Chương 508: Kích động biện bạch
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2076 chữ
- 2022-02-08 11:56:27
Có lẽ là do đến cùng một nơi với chủ tử nên y có thể cảm nhận rõ ràng sự tôn trọng và cách thưởng thức dung nhan y của Dư cô nương.
Quê của chủ tử và Dư cô nương, giữa người với người bình đẳng, tôn trọng, được nhận giáo dục như nhau.
Y thật sự muốn đến xem, 3rốt cuộc là nơi nào có thể bồi dưỡng ra nhân tài như chủ tử và Dư cô nương.
Hai người vì một đề tài không quá quan trọng tranh cãi mặt đỏ tía tai, đúng là mở rộng tầm mắt!
Tô tiên sinh, ngươi nói câu công bằng đi! Có phải chủ tử ngươi quá độc đoán không!
Dư Tiểu Thảo bắt đầu kéo đồng minh, kéo lan cả khói lửa chiến tranh đến bên Tô Nhiên đang vui vẻ ngồi ăn kem xem kịch vui.
Chu Quân Phàm cũng chuyển mắt nhìn Tô Nhiên, hừ một tiếng:
Tô tổng quản ngươi nói đi, nha đầu này có phải toàn nói bừa hay không, hoàn toàn không có căn cứ nào hết!
Hừ..
Tô Nhiên nhíu mày, tiểu nha đầu này ăn gan hùm mật gấu, lại dám
Hừ
Hoàng thượng, đúng là đại bất kính.
Nhưng mà thái độ chủ tử đối xử với Dư cô nương khiến 9y rất khó hiểu.
Nếu như hai người cùng đến từ một không gian thần bí, đều có thiên phú dị bẩm, chủ tử không kiêng kỵ Dư cô nương 6chút nào sao? Có câu nói: Một núi không thể chứa hai hố, Chủ tử còn coi trọng Dư cô nương như vậy, không lẽ nguyên nhân là do Dư cô nương5 không tạo ra đe dọa với chủ tử? Không thể không nói, Tô Nhiên Đại tổng quản, y vô tình đoán đúng sự thật rồi.
Đang nói thì một con ruồi không biết từ xó xỉnh nào bay từ ngoài vào, Tô Nhiên chấm nước dính bên ngoài ly kem, nhẹ nhàng bắn ra, giọt nước bắn đến
Vèo
một phát, con ruồi
Tạch
phát rơi xuống bàn, chết ngay lập tức.
Tô tổng quản, ngươi phe ai đấy? Có thể đừng phối hợp ăn ý như vậy không?
Chu Quân Phàm buồn cười lại cố nín nhịn, kìm chế đến mức mặt đỏ bừng.
Tô Nhiên vừa hạ đẹp con ruồi thì Tiểu Thảo cũng vừa dứt lời,y cũng không nhịn được buồn cười, tằng hắng một tiếng, cúi đầu ăn một miếng kem: Hãy mặc kệ ta, các ngươi cứ tiếp tục đi! Chu Quân Phàm đột nhiên nghiêm túc nói:
Dư Tiểu Thảo, tiếp tục đề tài vừa nãy.
Chu Tuấn Dương, người cảm thấy đệ ấy thế nào?
Sao? Muốn mai mối à?
Dư Tiểu Thảo có chút buồn cười nhìn Hoàng thượng, không ngờ rằng hắn ta cũng có lúc hóng hớt thể này.
Tàn nhẫn hơn thì thẳng tay hại chết vợ cả, không cần trả lại của hồi môn, sử dụng số tiền trước cưới vợ mới...
Chu Quân Phàm bĩu môi nói:
Tiểu nha đầu, đọc nhiều tiểu thuyết gia đấu phải không? Vợ cả nói bỏ là bỏ được à? Còn hại chết vợ cả, luật pháp của triều Đại Minh chúng ta để làm màu à?
Luật pháp? Luật pháp của chúng ta hoàn thiện sao? Vẫn có người lợi dụng sơ hở đấy thôi? Muốn ly hôn phải phạm vào bảy điều, để tên đàn ông khác ném ngươi lên giường, không phải là có lý do bỏ ngươi rồi sao? Còn hại người...
ta có một nghìn cách khiến người chết trong thầm lặng, không để lại chứng cứ, ngươi có tin hay không?
Dư Tiểu Thảo lộ vẻ mặt xấu xa.
Đừng tưởng rằng người học nhiều hơn ta mấy năm, học mấy năm đại học thì thấy bản thân vô địch! Ngươi học chế tạo tàu thuyền, cũng đâu phải học lịch sử.
Đừng có tự cho mình là đúng, người như thể gọi là quá cố chấp!
Dư Tiểu Thảo vô cùng tức giận, bắt đầu công kích cá nhân! Chu Quân Phàm cười ha ha, mặt dày nói:
Đúng vậy, dù sao ta cũng học đại học.
Một người nói lúc Colombo phát hiện ra đại lục mới, trong số kỳ trận dị bảo mang về có thể có hạt cacao.
Nói cách khác trước thế kỷ mười lăm, Bắc Mỹ cũng có thể có lịch sử trồng cacao rồi.
Là một yêu thích sô cô la lâu năm, kiếp trước lúc nhàm chán, Chu Quân Phàm đã từng tìm hiểu lịch sử về sô cô la.
Lịch sử ghi lại số cô la xuất hiện khoảng đầu thế kỷ mười sáu, bây giờ mới là thế kỷ mười bốn, kém gần hai trăm năm đó!
(Dư Tiểu Thảo giận!) Lúc này Chu Quân Phàm và Dư Tiểu Thảo đang tranh luận về việc làm sô cô la.
Một người nói bây giờ socola còn chưa ra đời.
Hắn ta kiêng kỵ nàng làm gì? Hắn ta cũng không hẹp hòi đến mức đó!
Hơn nữa, là một người chuyển kiếp, hắn ta cũng rất cô đơn, cần có người có tiếng nói chung với hắn ta, lúc rảnh rỗi thì trò chuyện một lát, lấy hù dọa nàng làm niềm vui, khiến bản thân thả lỏng hơn, giảm áp lực.
Người nào đó còn chưa tốt nghiệp trung học, ngay cả hai chữ lịch sử cũng không biết viết thế nào, cũng dám mạnh miệng nói suy đoán của
mình là đúng!
Học đại học thì có gì hơn người? Tay chân không linh hoạt, ngũ cốc còn chẳng phân biệt được, ngay cả hẹ và mầm tỏi còn chẳng phân rõ, còn đòi chấn hưng nông nghiệp? Về sau còn không phải phải trông cậy vào người còn chưa tốt nghiệp trung học như ta sao?
Dư Tiếu Thảo chống nạnh, dáng vẻ kiêu ngạo nhìn xuống chúng sinh.
Dư Tiểu Thảo lắc đầu như trống bỏi:
Hoàng thượng, ngài ở thâm cung hậu viện, ta chỉ là một dân đen, bình thường khó mà có cơ hội xuất hiện trước mặt ngài.
Cho dù ta muốn hại ngài, tay ta cũng đầu dài như thế! Hơn nữa ngài có vị cao nhân Tô tiên sinh này bảo vệ bên người, trong vòng mười bước xung quanh ngài ngay cả một con muỗi cũng không đến gần được, huống chi là mục tiêu lớn như tiểu nhân?
Chu Quân Phàm chiếm thế thượng phong nên rất đắc ý:
Dù là xã hội phong kiến hay xã hội chủ nghĩa ta đều có bản lĩnh chiếm ưu thế! Ví dụ như mấy nhân viên cổ cồn hồng, cổ cồn vàng, CEO gì đó đều là trình độ học vấn cao mới có thu nhập cao đấy thôi? Những người đi làm thuê, làm công kia không phải đều phải nghe theo cấp trên của bọn họ sao, lao động chân tay cho bọn họ sao?
Dư Tiểu Thảo có hơi bí từ nhưng lại không cam lòng yêu thể nói:
Đừng có nói xa như vậy! Chỉ nói hạt cacao thôi, ta nói có, ngươi nói không có! Đội thuyền viễn dương đến châu Mỹ đã lên đường hơn nửa năm rồi, chờ sau khi đội thuyền trở về thì mọi thứ sẽ rõ! Hai ta đánh cuộc, nếu như ta thua, cung cấp cho ngươi ăn sô cô la miễn phí một năm.
Nếu người thua thì sao?
Ta thua? Một người am hiểu lịch sử như ta thua sao?
Chu Quân Phàm suy nghĩ thật nhanh xem lấy cái gì làm tiền đặt cược.
Như vậy bây giờ đang là giữa thế kỷ mười bốn, chưa cách đến trăm năm, ai có thể khẳng định bây giờ ở Bắc Mỹ không trồng cacao chứ? Có giống cây cacao, vậy thì tổ tiên của sô cô la – Đồ uống sô cô la thể lỏng, nhất định đã ra đời.
Hai người ai cũng cho rằng bản thân đúng, tranh cãi đến đỏ cả mặt, giọng càng lúc càng to.
Trước nay Tô Nhiên chưa từng thấy vẻ mặt thoải mái và thả lỏng của Hoàng thượng, quả nhiên chỉ khi đứng trước mặt người hiểu rõ mình nhất, tất cả ngụy trang đều là dư thừa.
Thế nên Hoàng thượng mới có thể giống như người bình thường, cãi vã với người khác, thậm chí còn giận dỗi! Dư cô nương lá gan cũng quá lớn, dám vỗ bàn với Hoàng thượng, cãi đến mức nước miếng cũng văng đến mặt hắn ta.
Tô Nhiên ở bên cạnh che mặt: Chủ tử của ta ơi! Ngài bị tiểu nha đầu này quay vòng vòng rồi! Ngài nghĩ đi, nếu Dư cô nương thua, chứng tỏ đội thuyền viễn dương sẽ không mang hạt cacao gì đó về nữa.
Không có hạt cacao làm sao chế được số cô la? Không chỉ ra sô cô la làm sao có thể cung cấp cho ngài một năm? Không ngờ rằng Dư cô nương nhìn tưởng đơn thuần cũng sẽ ra chiêu hiểm như vậy.
Nếu như Dư Tiểu Thảo là một thiếu niên vừa có năng lực lại vừa có mánh khóe, có lẽ Chu Quân Phàm sẽ cân nhắc đến việc bóp chết
hắn
- Mối đe dọa này từ trong trứng nước.
Nhưng Dư Tiểu Thảo lại là người hắn ta liếc mắt cũng nhìn thấu, Thiếu nữ ba không
không tâm cơ, không mánh khóe, không chỗ chống lưng, chỉ có thiên phú làm nông, coi việc kiểm tiến như niềm vui, không ôm chí lớn.
Cuối cùng Chu Quân Phàm cũng nghĩ ra một món tiền đặt cược hắn ta cho là hợp lý:
Thế này đi! Nếu như ta thua, ta sẽ tăng cấp thân phận Huyền chủ cho ngươi, ngũ phẩm lên tam phẩm, còn tứ hôn cho ngươi! Được không?
Huyền chủ ngũ phẩm lên tam phẩm? Cái này được! Còn tứ hôn gì đó thì dẹp đi! Nàng là người hoa gặp hoa nở, bên cạnh còn có một con chó rất trung thành, còn cần hắn ta tứ hôn sao?
Ngươi bĩu môi cái gì! Có phải cảm thấy người nào đó đã ở trong lòng bàn tay ngươi, trốn cũng trốn không thoát? Ta nói ngươi biết, đừng có tự tin như vậy, đàn ông là loài động vật giỏi thay đổi nhất!
Chu Quân Phàm ra dáng chuyên gia tình yêu.
Tô Nhiên ăn hết ly kem này đến ly khác, nghe vậy thì liếc chủ tử nhà mình một cái: Hoàng thượng, ngài đừng bán đứng bản thân như vậy, trở thành địch của đám đàn ông!
Đàn ông hay thay đổi, không chịu nổi khảo nghiệm, dù nắm được trong tay thì có ý nghĩa gì chứ? Ở trong xã hội nâng đàn ông lên đầu này, có thể cưới hết tiểu thiếp này đến tiểu thiếp khác, hoặc là bỏ vợ cả rồi lại lấy vợ khác.
Vậy...
có phải đến lúc trẫm và người xung đột lợi ích, ngươi có thể im hơi lặng tiếng giết chết trẫm không?
Chu Quân Phàm cố ý lợi dụng sơ hở bóp méo lời nàng nói.
Tô Nhiên ở bên cạnh không thể không lên tiếng:
Dư cô nương, ăn nói phải cẩn thận!
.
Ta chỉ ví dụ, đầu có nhắm vào Hoàng thượng của ngươi! Hơn nữa, chúng ta đang nói về cái chết của vợ cả, không hề có xung đột lợi ích, cho nên ngươi không cần sợ!
Dư Tiểu Thảo mỉm cười cợt nhả với Chu Quân Phàm.
Chu Quân Phàm kiếp trước sinh ra và lớn lên ở thành phố, cũng đi học ở thành phố, hẹ, mầm mỏi, mầm lúa gì đó đúng là không phân rõ được.
Hắn ta hắng giọng, vỗ mạnh bàn nói:
Người lao động trí não thì chữa người, lao động chân tay thì phục vụ người! Ngươi có bản lĩnh làm ruộng đến đâu còn không phải đều phải làm việc cho người còn không phân rõ mầm tỏi mầm lúa như ta sao?
Đây là do xã hội phong kiến chuyển quyền tạo thành!
Dư Tiểu Thảo không phục.
Chu Quân Phàm lắc đầu, vẻ mặt muốn xem kịch vui:
Đừng trách ta không nhắc người trước, tình địch của người xuất hiện! Lúc dì của Tuấn Dương vào cung, trước mặt Hoàng hậu nói công khai và ám chỉ, nói bà ta nhìn trúng Dương Quân vương.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.