Chương 510: Cảnh cáo
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2078 chữ
- 2022-02-08 11:57:10
quá thân thiết! Không biết là ai tung tin đồn nói biểu ca nhìn trúng Dư đại nhân, chỉ chờ đối phương trưởng thành sẽ lập tức cưới về!
8
Ha ha ha...
tin đồn này cũng quá nực cười, chuyện này vốn không thể xảy ra!
Giang Mỹ Vân dùng khăn tay che miệng, giống nh3ư nghe được chuyện tiếu lâm tức cười nhất vậy.
Dù sao đối phương cũng không nói rõ là thích hắn, muốn thể nào đó với hắn.
Nói đoạn hắn lập tức đứng dậy, dứt khoát xoay người chuẩn bị rời đi.
Chu Tuấn Dương gật đầu như lẽ đương nhiên nói:
Được! Chờ lần sau gặp được Ngô Quân Linh, gia sẽ nói nhà gia đã có sự tử Hà Đông, để tránh những hiểu lầm không cần thiết, bảo nàng ta tránh xa gia ra, được chứ?
Dư Tiểu Thảo cố nén nụ cười ở khóe miệng, hừ một tiếng:
Vậy còn được! Huynh nghe kỹ đây, nếu như huynh dám để ý những thiếu nữ khác, cho dù đau lòng, ta cũng sẽ lựa chọn rời xa huynh.
Ta sẽ không vì một tình yêu hèn mọn mà khiến bản thân chịu thiệt!
Chu Tuấn Dương nghiêm túc nhìn tiểu nha đầu, nói:
Yên tâm, gia trời sinh ích kỷ, trong tim chỉ có một mình nàng, không thể chứa thêm ai khác!
Không thể không nói lời ngon tiếng ngọt ai cũng thích nghe, Tiểu Thảo cũng không ngoại lệ.
Cặp môi mỏng hoàn mỹ giống như đang dụ dỗ nàng đến thưởng thức vậy.
Nàng phải dùng ý chí thật lớn mới khống chế được ý nghĩ hôn hắn, nàng mau chóng lùi lại, bàn tay nhỏ bé che lại đôi môi cách mình chưa đến 2cm.
Huynh đừng quên bên cạnh ta có rất nhiều người đang canh chừng.
Ta vẫn còn nhỏ, nếu huynh dám vượt biên thì sao này đừng nghĩ đến việc lên đến gặp ta nữa!
Dư Tiểu Thảo nhắc nhở hắn.
Để Lưu tổng quản thiếp thân và Đổng thị vệ trở về Vương phủ, bản thân hắn thì lặng lẽ lẻn vào Dư phủ.
Với võ công của Chu Tuấn Dương, tránh thoát những cao thủ thị vệ do chính hắn đào tạo ra đúng là dễ như trở bàn tay.
Hắn gần như không thèm để ý đến lối ăn mặc nàng ta đã cất công chọn lựa.
Trên thực tế từ sau khi nàng ta đến, hắn cũng chưa từng liếc nhìn nàng ta.
Hắn không muốn nhìn khuôn mặt nịnh hót của dì và khuôn mặt đầy oan ức của Ngô Quân Linh thêm một giây một phút nào nữa.
Biểu ca...
Chu Tuấn Dương đã bị Phòng Tử Trấn nghiêm túc cảnh cáo rồi.
Hắn cũng đã đồng ý, trước khi đính hôn sẽ không làm ra hành động quá thân mật nào với Tiểu Thảo.
Nhưng mà, Dư Tiểu Thảo đang kiểm tra sổ sách cũng nhanh chóng biết được là hắn đến.
Bởi vì Tiểu Bạch canh giữ bên chân nàng ngửi thấy mùi của Chu Tuấn Dương trong không khí, cảnh giác dụng lỗ tai lên, đứng thẳng lên nhẹ giọng
gừ gừ
hai tiếng, nhắc nhở chủ nhân người nào đó lại leo tường tiến vào.
Ta và dì con là tỷ muội bao năm, ta còn không biết bà ta sao? Tỷ tỷ này của t9a rất thanh cao, còn kiêu ngạo.
Họ Dư kia xuất thân thấp hèn, hơn nữa được Hoàng thượng trọng dụng thì có ích gì? Cùng lắm ch6ỉ là một đứa con gái nhà nông bán mặt cho đất bán lưng cho trời, thân phận thấp hèn, người thì thủ tục thấp kém, sao có thể lọt vào m5ắt dì con?
Lòng Ngô Quân Linh dần trầm xuống, dự cảm xấu dần dần dâng lên từ đáy lòng.
Quả nhiên, Chu Tuấn Dương không phải loại người thương hoa tiếc ngọc, hắn uống một hơi cạn sạch trà trong ly, nói thẳng:
Dì, biểu muội, gần đây hai người rất hay đến Vương phủ khiến mẫu phi ta rất đau đầu.
Muội không biết có phải có người nói gì đó trước mặt huynh không nhưng muội vẫn luôn coi huynh là ca ca! Biểu ca, huynh nói những lời đó quá tổn thương người khác...
.
Chu Tuấn Dương không hề cảm nhận được tâm trạng của Ngô Quân Linh, điều này khiến đáy lòng hắn cảm thấy lo lắng không yên.
Dù là hộ vệ trong sân cũng không ngăn được hắn đến đi tự nhiên, nhưng mà không thể bỏ ngoài tai lời cảnh cáo của cha vợ được.
Hắn đã đúc kết ra rồi, cặp cha mẹ nuôi này của nàng còn khó đối phó hơn cả cha mẹ ruột của nàng nữa.
Khi còn bé, huynh và muội chơi trốn tìm ở hậu hoa viên phủ Tĩnh Vương, hái danh hoa Vương phi nương nương yêu thích, bỏ bột hoàng liên vào trong nước trà của hai ca ca huynh...
Vương phi nương ngượng cũng nói tình cảm giữa chúng ta còn thân hơn cả tình cảm huynh muội nữa.
Vẫn là cho hắn ít mật ngọt làm phần thưởng đi.
Không thích ta thì phải nói sớm.
Ôi! Hắn nhìn chằm chằm đôi môi đỏ mọng mê người của Tiểu Thảo một lúc lâu mới khắc chế sự rung động trong lòng lại, bất đắc dĩ kéo dãn khoảng cách với nàng.
Trong lòng vô cùng oán hận tác giả: Tại sao tình tiết truyền không thể nhảy cóc đến lúc tiểu nha đầu mười tám tuổi để hai người thành thân?
Nếu như chỉ như họ hàng đến chơi thì phủ Tĩnh Vương chúng ta rất hoan nghênh.
Nhưng nếu như còn có mục đích khác, gia khuyên các người không nên làm liều, thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
Chu Tuấn Dương cảm thấy hắn nói rất rõ ràng.
Dư Tiểu Thảo đã quen với việc người nào đó không mời mà tới, không ngẩng đầu lên nói:
Đến rồi thì mau vào đi? Đứng ngoài cửa giả làm cột nhà à?
Khuôn mặt tuấn tú của Chu Tuấn Dương nở nụ cười ngọt ngào, giọng nói vô cùng dịu dàng:
Xem ra hai ta đúng là có thần giao cách cảm.
Lúc này, nàng ta nhìn Chu Tuấn Dương có vẻ muốn nói lại thôi, đôi mắt to tròn long lanh, nếu như đổi lại là người khác nhất định sẽ hi vọng bản thân có thể trầm mê vào đó, không thể kìm chế.
Đáng tiếc trước mặt nàng ta lại là Chu Tuấn Dương mặt lạnh không hiểu phong tình.
Ta cũng không thích đồ thuộc về mình mà cứ bị người khác nhớ mong!
Dư Tiểu Thảo ở kiếp trước không thích loại đàn ông đối mặt với người con gái theo đuổi mình có thái độ mập mờ không rõ ràng.
Nàng đương nhiên không cho Chu Tuấn Dương cơ hội như vậy.
Nàng cầm ngược lại tay hắn, ngẩng đầu lên nhanh chóng
chụt
một cái trên má hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giọng nói lí nhí:
Thưởng cho huynh!
Cổ họng Chu Tuấn Dương khô khốc, mắt phượng nhìn chằm chằm đôi môi xinh xắn đỏ mọng như anh đào, yết hầu giật giật...
Dư Tiểu Thảo thấy đầu Chu Tuấn Dương càng lúc càng gần mình, mắt phượng tràn ngập tình ý sâu thẳm chỉ có bóng hình của mình.
Nghe mẹ nói vậy, Ngô Quấn Linh cảm thấy thoải mái hơn nhiều, khóe miệng nàng ta hơi cong lên, nói như tự nhủ:
Đúng vậy, biểu ca giống như thần tiên vậy, trừ khi mắt mù rồi mới có thể chọn nàng ta...
Nàng ta cũng không hề nghĩ đến, cái người mắt mà lại có thuật đọc tấm kia trong lòng chỉ có một mình Dư Tiểu Thảo.
Không nói chuyện này nữa, người nào đó dẫn theo binh lính huấn luyện dã chiến ở trong rừng hơn nữa tháng vừa trở về doanh trại đã cưỡi ngựa suốt đêm chạy về Kinh thành.
Quận vương gia, Chu đại Tướng quân, sao huynh không đi gặp biểu muội yêu kiều của huynh, đến chỗ ta làm gì?
Chuyện Ngô Quân Linh hay đến phủ Tĩnh Vương, Tiểu Thảo cũng biết.
Tĩnh Vương phi cũng vì thế mà đặc biệt gọi nàng đến, mặt ngoài bảo nàng đừng nghĩ nhiều nhưng thật ra là đang nhắc nhở nàng: Con trai bà ấy rất nổi tiếng, đối xử với hắn tốt một chút, đừng để bị người khác đoạt mất! Chu Tuấn Dương lại ngửi thấy mùi giấm nồng nặc trong không khí, vội vàng ôm nàng vào lòng, giải thích rõ ràng:
Oan cho ta! Từ sau lần gặp mặt ở cổng thành, gia vẫn chưa gặp nàng ta lần nào, càng không phải nói đến nói chuyện...
Thế nào? Không gặp được nàng ta có phải trong lòng cảm thấy tiếc nuối không?
Dư Tiểu Thảo đẩy lồng ngực rắn chắc của đối phương ra.
Chu Tuấn Dương ở chỗ nàng đến nửa đêm, đến khi thấy nàng ngáp liên tục hắn mới luyến tiếc trở về Vương phủ, ngủ lại trong viện của mình.
Biết được mẫu phi bị hai mẹ con kia làm phiền đến mức phải rời khỏi phủ, chân mày hắn nhíu thành hình chữ
Xuyên
(III).
Lúc ở chung với người thương, nắm tay gì đó đối với người hiện đại như nàng mà nói vẫn ở trong phạm vi nàng có thể chấp nhận.
Hơn nữa gần đây Chu Tuấn Dương biểu hiện rất tốt, ngoài ở Đại doanh ra chính là ở chỗ nàng, ngay cả Vương phủ cũng ít khi trở về.
Tiểu nha đầu nói không sai, không thể tiếp tục như vậy được nữa, nên chấm dứt chuyện này! Ngày hôm sau, hắn nhân dịp nghỉ phép này đến nhà dì.
Khi Ngô Quân Linh nghe nha hoàn báo:
Tiểu thư, Dương Quân vương đến rồi, nói muốn gặp người!
Nàng ta không dám tin tưởng vào tai mình, cuối cùng biểu ca đã chịu gặp nàng ta? Không lẽ thành ý của nàng ta cảm động trời cao khiến anh họ nghĩ lại?
Biểu ca...
Ngô Quân Linh thay bộ kỳ trang mới may ở tú phường Linh Lung, áo ngoài màu lam nhạt ôm lấy đường cong mềm mại, tay áo màu vàng nhạt, cánh tay trắng như tuyết như ẩn như hiện.
huynh hiểu lầm rồi!
Ngô Quân Linh vội đứng dậy, tiến về phía hắn hai bước, đôi mắt to như mắt Tiểu Thảo ẩn chứa hơi nước, cố ngăn cho nước mắt không rơi xuống, càng nhìn càng thấy thương.
Biểu ca, từ khi đến Kinh thành đến giờ muội nhớ lại rất nhiều chuyện trước đây.
Lần sau gia sẽ mang thịt hươu nướng về cho ngươi!
Tiểu Bạch đương nhiên không thích cái
xoa đầu
này của hắn, dùng sức lắc đầu mà vẫn không hất được bàn tay đang đặt trên đầu nó ra.
Đôi mắt màu lục làm của Tiểu Bạch tràn ngập khó chịu: Nếu không phải không đánh lại ngươi, ta đã sớm cắn nát cái tay đang xoa loạn đầu ta rồi!
Người này gan càng lúc càng lớn, dám trắng trợn động tay động chân.
Đúng là không thể nuông chiều hắn!
Trời đất chứng giám! Gia tránh nàng ta còn không kịp, sao lại muốn gặp nàng ta chứ?
Chu Tuấn Dương thấy lồng ngực trống rỗng, trong lòng cảm thấy vắng vẻ, chưa từ bỏ ý định kéo bàn tay nhỏ bé trắng nõn của tiểu nha đầu, nhẹ nhàng vuốt ve.
Nếu không thì sao mỗi lần gia tranh thoát nhiều hộ vệ võ công cao cường như vậy lại không tránh khỏi bị nàng phát hiện?
Dự Tiểu Thảo không hiểu chuyện tình cảm, thành thật nói:
Thần giao cách cảm gì chứ? Là huynh và Tiểu Bạch có thần giao cách cảm phải không? Mỗi lần huynh đến nó đều phát hiện huynh trước tiên!
Tiểu Bạch vừa trở lại bên chân Tiểu Thảo nghe vậy mặt đầy sợ hãi ngẩng đầu liếc nhìn Chu Tuấn Dương, rồi lập tức dời mắt đi, vẻ mặt ghét bỏ thấy rõ.
Chu Tuấn Dương ngồi xuống bên cạnh Tiểu Thảo, không hề cảm thấy bản thân bị ghét bỏ, hắn nhẹ nhàng xoa cái đầu xù của Tiểu Bạch, khen ngợi:
Tiểu Bạch, giỏi lắm! Lúc gia không có ở đây an toàn của chủ nhân nhà ngươi giao cho ngươi bảo vệ.
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.