Chương 608: Sính lễ
-
Nông Viên Tự Cẩm
- Quỹ Họa Tình Vũ
- 2143 chữ
- 2022-02-10 12:46:50
Dư Tiểu Thảo không hiểu về ngọc thạch lắm, dù sao kiếp trước nàng chỉ là một dân đen vật lộn mưu sinh dưới tầng thấp nhất của xã hội, mỗi ngày 8liều mạng vì ấm no của mình và em trai em gái mà thôi. Thỉnh thoảng đi dạo trung tâm thương mại, lưu luyến một lát ở quầy chuyên bán châu báu 3cũng chỉ để nhìn lướt qua ngọc thạch, ngọc bích rực rỡ muôn màu, giá trị xa xỉ kia mà thôi.
Nhìn ngọc thạch phát ra ánh sáng bóng bảy 9nhàn nhạt trong tay, mặc dù chưa đánh bóng, nhưng vẫn hiện lên màu sắc xinh đẹp quyến rũ của nó. Chẳng trách đời sau giá cả luôn cứ cao không 6giảm nhưng vẫn có người tranh giành để mua.
Miếng ngọc Dương Chi cao cấp lớn còn hơn quả bóng rổ kia được đặt trên bàn trong nhã gian,5 Tiểu Bổ Thiên Thạch vội vàng nhảy lên bàn, nằm bò trên ngọc thạch tu luyện, không muốn để chậm trễ dù là một khắc. Trong mắt người ngoài, con mèo xinh đẹp này đúng là biết chọn chỗ, chọn một nơi cao quý nhất để ngủ.
Lâm lão, miếng ngọc kia đã có chủ rồi!
Trương chưởng quầy tỏ ý xin lỗi nói với lão tiên sinh.
Lâm lão trợn to hai mắt, thổi râu nói:
Ngọc thạch có chủ rồi, chẳng lẽ thợ chạm trổ cũng quyết định xong rồi sao? Sau khi lão phu xem qua, nếu vừa mắt với mình, lão phu sẵn lòng ngoại lệ chạm trổ ngọc thạch cho người đó!
Trương chưởng quỹ ngạc nhiên không thôi, phải biết rằng trong giới chạm ngọc, Lâm lão chính là một nhân vật được mọi người kính trọng, mấy tác phẩm trước kia dù là ngọc thạch bình thường cũng được bán với giá trên trời. Bao nhiêu người cầm ngọc thô xin người này người kia muốn Lâm lão xuống núi chạm trổ giúp đều bị ông uyển chuyển từ chối! Không ngờ ông cụ này sẽ nghe tiếng gió mà tới, chưa nhìn thấy ngọc thạch đã đưa ra lời hứa rồi.
Ông ta vội vàng bước ra khỏi nhã gian nghênh đón, nhiệt tình cười nói:
Lâm lão, ngài đại giá quang lâm, cửa hàng nhỏ thật đúng là vinh dự!
Cửa hàng nhỏ? Nếu Trí Ngọc trai của các ngươi là cửa hàng nhỏ, vậy các tiệm đồ ngọc kia ở Kinh thành càng không đáng nhắc tới rồi! Mau, đem ngọc Dương Chi cực phẩm ra đây, cho lão phu thưởng thức!
Lâm lão có vóc người nhỏ gầy, tóc hoa râm, sắc mặt lại hồng hào, một ông cụ rất có tinh thần.
Thì ra là đến vì ngọc Dương Chi cực phẩm, Trương chưởng quỹ hiểu rõ trong lòng. Lâm lão là bậc thầy chạm trổ ngọc thạch số một trong Kinh, đã ở ẩn nhiều năm, không dễ gì xuống núi, trừ khi có thứ khiến ông động lòng. Lâm lão từng đi qua tiệm, dặn dò nếu có ngọc tốt nhất định phải thông báo với ông một tiếng. Không biết tên tiểu nhị tinh ranh nào đã chạy đi mật báo rồi.
Chu Tuấn Dương không giả vờ lạnh lùng nữa, ánh mắt tha thiết nhìn Lâm lão, hỏi:
Theo ngài thấy, miếng ngọc thạch này chạm trổ thành hình dáng gì thì tốt hơn?
Lâm lão vẫn luôn tập trung mắt nhìn lên ngọc thạch không hề nghĩ ngợi nói:
Dựa theo hình dạng của miếng ngọc này, chạm trổ thành ‘hoa tiền nguyệt hạ’ chính xác hơn. Hơn nữa, hoa tiền nguyệt hạ phù hợp với thực tế của Dương Quận vương ngài, đợi lúc già rồi có thể nhìn ngọc nhớ về thời gian tốt đẹp khi còn trẻ, chẳng phải sẽ tuyệt vời lắm sao?
Được! Cứ dựa theo lời Lâm lão nói đi! Lâm lão, trong thời gian hai tháng, ngài có thể hoàn thành miếng ngọc này không?
Chu Tuấn Dương đã quyết định rồi, nếu làm sính lễ, về mặt thời gian phải nhanh mới được!
Tiểu Thảo vươn tay ôm mèo con đang giơ móng vuốt nhỏ trở về, nhẹ nhàng vuốt ve bộ lông xù lên của nó, vẻ mặt không tán thành nói với Lâm lão:
Lão tiên sinh, lời này của ngài không đúng rồi! Miếng ngọc này là ta chọn ra, Dương Quận vương cũng đã đồng ý bán cho ta, ta muốn sử dụng ngọc thế nào không nhọc lão nhân gia ngài quan tâm. Bánh Trôi Nhỏ được ta nuôi bên cạnh năm sáu năm rồi, tình cảm còn có thể không bằng một cục đá ư? Ngọc thạch bị vỡ bị hỏng rồi, nhiều lắm giá trị chỉ bị tổn thất một phần mà thôi. Nhưng một sinh mệnh, cho dù là sinh mệnh thấp kém nhất đều có quyền được sống, đều đáng được tôn trọng! Ngài cảm ta nói có đúng không?
Trương chưởng quầy thấy thế, sợ Dư cô nương làm Lâm lão tức giận bỏ đi, muốn đi ra hòa giải, lại bị ánh mắt của chủ tử trừng lùi về. Được rồi! Nếu ngọc thạch đã là của Dư cô nương, nàng thích xử lý thế nào thì cứ xử lý như thế đi, mình đi lo lắng làm gì chứ?
Lâm lão không phải loại người cổ hủ cố chấp, ông thấy ngọc thạch bình yên vô sự thì thở phào một hơi, cười nói:
Khi nãy lão phu chỉ đưa ra cách ví von không đúng lắm, là vì quá quý trọng miếng ngọc thạch này, trong lúc nóng lòng mới bật thốt ra. Nếu tiểu cô nương nghe không vui, lão phu thu lại là được! Nhưng mà, lão phu nên nhắc nhở ngươi một câu, miếng ngọc này có thể nói là cực phẩm trong ngọc Dương Chi, mọi người đã thương lượng giá cả xong chưa?
Có thể để ngài đích thân khắc đương nhiên là việc may ngàn năm khó gặp. Tôi nghĩ sẽ không ai có thể từ chối được đâu?
Trương chưởng quỹ bảo Lâm lão đợi một lát, mình thì đi vào nhã gian, nói tin tức này với chủ tử và mẹ con Phòng phu nhân.
Dư Tiểu Thảo không quen Lâm lão, nhưng Phòng phu nhân từng nghe nói đến tên tuổi của lão tiên sinh. Trương chưởng quỹ vừa nói, bà ấy không thèm hỏi ý kiến của con gái đã trực tiếp đồng ý. Nói đùa à, ngọc thô vốn có giá trị hai trăm lượng, nếu do Lâm lão chạm trổ, bán ra gấp chục lần thậm chí là giá càng cao hơn cũng khó mà giành được, có kẻ ngốc mới không đồng ý!
Lâm lão bước vào nhã gian, ánh mắt lập tức nhìn chằm chằm miếng ngọc kia. Lúc này Tiểu Bổ Thiên Thạch mới tu luyện xong, lười biếng nhảy xuống từ trên ngọc thạch. Lâm lão thấy thế thì hết hồn, liên tục kêu lên:
Ngọc thạch quý giá như thế, sao có thể cho con mèo nhỏ đạp hỏng được? Nếu tổn hại một tí, cho dù lộ da rút xương con mèo này cũng không bù lại được đâu!!
Trương chưởng quỹ thấy thế hoảng hồn, sợ con mèo nhỏ này cào trầy ngọc thạch, làm mất đi giá trị của nó. Thật ra là ông ta nghĩ nhiều rồi! Nếu ngọc thạch yếu ớt như vậy, đoán chừng cũng không có ai dám mua!
Từ trong biểu hiện của ông ta, nếu Dư Tiểu Thảo không biết giá của miếng ngọc Dương Chi này thì đúng là bị ngốc. Nàng đoán lần này Tiểu Bổ Thiên Thạch đã chọn hết tinh phẩm trong đống ngọc thạch rồi. Như vậy hơn một tháng sau, Trí Ngọc trai sẽ không có đồ ngọc tinh phẩm để bán! Đương nhiên nàng sẽ không lấy hết tất cả ngọc thạch được mang ra, dù sao đây cũng là cửa hàng của Chu Tuấn Dương, phải để lại đường sống cho hắn chứ?
Chưởng quỹ, nghe nói trong cửa hàng của chúng ta vừa lấy ra ngọc Dương Chi cực phẩm, có thể cho lão phu xem thử không?
Một giọng nói già nua tràn đầy sức sống vang lên từ bên ngoài nhã gian. Ánh mắt Trương chưởng quầy sáng lên, sao lão tiên sinh này chịu ra ngoài rồi?
Một lượng bạc cũng không thu!
Chu Tuấn Dương trưng khuôn mặt thối, không phải nói sau này của gia là của nàng, của nàng vẫn là của nàng sao? Giữa bọn họ còn nói chuyện tiền bạc thì xa cách quá rồi?
Ặc…
Lời Lâm lão muốn nói tiếp thì bị nghẹn lại trong cổ họng, đưa mắt nhìn thoáng qua tiểu cô nương, nghĩ đến lời đồn trong kinh, lập tức lộ ra vẻ mặt giật mình:
Ngọc thạch loại này làm thành trang sức quá đáng tiếc, nhưng nếu làm thành đồ trang trí có ngụ ý cát tường ‘đoàn tụ sum vầy’ ‘hoa tiền nguyệt hạ’ ‘con cháu đầy đàn’, sau đó xem như sính lễ, có lẽ sẽ đứng đầu triều Đại Minh!!
Sính lễ? Tim Chu Tuấn Dương đập thình thịch. Qua năm mới, chắc chắn hắn phải đến Dư gia cầu hôn, tiểu nha đầu tốt đẹp nhất trong lòng hắn đáng có được thứ tốt nhất. Nếu mời Lâm lão xuống núi đích thân chạm trổ miếng ngọc Dương Chi này, để vào trong rương đầu tiên của sính lễ, chắc chắn có thể chấn động cả kinh thành! Cho nên hắn thay đổi ý kiến rồi, chắc chắn ngọc Dương Chi sẽ thuộc về tiểu nha đầu, chỉ là thời cơ tặng đi không giống nhau mà thôi.
Tiểu Bổ Thiên Thạch thoải mái duỗi người trên bàn vừa nghe thấy lập tức xù lông, nhe răng gào lên với ông già thối kia: Ông đây là Bổ Thiên Thần Thạch, tu luyện mấy vạn năm, là tổ tiên của mấy tảng đá, có thể không bằng một miếng ngọc thạch nát á? Nếu còn vớ vẩn, bản thần thạch sẽ đẩy miếng ngọc nát này từ trên bàn xuống cho nó vỡ luôn!
Nó đi tới bên cạnh miếng ngọc Dương Chi, một cái chân trước để lên trên, trong con ngươi màu vàng tối từ từ hiện lên tức giận và uy hiếp.
Dư Tiểu Thảo nghe thấy tiếng lòng của nó, vừa cảm thấy buồn cười vừa tức giận thay nó. Ngọc Dương Chi cao cấp đúng là hiếm lạ, nhưng dù sao cũng là vật chết, vì một vật chết mà cướp đoạt quyền lợi sinh tồn của một sinh mệnh, cá nhân nàng phản đối điều này!
Đúng nhỉ.
Dư Tiểu Thảo đưa mắt nhìn Chu Tuấn Dương mặt đơ ở một bên:
Dương Quận vương, viên đá này, huynh định ra giá bao nhiêu?
Chu Tuấn Dương yên lặng nhìn dáng vẻ xinh đẹp đáng yêu của nàng, im lặng một lát, mặt không chút thay đổi dựng một cái ngón trỏ lên, sau đó nhẹ nhàng quơ quơ.
Một trăm vạn lượng?
Lâm lão hoảng hốt kêu lên, vội vàng nói:
Quận vương suy nghĩ lại, miếng ngọc này có giá trị liên thành, một trăm vạn lượng thật sự là quá thấp!
Thế nào? Quận vương định hai tháng sau cầu hôn ư?
Lâm lão cúi đầu ngẫm nghĩ, gật đầu mạnh một cái:
Lão phu lấy ra sự liều mạng lúc còn trẻ, cố hết sức hoàn thành cho ngài trong hai tháng! Đảm bảo sẽ không chậm trễ chuyện tốt của ngài!!
Dư Tiểu Thảo ở một bên trực tiếp trợn trắng mắt, khi nãy còn nói ngọc thạch là của nàng, tùy nàng làm thế nào cũng được. Chỉ một lát sau, người được chọn chạm trổ, đề tài chạm trổ, thời hạn hoàn thành công việc, người nào đó đã tự làm theo ý mình rồi! Làm gì còn nghe hết theo nàng như đã nói chứ?
Ừm hứm!
Tiểu Thảo dùng sức hắng giọng, nhắc nhở sự tồn tại của mình.
Chu Tuấn Dương bừng tỉnh, quay đầu cười xin lỗi nàng:
Nha đầu, miếng ngọc thạch này tạm thời không thể cho nàng mang về được. Nhưng nàng yên tâm, là của nàng cuối cùng cũng là của nàng, chỉ là lùi lại hai tháng mà thôi. Đúng rồi, nha đầu, nàng cảm thấy ý cảnh của ‘hoa tiền nguyệt hạ’ thế nào?
Huynh đã quyết định hết rồi, bây giờ tới hỏi bản cô nương còn có ý nghĩa gì nữa? Mình có thể vả mặt hắn trước mọi người, khiến hắn mất mặt à? Dư Tiểu Thảo chép miệng, không có hứng thú nói:
Huynh thấy tốt là được rồi, ý kiến của ta quan trọng sao?
Nhấn Open Chap để đọc truyện. Nếu không thấy nội dung tải lại trang và nhấn lại.