khen ngợi.
Em trai vậy mà có thể đọc được chữ? Cái này đương nhiên đáng khen ngợi, Dư Tiểu Thảo không keo kiệt lời khen:
Không hổ là em trai của Dư Tiểu Thảo ta, vậy mà còn biết chữ nữa! Nói cho tỷ nghe xem, học được từ đâu vậy?
Tiểu Thạch Đầu cười híp mắt, dương dương đắc ý nói:
Nhị tỷ, đại ca đi theo chú học không ít chữ, chú ấy từng dạy cho ba người chúng ta. Đệ cũng đã biết hơn hai trăm chữ rồi đó... Tỷ đụng hỏng đầu, có lẽ không nhớ được!
Ta mặc dù có chút chuyện không nhớ rõ, nhưng mấy chữ này vẫn có thể đọc được.
Thì ra chủ thể cũng có thể nhận biết được vài chữ, rất tốt quá tiện rồi.
Tiểu Thạch Đầu rung đùi đắc ý nói:
Nhị tỷ, nói đến biết chữ, trong ba người chúng ta tỷ học nhanh nhất! Chú nói tỷ có khả năng nhìn qua liền không thể quên. Nếu như tỷ là con trai, trong nhà chắc chắn cũng sẽ cho tỷ đọc sách.
Tiểu Thảo nghe ra hâm mộ trong lời nói của cậu, sợ đầu nhỏ của cậu một cái, nói:
Tiểu Thạch Đầu của chúng ta cũng rất thông minh, mới năm tuổi đã có thể biết nhiều chữ như vậy. Yên tâm, trong tay tỷ có tiền, năm sau cũng sẽ đưa đệ đến trường học. Đệ học chữ, sau đó về dạy tỷ, cũng giống nhau thôi!
Tiểu Thạch Đầu nhớ tới vị thiếu gia có tiền kia, cho Nhị tỷ một thỏi nguyên bảo thật lớn, chắc là đủ để đóng học phí một năm rồi. Nghĩ đến mình có hy vọng được đi học, cậu bé lại cười như nở hoa.
Triệu Hàm vẫn luôn yên lặng đi theo bảo vệ ở sau lưng chị em các nàng, thấy Dư Tiểu Thảo nhấc chân đi vào tiệm thuốc, không khỏi kinh ngạc hỏi:
Tiểu Thảo, muội không thoải mái sao? Có bệnh thì phải trị, muôn ngàn lần không thể kéo dài, đừng sợ tốn tiền...
Ngươi mới có bệnh đấy! Nhưng mà, Dư Tiểu Thảo hơi có chút nghi ngờ y thuật của Vưu đại phu ở trong thôn. Cái cơ thể này, lúc nàng vừa mới chuyển kiếp tới đã suy sụp thành như thế nào rồi, đừng có thể mầm bệnh gì nữa. Nếu trong tay có tiền thì nên để cho đại phu trong thành bắt mạch một chút, có bệnh chữa bệnh không bệnh an tâm.