Ngoại truyện: Never To Sleep
-
Nữ Thần Báo Tử (SOUL SCREAMERS)
- Rachel Vincent
- 1375 chữ
- 2020-05-09 02:07:01
Số từ: 1375
Đừng bao giờ say ngủ!
(Nói về Sophie, chị họ của nữ chính Kaylee)
Fun fact: Luca trong tiếng Ý có nghĩa là "ánh sáng".
---
Sophie Cavanaugh sẽ không để trạng thái tâm thần lạ lùng của cô em họ kỳ quặc tàn phá cuộcsống ở trường trung học của cả hai đâu - nhất là, sau tất cả những nỗ lực để có được một vẻngoài ưa nhìn, bạn bè và danh tiếng của cô, đó càng không phải là chuyện được phép xảy ra.
Nhưng rồi, Sophie nhìn thấy có cái gì đó rất đáng khiếp hoảng. Nỗi sợ hãi đông cứng trongmạch máu khiến cô bật ra một tiếng thét - và sau đó cô phát hiện ra mình đang mắc kẹt trongmột thế giới song song kỳ dị, nơi không gì có thể gọi là an toàn cả, và ngoài ra còn hàng loạtnhững sinh vật nguy hiểm chết người đang ẩn khuất đâu đó ngoài tầm nhìn đang chờ đợi cônhắm mắt lại và say ngủ ... vĩnh viễn.
Thế giới đó có thể nào là thật không? Hay là sự điên rồ đang điều khiển cả cái gia đình nàyvậy?
Ghi chú từ tác giả:Đừng bao giờ say ngủ là một novella (một tiểu thuyết ngắn), không phải một tiểu thuyết theođúng chuẩn thông thường, và nó xảy ra trong bối cảnh thời gian của If I die, vậy nên, trướckhi bạn bắt đầu đọc, làm ơn hãy hiểu rằng câu chuyện này có một số đoạn sẽ tiết lộ trước nội dung của If I die.
---
"Tớ biết cậu ấy là bạn thân nhất của cậu và tất cả, Sophie ạ, nhưng Laura Bell buộc phải ra đithôi," Peyton thì thầm, đồng thời đẩy bung cả hai cánh cửa của phòng tập gym ra cùng lúc đểcô nàng có thể thiết lập được một màn cáo từ hoành tráng từ lối đi chính giữa. Mỗi bước đi vàocủa Peyton đều là một sản phẩm, và mỗi bước đi ra cũng đều là một lời tuyên bố cả đó. Vàbước chân trở ra lần này của cô nàng nói rằng, "Hãy làm quen dần với phần gáy của tao đi, lũkhốn, bởi vì đó sẽ là tất cả những gì chúng mày có thể nhìn thấy khi tao dẫn dắt tất cả chúngta tiến tới giải vô địch các đội khiêu vũ toàn quốc vào năm sau đấy."
Điều mà Peyton không hiểu ra chính là cô nàng sẽ không được chỉ huy chúng tôi đâu.
Mà là tôi kia.
Trong toàn bộ lịch sử của đội khiêu vũ trường Eastlake High, một học sinh cấp 2 chưa bao giờđược bầu làm đội trưởng cả. Tôi sẽ trở thành người đầu tiên làm được điều đó. Nhưng tôi cầnsự ủng hộ của Laura để biến nó thành hiện thực. Người ta sợ cái miệng của Peyton. Họ khâmphục tài năng của tôi. Và họ thích Laura. Cần ít nhất là hai trên ba yếu tố - sợ hãi, thán phục vàbẩm-sinh-được-ưa-thích - để đoạt được giải thưởng.
Nếu Peyton khiến cho Laura bị đá ra khỏi đội, tôi sẽ bị chèn ép là cái chắc.
"Cậu ấy là một vũ công tốt mà Pey."
"Đúng. Riêng rẽ thì như thế. Đôi khi là trong lúc tập luyện nữa. Nhưng cứ khi nào chúng ta sẵnsàng thi đấu là cậu ấy lại ngủ gật. Với tất cả những nỗ lực gây-nôn-liên-tục đó, cậu nghĩ cậu ấysẽ thanh mảnh hơn ư?" Cánh cửa đóng lại sau lưng chúng tôi và Peyton cũng không thì thầmnữa. "Và đây là một sự tổn hại khác."
Sáng nay, chúng tôi đã có hai mươi phút cho buổi tậpluyện tính-ngược-từ-cuối-lên-là-buổi-thứ-hai trước khi trận chung kết bắt đầu và Laura đã bịtrật mắt cá chân.
"Nếu cậu ấy không thể sẵn sàng khi đội cần tới thì tại sao cậu ấy lại ở đây? Có ai đó nên chỉ cho cậu ấy thấy lối ra đi thôi."
Tôi biết chuyện gì đang diễn ra rồi. Đó là lối hành xử đặc trưng của Peyton - mượn tay ngườikhác để chọi đá.
"Chuyện này phải được chính miệng bạn thân nhất của cậu ấy nói ra thôi Sophie ạ," Peytonnói khi chúng tôi đi vòng qua góc hành lang để tiến vào lớp khoa học, nơi cô Foley đã dặnchúng tôi ghé qua để lấy những bộ đồng phục cho đội khiêu vũ mà cô ấy đã để sẵn ở đó rồi."Đó là cách nhân đạo nhất để thực hiện việc này đấy."
"Chuyện này phụ thuộc vào cô Foley chứ. Tớ không thể đá Laura ra khỏi đội được đâu, kể cảkhi tớ có muốn làm như vậy đi chăng nữa."
"Không ai nói đến chuyện đá cậu ấy ra khỏi đội cả," Peyton đáp, và ngay lập tức tôi nhận ra sơsuất của mình. Tôi là người đầu tiên nói toạc chuyện đó ra, và đây sẽ là phần duy nhất củacuộc trò chuyện này có thể sống sót mà đến được tai Laura đấy. "Tớ đang nói về chuyệnkhuyên nhủ cậu ấy - với tư cách là bạn cậu ấy - làm điều tốt nhất cho chính bản thân cậu ấy vàcho cả đội mà thôi. Ý tớ là, chuyện này không phải rất quan trọng sao? Cho toàn đội ấy?"
"Vậy thì, liệu cậu có nghĩ điều tốt cho toàn đội lúc cậu ngủ với bạn trai của Beth Larson ngaytại bữa tiệc sinh nhật của chị ấy không?" Tôi hỏi, đồng thời bước vượt mặt cô nàng để kéocánh cửa lớp của cô Foley mở ra. Beth là đội trưởng hiện thời của chúng tôi, và Peyton đangcực kỳ quyết tâm muốn thay chân chị ấy bằng mọi cách đấy.
Cô nàng bám theo tôi và đẩy cánh cửa đóng lại trước khi trả lời. "Không, tớ đã nghĩ điều tốtcho toàn đội lúc tớ dọa sẽ nói cho cả trường biết anh ta có 'cái đó' nhỏ như của hamster nếunhư anh ta dám phun ra bất cứ chuyện gì." Cô nàng nhịp chân theo một điệu jazz vô hình tronglúc băng qua lớp học bằng cách di chuyển giữa hai dãy bàn mà không hề liếc mắt ngó đếnnhững mẫu vật sinh học kỳ dị. Một mẫu tim người dạng 3D. Một dãy kính hiển vi xếp hàng dàibên cạnh cái bồn rửa hợp-tiêu-chuẩn. Một con ếch chết được bảo quản trong một cái bình đựngthứ chất lỏng gì đó không màu nhưng nặng mùi kinh khủng.
Thậm chí còn có cả một bộ xương bằng nhựa treo đứng đằng sau cái bàn của cô Foley nữa. Nóđã từng đeo một cái băng đô sequin lấp lánh của đội khiêu vũ và đứng cạnh cửa ra vào cho tớikhi một trong những cầu thủ bóng rổ của đội tuyển trường - bạn trai cũ của Laura - bị bắt gặpđang "gạ gẫm" nó khi cô Foley bước vào lớp. Laura gọi anh ta là đồ thoái hóa giống. CònPeyton lại chỉ ra rằng nếu như Laura cũng gầy trơ xương như thế thì anh ta đã chẳng đá baycậu ấy để mà thộp lấy "cái phần nhô lên" của món công cụ giảng dạy bằng nhựa trước mặt cảlớp như vậy.
"Chúng ta phải cùng nhau làm chuyện này thôi Sophie ạ," Peyton lên tiếng trong lúc tôi đangbám theo cô nàng để đi vòng qua cái bàn của cô Foley - nơi cô nàng đang ngồi xổm xuống đểmở cái hộp các-tông cỡ lớn vốn chắng hề bị dán kín. "Tớ vẫn thường xuyên về phe với cậu từlúc người ta bắt đầu bàn tán về con em họ có vấn đề thần kinh của cậu mà. Tớ nói với họ rằngvấn đề của nó không phải do di truyền, và ờ thì, gần như sẽ chẳng có chuyện cậu giở trò điênkhùng với tất cả chúng ta giữa buổi biểu diễn đâu." Peyton lôi một chiếc váy của đội khiêu vũtừ trong gói nilông ra và ngâm cứu nó, giữa lúc tôi nghiến chặt hai hàm răng, cố hết sức đểkhông xé toang những tầng những lớp Lịch Sự mỏng manh trong thái độ của mình.